Mặt trời trên cao, dương quang hừng hực khiến người ta đầu óc choáng váng. Bởi vậy một người nếu ngồi trong không gian nhỏ hẹp, lại còn đi đi lại lại dưới đại thái dương, nóng bức như vậy sợ khó có thể chịu được.
Chỉ là, nếu là một người rụt rè, ngay cả khó chịu thế nào có lẽ cũng để lại chút hình tượng mà cố gắng. Thế nhưng Cảnh Hồi Tuyết chẳng phải người đĩnh đạc như thế, trong tình huống này phải kêu giời kêu đất, như thế mới giống hắn.
“Mẹ ơi, nóng muốn chết, ta chịu không nổi nữa, đã thế còn phải khư khư đội một cái phượng quan nặng như vậy. Ta đâu muốn chịu khổ thế này lại chẳng kiếm được chút bạc, mà dù là vì bạc thì ta cũng không cần. Ôi! Ta đã làm gì để phải chịu khổ thế này?”
Vẻ mặt lưu manh thiếu niên phi thường khoa trương mà lau mồ hôi. Hắn ngồi bên trong kiệu nhỏ, không khí không lưu thông, nóng đến nỗi mồ hôi từng giọt từng giọt rơi xuống, khiến hắn không khỏi oán giận.
“Đùa cái gì không biết! Ta một đại nam nhân thông minh tuyệt đỉnh, độc nhất vô nhị lại đi xuất giá thay cho người ta, điên rồi điên rồi! Trời thì nóng mà phải ngồi ở cái chỗ khó chịu thế này. Mặc kệ, lão tử mặc kệ!”
Hắn thực sự nóng đến không chịu nổi, liền dùng chân đá vào kiệu rống lên “Dừng lại, dừng lại cho ta!”
Bồi giá hỉ nương (1) bị dọa đến hoa dung thất sắc, chưa từng thấy qua cô nương nào xuất giá lại có hành động thô lỗ, khẩu khí hung ác như thế.
Bà run giọng “Làm sao vậy Tân nương tử? Cũng sắp tới rồi a!”
“Mặc kệ, lão tử không cưới nữa, nóng đến nỗi mạng cũng chẳng còn nữa rồi. Nói với đối phương, ta không xuất giá, ta phải về nhà ngủ một giấc.”
Nào có nghe qua ai lại vì nóng mà không lấy chồng chứ? Trăm nghìn năm qua chưa từng nghe. Hỉ nương giật mình nhìn nàng định bước ra khỏi kiệu, vội la lên “Tân nương tử đừng đi ra, điềm xấu điềm xấu!”
“Điềm xấu cái gì mà điềm xấu? Tốt nhất là sát chết Tâng lang quan luôn, khỏi phải cưới nữa càng tốt.”
Tân nương tử mà lại nguyền rủa phu gia, hỉ nương quả thực bị dọa đến ngây người. Tân nương này thực kỳ cục, ai cưới phải nàng ta sợ rằng xui xẻo tám đời.
Nhưng hỉ nương vẫn khuyên nhủ “Tân nương tử chờ một lát nữa thôi, thực sự là sắp tới rồi a!”
Cảnh Hồi Tuyết nguyên còn muốn thóa mạ một trận, đột nhiên nghe được từ xa truyền đến tiếng khua chiêng gõ trống. Hỉ nương biết đối phương dẫn người tới nghênh thú, nghĩ cuối cùng cũng thoát khỏi tân nương tử, mặt lập tức tràn đầy vẻ tươi cười.
“Tân nương tử, ngươi xem, người ta đã đến rồi. Đợi lát nữa đưa ngươi nghênh đón vào cửa, ngươi đứng dưới mái hiên sẽ không còn thấy nóng nữa.”
Cảnh Hồi Tuyết lúc này mới không cam tâm ngồi trở lại bên trong kiệu, chờ nhân gia tới đưa hắn nghênh thú tiến môn.
***
Hạ kiệu, Cảnh Hồi Tuyết được nghênh tiến vào cửa. Hắn trên đầu che phủ đại hồng bố cân (2) khiến hắn không thể nhìn thấy khung cảnh xung quanh, chỉ có thể nhìn xuống mặt đất. Cả ngày nóng nực, tâm tình hắn cực kì không tốt, còn bị nhân gia kéo đi, cả khuôn mặt đều xấu xí đến cực điểm. Nếu không phải che khăn thì không biết chừng đã dọa khách sợ mà chạy hết.
Hỉ nương đưa hắn tới bên tân lang quan để bọn họ bái đường. Cảnh Hồi Tuyết nóng quá muốn kéo hồng cân xuống. Trời thì nóng mà người bên cạnh còn đứng sát hắn như thế, truyền đến bao nhiêu là nhiệt, khiến hắn càng thêm hờn giận, vô thức đẩy tân lang quan ra. Lúc đó hắn đột nhiên nhìn thấy chân của tân lang.
Chân hắn với chân người bình thường hình dạng như nhau nhưng hắn cà nhắc cà nhắc đi hướng phòng khách. Lúc này Cảnh Hồi Tuyết mới biết đối phương nguyên lai bị thọt.
Hắn ở trong lòng thoá mạ: hỗn đản! Nguyên lai là một tên què, hèn gì phải mua người về cưới hắn, không khéo lại trông vừa già vừa ngốc. Nói không chừng là một lão sửu quỷ bảy, tám mươi tuổi rồi cũng nên.
Hắn vốn định kéo hồng cân ra để nhìn xem người kia rốt cuộc bộ dạng như nào, thế nhưng một khắc sau đã nghe có người hô to “Nhất bái thiên địa, nhị bái cao đường, phu thê đối bái.”
Kết quả hắn miễn cưỡng bái, sau đó lại bị hỉ nương dắt vào hỉ phòng, căn bản là chưa có cơ hội thấy hình dạng xấu xí của đối phương. Có điều hắn đối với nam nhân cũng không có hứng thú, có nhìn thấy hay không cũng chẳng quan trọng. Dù sao thì đợi lát nữa hắn sẽ lẻn đi, nam nhân kia trông có già, có xấu đến mức nào cũng không phải chuyện của hắn.
***
Bị người đưa vào động phòng, đợi cửa khép lại xong, Cảnh Hồi Tuyết lập tức vứt hồng cân xuống, tiếp theo mắng “Thực sự là nóng muốn chết còn muốn đại giá (3) cái gì, không có cửa đâu! Đều cũng tại cái lão quỷ kia, mua người đến thành thân hại ta từ Miêu Cương xa như vậy tới Trung Nguyên đại giá. Tối nay nhất định phải thuận lợi trèo tường ra trốn về Miêu Cương, bằng không nếu để ta thấy cái mặt già nua của ngươi, ta không đánh chết cái lão sắc quỷ ngươi mới là lạ. Dám cưới một tiểu cô nương mười sáu tuổi, thực không biết xấu hổ!’
Hắn chửi xong tâm tình sảng khoải ngậm miệng lại. Hắn chửi lâu quá, bụng dạ đều đói. Vừa quay đầu nhìn không ngờ đã thấy trên bàn bày đầy đồ ăn sắc hương vị mỹ.
Đó nguyên là tiểu thái cho tân lang tân nương uống chén rượu giao bôi xong rồi ăn. Bình thường tân nương tử luôn e lệ, nhất là vừa tới nhà chồng dĩ nhiên không dám cẩu thả chuyện ăn uống. Thế nhưng Cảnh Hồi Tuyết từ Miêu Cương đại giá đến đây, tính cách cùng nhân phẩm không giống nữ tử Trung Nguyên.
Hơn nữa dọc đường hắn không được uống nước, không được ăn, đã sớm đói muốn chết. Hiện tại thấy thứ có thể ăn được đương nhiên không chút khách khí ngồi xuống bắt đầu ăn thả cửa. Một tân nương hiểu biết căn bẳn sẽ không ăn những cái thứ này.
Vì quá đói hắn vừa ăn còn vừa chép miệng, may là không ai thấy nếu không chắc kinh ngạc không ngớt.
Đem thức ăn trên bàn toàn bộ giải quyết sạch sẽ xong, Cảnh Hồi Tuyết sờ sờ cái bụng no căng, thỏa mãn định ly khai. Bỗng nhiên hắn phát hiện trên bàn tử (4) có hoa văn thập phần mỹ lệ.
Hắn như là phát hiện bảo vật, hét lớn “Oa, bàn tử trông thật đẹp mắt, nhất định bán được không ít tiền!”
Hắn lấy một cái lên xem, hoa văn trên đó đều là ngân hoa, vừa nhìn đã biết là cực phẩm hiếm có. Thấy thế hắn nước bọt tuôn ào ào, tựa hồ có thể tưởng tượng lúc bán xong túi tiền đầy ngân lượng như thế nào.
Lại thấy một bàn tử khác, trên cái này là kim hoa, xem ra giá trị càng xa xỉ hơn.
Hắn mừng rỡ kêu to “Những thứ này… ta đều muốn. Chỉ cần bán hết đi, trên đường về Miêu Cương có thể cật hương hát lạt ha ha ha! Ta thật sự là quá thông mình.”
Hắn nói cầm là cầm, “Không khách khí” là lời tự răn mình của hắn, “Thấy tiện nghi nhất định phải chiếm” là nguyên tắc lớn nhất trong đời hắn. Huống chi hắn từ Miêu Cương bị gả tới đây, lấy chút đồ đạc cũng không có gì là sai, hắn tuyệt đối không cắn rứt lương tâm.
Hắn lấy hồng cân chà lau bàn tử, để bàn tử khô xong rồi mới nhét vào túi lớn, bàn tử khá nhỏ nên có thể nhét vừa. Xong xuôi đâu đấy, tâm tình rất tốt, hắn dáo dác nhìn khắp phòng để xem còn cái gì có thể tiện mang đi.
Gian phòng rất lớn, đồ dùng đều tinh xảo cao quý, xem ra là một phú quý nhân gia.
Hắn thấy bố cân thêu đầy hình dạng mỹ lệ, liền gỡ xuống chuẩn bị mang theo. Nhìn nữa lại thấy một bình hoa cổ trang trí, hắn cũng đem bỏ thẳng vào túi. Cuối cùng trong phòng có cái gì giá trị hắn đều lấy rồi mới thỏa mãn chuồn đi.
***
Chỉ mới nghĩ đến việc bán mấy thứ này xong, trong túi đầy ngân lượng, Cảnh Hồi Tuyết đã nhịn không nổi vừa đi vừa huýt sáo. Đi không bao lâu hắn liền nhìn thấy tường.
Tường khá cao thế nhưng không làm khó được hắn. Hắn đem một tảng đá đặt bên dưới, trước tiên đem bình hoa trong lòng để lên tường, sau đó một tay nắm lấy, thân thể nhảy lên đã ở ngay trên tường. Chính lúc đang chuẩn bị chạy trốn hắn phát hiện bên kia tường có người đang đứng dưới tàng cây, ánh mắt thích thú nhìn hắn trở mình ngồi trên tường giống như đang xem cái gì kinh thế tuyệt phẩm.
Bị phát hiện rồi! Cảnh Hồi Tuyết nhất thời bị dọa cho sững người, há hốc miệng, đầu óc cố sức hoạt động suy nghĩ xem mượn cớ gì để trốn.
Đối phương cười mỉa, biểu tình trên mặt như là thấy hành vi của hắn phi thường thú vị, thanh âm không có chút phẫn nộ nào, ôn hòa nói “Ngươi đang làm gì?”
Chỉ một câu cũng đủ khiến Cảnh Hồi Tuyết hoảng hồn, nhất thời không nghĩ ra được cái cớ nào đành phải giả vờ cười nói “Không làm gì, ha ha, thực sự không làm gì, ta chỉ là… chỉ là…”
“Chỉ là cái gì” Đối phương nhìn hắn cười hòa nhã.
Cảnh Hồi Tuyết không biết đáp thế nào. Hắn thuộc loại thích ỷ thế hϊếp người, nếu gặp phải tình huống nói không lại thì trước tiên phải đánh đòn phủ đầu áp chế đối phương, bởi vậy hắn lửa giận phừng phừng nói “Lo chuyện của ngươi đi, ta muốn làm gì thì làm, chẳng lẽ phải báo cáo với ngươi sao? Cút ngay, ta muốn xuống dưới”
Đối phương vẫn như cũ cuời đến hòa nhã, một chút cũng không có vẻ tức giận vì bị mạo phạm. “Ai da. Theo ý ta ngươi là không làm gì, nhưng trong tiệc rượu có tổng bộ đầu, ngươi chờ ở đây một lát ta đi gọi hắn đến xem ngươi đang làm gì.”
Nghe được ba chữ “tổng bộ đầu”, Cảnh Hồi Tuyết nhớ tới việc mình trộm nhiều thứ như thế, nếu bị tổng bộ đầu nhìn thấy chắc sẽ lập tức bắt hắn ngay.
Nghe vậy, hắn lập tức thu hồi vẻ mặt tức giận, cười lớn vỗ một cái vào đầu tường, ca ngợi nói “Ta thực sự không làm gì chỉ là đang muốn tán thưởng cái tường này thôi. Ngươi xem nó thật là kiên cố, tuyệt đối khả dĩ phòng tặc.”
“Vậy sao? Hóa ra tường nhà ta lại tốt như vậy.”
“Đây là tường nhà ngươi?” Như phát hiện chuyện gì kinh ngạc lắm, Cảnh Hồi Tuyết sắp không nhịn được cười.
Hắn chắc không phải là cái người chồng tương lai kia đấy chứ hả?
“Không chỉ có tường nhà ta, đến y phục ngươi mặc trên người xem ra cũng là của tân nương tử ta mới cưới hôm nay.”
Cảnh Hồi Tuyết rốt cuộc minh bạch cái người này nguyên lai chính là người mà hắn cưới, nhất thời lắp bắp “Ngươi nói… ngươi là cái lão sắc quỷ vừa què vừa thọt kia?”
Hạ Vô Trần nhìn chân mình một chút “Chân ta đi khập khiễng quả không sai, nhưng ta không phải là lão sắc quỷ gì gì đó”
Trong nháy mắt tiếp theo, Cảnh Hồi Tuyết bị dọa cho sợ mà xô đổ chính bình hoa mình vừa đặt trên tường.
Bình hoa rớt phịch một tiếng rồi vỡ vụn ngay dưới chân Hạ Vô Trần. Hắn nhìn những mảnh nhỏ bên chân, ngữ khí rõ ràng nhưng thong thả đưa ra nghi vấn “A… kỳ quái thật, hình như đây cũng là bình hoa nhà ta?”
Cảnh Hồi Tuyết gượng cười, chỉ muốn chuồn cho nhanh, bằng không đợt lát nữa sẽ không xong, vạn nhất bị báo quan tới bắt, nhất định thê thảm không hình dung nổi, hắn cũng không ngờ lại thảm như vậy.
“Ách… không phải… không phải của nhà ngươi, là của nhà ta đấy!”
“Vậy sao? Thế sao túi ngươi lại lộ ra cái bàn tử, thoạt nhìn trông cũng rất giống của nhà ta?”
Cảnh Hồi Tuyết vội vàng che lại túi mình, nói lắp càng lúc càng nghiêm trọng “Ngươi nghĩ hơi nhiều rồi đó… cái… cái này cũng là của nhà ta, có lẽ chúng ta cùng mua một nơi… thế nên… ách ách… nói cách khác… hẳn là như vậy… Tóm lại một câu, đó chính là cái gì mà tứ hải chi nội giai đó mà, ngươi vạn lần đừng suy nghĩ quá nhiều, chúng ta đều là huynh đệ, ta sẽ không làm hại ngươi.”
Hắn nói càng lúc càng lộn xộn, càng nôn nóng khua tay cường điệu.
Hạ Vô Trần gật đầu, thuận theo hắn mà nói “Không sai, tứ hải chi nội giai huynh đệ, nếu đều là huynh đệ ngươi đương nhiên sẽ không gạt ta… có điều… nên nói như thế nào nhỉ?”
Hắn nghiêng đầu nhìn vạt áo Cảnh Hồi Tuyết đang bí mật che dấu một cái bố cân “Có điều thực sự là rất kỳ quái, thế nào đến bố cân trong lòng ngươi trông ra cũng giống của nhà ta? Ta nhớ kỹ Duyệt tâm bố trang Tô Châu từng nói đây là độc nhất vô nhị trên đời, ngươi sao lại có được?”
Thảm! Hắn ngày hôm nay nếu không bị báo quan bắt bỏ tù thì thực sự là không có thiên lý nữa.
Cảnh Hồi Tuyết hầu như thở không nổi, hắn không nghĩ ra bất cứ lý do nào, chỉ có thể lắp bắp “Cái này… ta nghĩ… nói cách khác… cái kia…”
“Ý ngươi nói là Duyệt tâm bố trang gạt ta?”
Đối phương cho hắn một cái cớ, Cảnh Hồi Tuyết như thấy được đại xá cố sức gật đầu, còn làm bộ xúc động phẫn nộ “Đúng rồi! Hắn lừa gạt ngươi, trên đời làm sao có thể chỉ có một cái được, ngươi đừng để bị hắn lừa. Cái lão bản kia nhất định là bán cho ai cũng nói như vậy, “vô thương bất gian” những lời này ngươi chưa từng nghe hay sao?”
Hạ Vô Trần ngữ khí vẫn nhu hòa, cũng rất sắc bén “Nương tử, nói vậy ngươi cũng không phải là bí mật lấy đồ muốn lẻn đi, chỉ là hôm nay dạ sắc thật đẹp, ngươi muốn leo lên tường thưởng thức nguyệt quang mỹ lệ?”
Cho dù thực tế là không phải thì Cảnh Hồi Tuyết cũng đâu dám nói. Chỉ thấy hắn gật đầu như đảo toán, vội vàng muốn giải thích cái gì, còn nói ra lý luận tương phản cho người ta tín nhiệm hắn.
“Đúng! Nhân cách của ta cao thượng như thế, sao lại có thể trộm đồ? Nói giỡn sao, ta cả đời thống hận nhất chính là cái loại hỗn đản tay chân bẩn thỉu. Những kẻ đó cẩn thận đừng để ta gặp, bằng không ta tuyệt đối đem bọn chúng đánh cho đến chết khϊếp.”
“Vậy ta cũng không nên kinh động bộ đầu đại nhân đúng không.”
Đây mới là điểm quan trọng, vạn nhất kinh động bộ đầu hắn tuyệt đối sẽ bị ngồi tù. Cảnh Hồi Tuyết ra sức gật đầu “Đúng, ngươi tuyệt đối không thể đi tìm bộ đầu a, ta tuyệt đối không phải ăn trộm, ta có thể thề.”
“Vậy thề ta nghe một chút đi?” Hạ Vô Trần vẫn như cũ cười đến rất hòa ái.
“Ách…” Hắn thực sự đúng là trộm đồ, vậy nên làm sao dám thề thốt gì. Cảnh Hồi Tuyết lúc này không khỏi thống hận chính bản thân mình vừa rồi nói thề làm gì không biết. Trên mặt hắn đầy mồ hôi lạnh, từng giọt từng giọt toát ra, hắn liều lĩnh dùng tay áo lau đi, vạt áo cũng bởi vậy ướt đầm.
“Không thề a, ta đang đợi đây. Bằng không ta gọi bộ đầu đại nhân tới đó”
Bị bức đến cấp bách, Cảnh Hồi Tuyết đành phải phát thệ “Được, ta thề là được chứ gì? Ta, Cảnh Hồi Tuyết, nếu có lấy trộm cái gì, ta đây sẽ… sẽ…”
“Sẽ thế nào? Nhìn hắn “sẽ” đến nửa ngày cũng chưa nói ra được cái gì, Hạ Vô Trần cười ôn hòa hỏi.
Cảnh Hồi Tuyết bị bức, chột dạ nhỏ giọng nói “Sẽ bị… bị đậu hũ từ trên trời rơi xuống đập chết, như vậy được chưa?”
Hắn phát thệ miễn cưỡng lại chả có chút thành ý nào, vừa nghe đã biết quỷ xả (5).
Hạ Vô Trần thấp giọng cười nói “Thề thế này hình như không có khả năng thành hiện thực đâu, đậu hũ rơi xuống làm sao làm chết người được, ngươi có thể thề độc một chút không hả?”
Cảnh Hồi Tuyết trong lòng thóa mạ. Ngươi cái đồ quỷ chân thọt thật muốn ta thề độc sao? Mẹ nó! Dụng tâm xấu xa như vậy, trách không được không ai thèm gả cho ngươi, ngươi mới phải đi mua vợ.
Hắn mặc dù trong lòng chửi bới nhưng thực tế hắn đúng là đã ăn trộm, nào dám xung động mà chửi lớn ra. Vì vậy hắn liền ấp úng nói bừa một lần “Đó là lời thề độc nhất nhất ở Miêu Cương, ta phát thệ này nói chung rất là độc rồi đấy!”
Hạ Vô Trần nhìn nàng người đầy mồ hôi lạnh, rốt cục không đùa nàng nữa. Hắn giơ tay lên, ý bảo Cảnh Hồi Tuyết nắm lấy tay để hắn đỡ xuống, tiếng nói ôn nhu “Nương tử, để ta giúp ngươi, cẩn thận té bị thương đó.”
“Miễn đi, không cần quỷ chân thọt…”
Mới mở miệng đã chửi người ta là quỷ chân thọt, Cảnh Hồi Tuyết quả nhiên ác phát sợ. Người bình thường không nói trước mặt người khác về khiếm khuyết của họ. Thế nhưng hắn một chút cũng không bận tâm lòng tự trọng của người khác. Có điều Hạ Vô Trần không có vẻ gì là để tâm, trước sau vẫn cứ tươi cười.
Chỉ là trên mặt thì tươi cười nhưng trong lời hắn nói đầy tính tóan, hiển nhiên là muốn dọa Cảnh Hồi Tuyết.
Đột nhiên hắn quay đầu lại, sau đó kinh hoảng hô “Ai da! Ta xem hình như bộ đầu đi bắt người, nương tử, ngươi mau nhanh nhanh xuống đây! Bộ đầu rất hung tợn, nghe nói lần trước có một nhà có trộm, bộ đầu không chỉ bắt kẻ trộm ngay tại trận, còn đánh hắn đến chết dở. Bộ đầu nói hắn hận nhất là kê minh cẩu đạo chi đồ (6), vậy nên nếu bị hắn bắt được chắc chắn sẽ bị đánh cho trọng thương đấy.”
Nghe hắn nói kinh khủng như vậy, hơn nữa biểu tình rất thật, Cảnh Hồi Tuyết thực sự cho rằng bộ đầu tới, lập tức sợ đến sắc mặt trắng bệch, vội vàng nhảy xuống.
Vừa lúc hắn nhảy xuống thì Hạ Vô trần cũng tiến tới trước một bước, vừa vặn ôm lấy hắn vào lòng.
Hạ Vô Trần cười nói “Nương tử, một chiêu ôm ấp yêu thương.”
“Ngươi đừng có ác tâm, ai là nương tử của ngơi, ai ôm ấp yêu thương!”
Cảnh Hồi Tuyết vừa ngẩng đầu lên vừa vặn nhìn thấy gương mặt Hạ Vô Trần, giật mình nói không nên lời.
Vừa nãy bởi vì trời tối, hắn không nhìn rõ nam nhân này. Hiện tại nằm trong lòng hắn dĩ nhiên nhìn thấy diện mạo một cách rõ ràng.
Nam nhân này mặt mang vẻ cười, ung dung nhĩ nhã, ấn đường rộng, thiên đình bão mãn, lãng tuấn chi trung lại mang nhất cổ anh khí, khuôn mặt siêu dật tuyệt tục, diện mạo lại thêm vẻ hiên ngang, nhìn cái biết ngay là phúc trí tuyệt luân chi tương.
(*Oạch* miêu tả như thế này editer hiểu thế nào được mà diễn tả lại bằng tiếng Việt cho độc giả đây???
ung dung nhĩ nhã = khoan thai tao nhã
thiên đình bão mãn: thiên đình là phần ở giữa trán, bão mãn đại khái là sung mãn hay rộng gì đó.
lãng tuấn chi trung: lãng = sáng sủa, tuấn = thanh tú đẹp đẽ
nhất cổ anh khí: nhất cổ = một dòng, anh khí = khí khái hào hùng
siêu dật tuyệt tục: siêu dật hay tuyệt tục đều có nghĩa là thoát tục, vượt qua mức bình thường.
phúc trí tuyệt luân chi tương: phúc = hạnh phúc, có phúc, trí = trí tuệ, tương là tướng mạo, tuyệt luân nghĩa giống như vô song, hết mứcnói chung là… anh-rất-đẹp:-“)Khí chất của hắn hòan toàn không giống người bình thường, nếu không vì cái chân của hắn thì có thể nói hắn là thập toàn thập mỹ. Xem ra ông trời không muốn cho nam nhân này quá hòan mỹ nên mới khiến hắn phải què chân.
Cảnh Hồi Tuyết giật mình nhìn nam nhân này, nam nhân hướng hắn nhẹ nhàng cười, hiển nhiên cái sự ngốc lăng của hắn không ngòai dự đoán, bởi vậy có thể thấy hắn bình thường cũng bị người ta nhìn chằm chằm như vậy.
Hắn cười nói “Nương tử, ngươi làm sao vậy? Ta đẹp đến nỗi ngươi phải nhìn đến ngây người sao?”
Lúc này Cảnh Hồi Tuyết mới cấp tốc hoàn hồn, đang muốn mắng hắn không biết xấu hổ, dám ăn nói như vậy thì một chuyện kỳ quái xảy ra, hơn nữa phát sinh rất nhanh khiến Cảnh Hồi Tuyết thét chói tai như có người chết.
(1)Hỉ nương đi theo lo việc cưới xin
(2)Khăn lớn màu đỏ
(3)đại giá = cưới thay ^^
(4)cái đĩa
(5)xả: lời nói dối, lừa đảo
(6)đại khái chắc là đồ ăn trộm thấp hèn?
Có một cái quên đánh số là “tiểu thái” đại để là một bữa ăn nhẹ ^^