Quyển 2 - Chương 2

Từ trên người nam nhân này truyền đến một loại cảm giác kỳ quái như lôi điện phách đáo (1), hơn nữa mãnh liệt như bị kim châm.

Cảm giác quái dị này khiến Cảnh Hồi Tuyết lông tơ dựng đứng, thất thanh kêu to, thậm chí còn không ngừng giơ chân đẩy Hạ Vô Trần ra.

“Mẹ ơi! Ngươi là Thiên Lôi chuyển thế sao? Điện giật ta quá trời!”

Hạ Vô Trần không biết mình đã làm gì, vì sao Cảnh Hồi Tuyết vừa kêu vừa nhảy dựng lên. Trông hành động của nàng ấu trĩ, tức cười, hắn nhịn không được bật cười.

“Nương tử, ta không phải Thiên Lôi làm sao có thể giật ngươi?”

Cảnh Hồi Tuyết vừa rồi thực sự bị một luồng điện chạy qua khiến tòan thân tê dại. Hắn bực Hạ Vô Trần không dám thừa nhận, phẫn nộ kêu lên “Ngươi còn nói không có? Ta khi còn bé đang thả diều bị sét đánh chết, vậy nên khi nào bị giật ta lập tức sẽ biết, ngươi còn không thừa nhận?”

Hạ Vô Trần đối với lời nói thiên mã hành không (2) của hắn cảm thấy buồn cười.

“Nương tử, nếu như người khi còn bé bị giật như thế sao giờ này vẫn còn đứng ở chỗ này nói chuyện với ta? Huống hồ ta thực sự không có giật ngươi, phải hay không ngươi chạm vào ta sẽ biết.”

Không cần Hạ Vô Trần bảo, Cảnh Hồi Tuyết chính mình cũng muốn làm cho rõ. Thế nhưng hắn sợ cảm giác bị giật vậy nên chỉ e dè vươn tay tới, rất nhanh đập một cái trên người Hạ Vô Trần.

Không nghĩ tới còn chưa vỗ xong đã bị điện giật một phát

Cảnh Hồi Tuyết lần thứ hai hét lên, nhanh chóng rút tay về, hướng Hạ Vô Trần phẫn nộ kêu lên “Hỗn đản! Ngươi lại giật ta, ta liều mạng với ngươi!”

Nói xong, hắn liền vung nắm tay về phía Hạ Vô Trần mà đánh, nhưng cứ như là Hạ Vô Trần không cần đánh trả, Cảnh Hồi Tuyết bị điện giật đến đầu váng mắt hoa, thiếu chút nữa ngã xuống đất dậy không nổi.

Hắn sợ hãi nhảy ra xa khỏi Hạ Vô Trần, cũng không dám đυ.ng chạm bất cứ bộ vị nào trên người hắn. Hắn hết lần này tới lần khác bị làm cho tức giận nhưng chỉ có thể đứng ở thật xa dùng lời thô tục rống lên “Con mẹ nó, ngươi dám giật điện ta?”

Hạ Vô Trần thực sự chẳng hiểu gì, thực sự chưa từng có ai mới huých hắn một cái đã nói bị điện giật. Hắn nhíu mày, cho rằng Cảnh Hồi Tuyết đang đùa, nói tự nhiên bên trong có lẫn chút trêu đùa “Nương tử, đừng đùa, ta chỉ là nhất giới phàm phu, đâu có thần thông đến độ có điện mà giật ngươi?”

Cảnh Hồi Tuyết thấy hắn thái độ rất chân thành, không có vẻ gì là đang lừa mình. Hắn cúi đầu nhìn tay mình, cái cảm giác bị giật vừa rồi hoàn toàn không phải là giả.

Sau đó, hắn bỗng nhiên nghĩ đến Miêu Cương Thần Tử từng chỉ điểm cho huynh đệ bọn họ. Theo như lời đó thì không phải… không phải nam nhân này chính là người Thần Tử nói sao?

Hắn ôm lấy đầu, không thừa nhận mà quỷ khiếu (3) lên, chân hung hăng giậm xuống đất, dáng vẻ rõ là nhận phải một trận đả kích rất lớn.

“Không thể nào! Không có khả năng, tại sao lại là nam? Thần Tử, ngươi nhất định là tính sai rồi, cái người có thể cứu sinh mệnh ta hẳn phải là một cô nương xinh đẹp, sao lại có thể là một nam nhân? Ngươi nói, nếu ta đυ.ng phải ai mà có cảm giác như bị sét đánh thì đó chính là người định mệnh kiếp này của ta. Nhưng vấn đề đây là nam a! Oa, ta không muốn! Có thể đổi lại được không a? Thần Tử, ta thà đập đầu vào tường cũng không có muốn cùng một nam nhân thể xác và tinh thần kết hợp đâu!”

Nói đến đoạn sau, hắn thậm chí còn ôm lấy đầu, ngồi xổm trên mặt đất hô thiên thưởng địa khóc rống lên “Ta không cần nam nhân a! Ta muốn đổi lấy một tiểu cô nương xinh đẹp…”

Hắn khóc rất nhập tâm, hòan tòan không để ý còn có người khác đứng ở đây. Hơn nữa hắn khóc mạc danh kỳ diệu (4) làm cho người ta hoàn toàn không hiểu hắn khóc vì cái gì.

Nhìn hắn lúc trước vừa cười rồi lại giận giờ lại ngồi khóc, ba loại tâm tình biến hóa cực nhanh khiến người ta không thể nắm bắt được. Hạ Vô Trần lần đầu tiên gặp phải một người tính tìnhthay đổi thất thường như thế thật dễ thương, khiến hắn nhịn không được bật cười.

“Đứng lên, đừng khóc nữa.”

Thanh âm của hắn dịu dàng ngược lại lại chọc giận Cảnh Hồi Tuyết, bởi vì hắn vừa nghĩ một nửa định mệnh của mình nguyên lai lại là nam, nhất thời làm sao có thể tiếp thu?

Huống chi nam nhân ngay bên cạnh hắn này lại là một quỷ chân thọt, càng xem càng không vừa mắt, liền đem hết tức giận trút lên trên người kia.

Cảnh Hồi Tuyết cả giận nói “Ngươi đừng có để ý ta! Ta muốn khóc, chính là khóc chết luôn ở đây cho xong, ngươi đừng có quản ta.” hắn thở phì phò lau đi nước mắt mắng to.

Hạ Vô Trần đành kệ hắn tiếp tục kêu khóc, xem hắn cuối cùng có thể khóc được bao lâu.

Cảnh Hồi Tuyết trước giờ không bao giờ nén đi ủy khuất của mình. Sau khi biết được mình phải cùng nam nhân này thân tâm kết hợp, tuy rằng bị đả kích lớn khóc một hồi thật lâu, nhưng sau liền lấy lại tinh thần.

Hắn chỉ Hạ Vô Trần cảnh cáo “Ta nói cho ngươi, ngươi sau này phải ở cự ly cách ta ba thước, nếu không ta đánh chết ngươi, tên hỗn đản này, nghe rõ chưa?”

***

Hạ Vô Trần chưa kịp trả lời, phía sau Cảnh Hồi Tuyết đột nhiên truyền đến một tiếng nói yểu điệu:

“Đại sư huynh đang làm gì vậy? Tiệc mừng đã bắt đầu rồi.”

Hạ Vô Trần đang định mở miệng, Cảnh Hồi Tuyết đã giành trước, quay đầu lại phẫn nộ quát “Tiểu cô nương này cút đi cho ta, ta đang muốn nói chuyện rõ ràng với hắn, ngươi đừng có tới gây trở ngại ta…”

Vốn nếu có ai cắt ngang lời Cảnh Hồi Tuyết sẽ bị hắn chửi ầm lên lục thân bất nhận (5). Thế nhưng hắn vừa quay đầu lại liền nhìn thấy rõ vị tiểu cô nương đến gọi Hạ Vô Trần, đôi môi nhỏ nhắn, mâu quang toát ra thần thái mê người. Tiểu cô nương này không chỉ là một tuyệt sắc mĩ nhân, lại vừa vặn chính là hình mẫu mà Cảnh Hồi Tuyết thích nhất, khiến hắn si mê nhìn nàng chằm chằm.

Nàng chưa từng bị ai dùng ánh mắt trắng trợn như thế nhìn, không khỏi hoảng sợ.

Hạ Vô Trần lập tức che trước mặt nàng, gián đoạn ánh mắt chích nhiệt của Cảnh Hồi Tuyết, nhẹ giọng hướng Lâm Thu Liên nói “Tiểu sư muội, ngươi về trước đi, ta sẽ lập tức quay lại.”

Nghe vậy, Lâm Thu Liên vội vàng rời đi.

Cảnh Hồi Tuyết ánh mắt vẫn không lay chuyển chăm chú nhìn trộm theo bóng lưng nàng.

Hạ Vô Trần lần đầu tiên trầm giọng xuống nói “Ngươi còn nhìn nàng như thế cẩn thận nhị sư đệ móc mắt ngươi đấy.”

Cảnh Hồi Tuyết bất mãn cãi lại “Cái gì mà móc mắt này nọ, vị cô nương này xinh đẹp như thế, ai cũng có thể nhìn…”

Hắn còn chưa nói xong, Hạ Vô Trần đã lạnh nhạt nói “Nhị sư đệ chính là trượng phu của tiểu sư muội, ngươi nhìn nương tử hắn như vậy, hắn còn không đem ngươi ra hung hăng giáo huấn đạo lý sao? Ngươi phải cẩn thật một chút.”

Cảnh Hồi Tuyết giật mình “Vị cô nương kia đã lập gia đình?”

Hạ Vô Trần gật đầu, nhìn theo hướng Lâm Thu Liên rời đi, trong ánh mắt có chút thâm tư.

Cảnh Hồi Tuyết thấy vẻ mặt của hắn cười nhạo nói “Ta biết rồi, nàng chê ngươi thọt chân nên không chịu cưới ngươi đúng không? Bằng không ngươi là đại sư ca, chiếu theo thứ bậc, nàng sao lại không lấy ngươi?”

Hạ Vô Trần nhất thời sắc mặt thiểu biến, có lẽ đã chạm vào đúng tâm sự, hắn nhịn không được quát “Câm miệng!”

“Vì sao ta phải câm miệng? Ác! Ta nói trúng rồi có đúng hay không? Chỉ cần xem ánh mắt ngươi nhìn nàng, ha ha, ai bảo ngươi là một quỷ chân thọt…”

Cảnh Hồi Tuyết có chút hả hê. Nếu là người hắn quý, hắn tự nhiên sẽ không nói ra những lời lẽ khó nghe như vậy. Có điều nam nhân này chính là một nửa định mệnh của hắn, mà hắn lại không thích nam nhân, đương nhiên đều đem tức giận trút hết lên người nam nhân kia, lời nói tuyệt không lưu tình.

Sắc mặt Hạ Vô Trần càng lúc càng xấu đi.

Cảnh Hồi Tuyết vẫn ha hả cười nói “Sắc mặt ngươi thay đổi chứng tỏ ta nói đúng, đúng không?”

“Đừng có nói nữa!”

Hạ Vô Trần nói đầy đủ uy nghiêm, thế nhưng đối với Cảnh Hồi Tuyết không có chút hiệu quả.

Hắn như cũ miệng mồm không cản nổi nói “Ngươi không cho ta nói ta càng muốn nói…”

“Đúng vậy! Đại sư huynh a, dù sao mọi người đều sớm đã nói như vậy rồi, nói cho cùng thì có quan hệ gì với nàng?”

Một thanh âm lạnh lùng từ phía sau Cảnh Hồi Tuyết vang lên, thanh âm phảng phất ba phần sắc sảo bảy phần hàn lệ, làm cho vừa nghe thấy đã sợ.

“Tất cả mọi người đều nói tại vì chân đại huynh như vậy nếu không đã sớm mỹ quyến tại bão (6), giành được lệnh bài chưởng môn, đâu tới lượt nhị sư đệ ta cái gì so ra cũng thua kém ngươi?”

Hạ Vô Trần bị nói khó nghe như vậy nhưng hắn nghe như không nghe, trên mặt vẫn mang vẻ tươi cười xoay người đối diện với Cao Chính Nguyên nói lời cảm tạ.

“Nhị sư đệ, đa tạ ngươi đường xa tới tham gia hôn lễ của ta. Đi, chúng ta mau tới hưởng dụng hỉ tiệc nào!”

Hắn tập tễnh hướng tới Cao Chính Nguyên, vừa tới gần thì Cao Chính Nguyên thình lình đưa chân ra, vừa vặn đá phải chân phải thụ thương của Hạ Vô Trần.

Giả như chân Hạ Vô Trần bình thường thì nhất định tránh được, nhưng mà chân hắn sớm đã bị thương, dĩ nhiên là tránh không khỏi. Kết quả hắn té ngã xuống đất thật khó coi, thập phần chật vật.

Cá tính Cảnh Hồi Tuyết tuy rằng thích ỷ thế hϊếp người, thế nhưng cũng chỉ trong giới hạn nói ngoài miệng một chút mà thôi, không hề đối với một người chân thọt làm ra chuyện vô lương tâm như vậy. Huống chi Hạ Vô Trần lễ độ như vậy, Cao Chính Nguyên lại ngáng chân báo đáp hắn, hắn không khỏi giật mình há hốc miệng. Sao trên người lại có người xấu xa như vậy?

Hắn bất bình tiến lên, trừng to mắt nổi giận mắng “Ngươi vừa làm gì? Ngươi không thấy chân hắn bị làm sao sao còn giơ chân ra ngáng hắn? Ngươi có lương tâm hay không hả? Mụ nội nó, ta từ lúc sinh ra chưa từng thấy người nào lòng dạ xấu xa như ngươi, ngươi không sợ bị Thiên Lôi đánh chết hay sao?”

Cao Chính Nguyên lạnh lùng nhìn nàng một cái, không nói lời nào quay đầu bỏ đi.

Cảnh Hồi Tuyết thấy hắn không thèm để ý đến mình, tức giận đang muốn đuổi theo thì nghe thấy tiếng Hạ Vô Trần rêи ɾỉ.

Lâm thu Liên đứng ở xa hình như muốn lại gần xem Hạ Vô Trần có làm sao không, nhưng lại không dám bước, đôi mắt ngấn nước hình như muốn chảy ra.

Cao Chính Nguyên thấy thế, lãnh đạm nói “Ngươi nếu muốn tới dìu hắn thì đi đi a!”

Nói xong lời này hắn lướt qua Lâm Thu Liên rời đi.

Lâm Thu Liên lau nước mắt, cuối cùng không tới giúp Hạ Vô Trần mà đi theo Cao Chính Nguyên.

***

Xem qua cảnh tượng này khiến Cảnh Hồi Tuyết vô cùng giận dữ. Những si mê đối với Lâm Thu Liên lập tức tiêu thất không còn chút tăm hơi.

Không ngờ nữ nhân này lại có thể xấu xa như thế, ngay cả tới nâng Hạ Vô Trần dậy cũng không làm, lại còn theo Cao Chính Nguyên, kẻ vừa khi dễ Hạ Vô Trần, rời đi. Hắn cả đời chưa từng thấy qua chuyện bất bình như vậy.

Vô cùng tức giận hắn chỉ hướng Lâm Thu Liên ác mạ “Kê giá kê, cẩu giá cẩu (7), các ngươi vừa vặn là xú thử

(chuột hôi)

với độc xà

(rắn độc)


xứng đôi. Ta vừa nãy nhìn ngươi thành thiên tiên mỹ nữ, hóa ra chỉ có cái mặt là đẹp thôi, dụng tâm thì xấu xa, đem cho chó gặm nó cũng ngại tanh không dám ăn. Lần sau đừng có để ta gặp, nếu không ta khẳng định đánh cho ngươi lăn trên mặt đất.”

Mắng xong, hắn lập tức ngồi xuống bên người Hạ Vô Trần, cẩn thận nâng hắn dậy.

Hạ Vô Trần nhìn hành động của Cảnh Hồi Tuyết, nhìn nàng chằm chằm, hiển nhiên rất kinh ngạc vì tân nương tử lại bảo vệ hắn.

Cảnh Hồi Tuyết tính tình cẩu thả, căn bản không hiểu vì sao Hạ Vô Trần lại nhìn mình như thế, thô lỗ nói “Ngươi nhìn cái gì?”

Hạ Vô Trần nhất thời cũng không biết nên nói thế nào, đành phải mỉm cười nói “Ngươi đối với ta thật tốt.”

Cảnh Hồi Tuyết còn đang tức giận chuyện của Lâm Thu Liên, nói thẳng với Hạ Vô Trần “Ta nói cho ngươi biết, đừng có thầm mến nữ nhân kia nữa. Nữ nhân loại này cực kỳ thối nát, không đáng để cho ngươi yêu, nghe chưa? Ta không cho ngươi đem sinh mệnh hữu hạn lãng phí nơi loại nữ nhân như thế. Ta không có thời gian đi yêu người khác, thế nhưng nếu như phí thời gian đi yêu cái loại nữ nhân như này, ta xem không nổi.”

Người bình thường sẽ không nói thẳng như thế, thế nhưng Cảnh Hồi Tuyết là từ Miêu Cương tới, nơi đó dân phong chất phác, nhân tâm thiện lương. Dù hắn có thích ỷ thế hϊếp người nhưng tâm địa thực ra cực kỳ tốt. Hơn nữa tính hắn thẳng thắn, có cái gì nói cái đấy, trái lại lại càng tăng thêm tính cách hiệp nghĩa của hắn.

Hạ Vô Trần tựa như thấy được hi thế trân bảo, chăm chú nhìn Cảnh Hồi Tuyết thật lâu, ánh mắt khiến Cảnh Hồi Tuyết rất không được tự nhiên.

Hắn bĩu môi, cố ý nói “Ngươi nhìn cái gì vậy? Tám đời chưa từng thấy qua nam tử hán nào tiêu sái anh tuấn như ta chăng?”

Cảnh Hồi Tuyết tuy rằng thân mặc hỉ trang của cô nương gia, thế nhưng cử chỉ xác thực không giống một người con gái. Không chỉ hoàn tòan không có vẻ mềm mại đáng yêu của nữ tử, trái lại còn tràn đầy khí tức phi dương hào hiệp mà Hạ Vô Trần chưa từng gặp qua.

Bởi vậy Hạ Vô Trần ánh mắt lộ liễu nhìn từ lúc hắn mắng to Cao Chính Nguyên và Lâm Thu Liên xong liền chăm chú tỏa trụ hắn, như là đã bị hắn hấp dẫn.

Hạ Vô Trần được hắn nâng dậy xong, cố ý dò hỏi “Ngươi thực sự không phải là nữ sao?”

Không phát giác ra nhãn thần của Hạ Vô Trần, Cảnh Hồi Tuyết thẳng thắn “Đương nhiên, ta làm sao lại là nữ được! Nói cho ngươi biết, ta xuất giá thay cho người ta. Vốn ta định chuồn đi nhưng trùng hợp lại gặp ngươi. Dù sao ta cũng không phải nữ, ngươi cũng không có khả năng xem ta như nương tử của ngươi, đúng hay không? Vậy nên ta đi trước, tin rằng chũng ra cũng không có duyên tái kiến.”

Nâng Hạ Vô Trần dậy xong hắn chuẩn bị ly khai.

Hạ Vô Trần thấy hắn muốn đi, sao có thể để hắn đơn giản đi dược. Hắn lập tức “ai da” một tiếng, cố ý giả vờ chân yếu mà té nhào ra. Cảnh Hồi Tuyết quả nhiên lập tức đỡ lấy hắn.

“Uy, ngươi không sao chứ? Có phải chân rất đau không?”

Hạ Vô Trần rêи ɾỉ đầy đau khổ “Chân ta… đau quá a! Mỗi bước đều giống như bị kim châm vào.”

Nghe hắn nói thương cảm như thế, lại thấy dáng vẻ hắn rất thảm, Cảnh Hồi Tuyết nghĩ tới Cao Chính Nguyên độc ác đá vào chân hắn một phát, tức giận không nhịn được lại hướng phía Cao Chính Nguyên vừa rời đi chửi mắng vài câu. Sau đó hắn khoác tay Hạ Vô Trần lên vai mình, dặn dò hắn “Uy, ngươi nắm chắc một chút, ta đỡ ngươi đi.”

Nghe vậy Hạ Vô Trần đem toàn bộ trọng lượng cơ thể không chút khách khí dựa vào vai hắn.

Hắn so với Cảnh Hồi Tuyết cao hơn, đương nhiên cũng nặng hơn. Vậy nên thân thể hắn vừa ngả vào, Cảnh Hồi Tuyết tựa như bị một tảng đá lớn đè lên, kêu to “Oa! Ngươi sao lại nặng như vậy?”

“Xin lỗi, chân ta thực sự đau quá, cho nên ta mới…”

Không thể đưa tay đánh vào gương mặt tươi cười kia, vả lại Cảnh Hồi Tuyết thấy hình như hắn cũng có thành ý xin lỗi nên thôi.

Từ lúc đó, Hạ Vô Trần càng làm càn dựa sát vào người hắn hơn, mặt hầu như dán vào cổ hắn, thoạt nhìn thật sự rất giống đang hôn lên cổ Cảnh Hồi Tuyết.

Cảnh Hồi Tuyết không nghi ngờ hắn, cứ để cho Hạ Vô Trần dựa như vậy. Thế nhưng hai người dựa sát vào nhau như thế, hơn nữa trên y phục Hạ Vô trần lại có hương vị dễ ngửi, Cảnh Hồi tuyết vừa ngửi thấy trong lòng dấy lên một cảm giác không tên.

Mà kể ra cũng kỳ quái, hắn vừa rồi vốn rất ghét Hạ Vô Trần bởi vì hắn cứ đυ.ng vào Hạ Vô Trần là như bị điện giật rất khó chịu. Vậy mà hiện tại hắn lại thấy thương cảm Hạ Vô trần, ý nghĩ ghét hắn không còn mãnh liệt như trước mà cảm giác bị điện giật cũng biến thành một loại cảm giác tê tê nhẹ nhàng.

Nhiệt khí trên người Hạ Vô Trần truyền tới người hắn, mà cảm giác tê dại kỳ quái hình như cũng theo hơi nóng chậm rãi tán phát khiến hắn mỗi bước đi mồ hôi lại toát ra, từng giọt từng giọt nhỏ xuống làm hắn có chút khó chịu, kéo áo lên lau.

“Nóng lắm hả?”

Cảnh Hồi Tuyết thấy thực sự rất lạ. Ngay lúc Hạ Vô Trân móc khăn ra lau mồ hôi cho hắn, hắn cũng quay đầu sang muốn nói lời cảm tạ thì nhìn thấy ánh mắt Hạ Vô Trần như ngọn lửa, chằm chằm nhìn hắn. Hắn vừa tiếp xúc với ánh mắt đó, một cảm giác tê dại chạy dọc theo sống lưng, khiến hắn vừa tê vừa nóng. Cái loại cảm giác này hình như chẳng có liên quan gì đến khí trời mà hình như là do ánh mắt của Hạ Vô Trần.

Vì vậy, hắn mất hứng kêu lên “Uy! Ngươi đừng có nhìn ta chằm chằm nữa quái lạ lắm!”

Hạ Vô Trần đành thu ánh mắt lại, đầu cũng rời khỏi vai Cảnh Hồi Tuyết, sau đó lại đưa tay vòng qua vai hắn giống như tình nhân. Có điều Cảnh Hồi Tuyết tính qua loa đại khái, không cảm giác thấy.

Hạ Vô Trần thấp giọng nói “Phòng ta ở đằng kia, ngươi đi về phía trước đi.”

Cảnh Hồi Tuyết biết gian phòng hắn nói chính là chỗ mình vừa rời khỏi. Hắn đỡ Hạ Vô Trần vào trong, đặt hắn ngồi trên ghế xong đâu đấy vỗ vỗ tay chuẩn bị rời đi.

Nhưng mà Hạ Vô Trần ôm lấy chân phải, nhăn mặt mệt mỏi nói “Chân ta hình như bị trật khớp rồi.”

Cảnh Hồi Tuyết đành phải đóng vai người tốt, xoay người quay lại. Bỏ giày của Hạ Vô Trần ra xem, chân hắn không có vẻ gì là bị làm sao cả. Hắn không tinh thông Kỳ Hoàng chi thuật nhưng cũng hảo tâm xoa bóp chân giúp Hạ Vô Trần.

Hạ Vô Trần hỏi “Ngươi định đi đâu?”

Cảnh Hồi Tuyết không giấu diếm nói thật “Quay về nhà ta ở Miêu Cương. Ta cùng hai huynh đệ kết nghĩa đều ở tại nhà của Miêu Cương Thần tử.”

“Ngươi vì sao phải đại giá?”

“Chẳng vì sao cả. Ta cùng huynh đệ của ta ở Miêu Cương mở ra “Vạn sự thông”. Hôm đó có ba cô nương đến nói bị cha đem bán đi, các nàng tới cầu xin chúng ta, vậy nên chúng ta xuất giá thay cho các nàng.”

“Nói cách khác, ở Miêu Cương không ai biết ngươi bị gả đi đâu, ngay cả huynh đệ của ngươi cũng không biết nhà của ta đây đúng không?”

Hạ Vô Trần đặt vấn đề như vậy người thông minh vừa nghe là biết hình như có chỗ bất thường. Thế nhưng Cảnh Hồi Tuyết không nghĩ nhiều như thế, huống hồ hắn cũng không hề đề phòng cái tên chân thọt Hạ Vô Trần này.

Hắn thực tình trả lời “Đúng vậy nên chúng ta hẹn nhau phải nhanh nhanh trở về Miêu Cương.”

Hai mắt Hạ Vô Trần nhất thời phát sáng, hai con ngươi u hắc bỗng nhiên lộ ra thâm tư tà quang. Thế nhưng tà quang này chỉ xuất hiện trong chốc lát, sau đó lập tức biến mất như thể chưa từng xuất hiện.

Hắn vẻ mặt tươi cười thoạt nhìn thật hòa ái dễ gần, ngữ điệu lại càng ôn nhu “Ngươi tên là gì?”

Cảnh Hồi Tuyết thấy nam nhân này thật dài dòng, không hiểu hỏi nhiều như thế để làm gì.

“Ngươi phiền quá, hỏi tên ta để làm gì? Dù thế nào thì chút nữa ta cũng sẽ đi.”

Hạ Vô Trần ủy khuất nói “Lẽ nào ta ngay hỏi cũng không được sao?”

Hắn ăn nói khép nép, mà Cảnh Hồi Tuyết chính là không chịu được người khác ăn nói như vậy nên đành trả lời “Ta là Cảnh Hồi Tuyết.”

“Ai da! Chân ta đau quá, ngươi nhìn hộ ta xem có phải bị sưng lên rồi không?”

Hạ Vô Trần đột nhiên kêu lên, Cảnh Hồi Tuyết thấy thế hoảng hốt cúi lưng xuống kiểm tra chân của hắn.

Hạ Vô Trần thoáng nhìn thấy trên bàn có một cái chén, rất nhanh đưa tay về phía ngăn tủ lấy ra một bình nhỏ màu xanh, lại dùng móng tay lấy ra ít bột phấn, pha vào trong rượu.

Động tác của hắn nhanh gọn, Cảnh Hồi Tuyết không hề phát hiện.

Cảnh Hồi Tuyết cúi đầu cố sức xoa bóp chân Hạ Vô Trần, một lúc lâu sau mới nói “Chân của ngươi không bị sưng. Có thật là rất đau không?”

Hắn vừa ngẩng đầu lên, Hạ Vô Trần mỉm cười nói “Kỳ quái thật, giờ ta lại không thấy đau nữa. Có lẽ được ngươi xoa đã đỡ hơn rồi. Thực sự rất đa tạ ngươi.”

***

(1) sét đánh

(2) ý nói không thể có thật, phi lý

(3) đại khái là kêu thét rất kỳ quặc

(4) chả ra đâu vào đâu

(5) không cần phân biệt trái phải, thân quen gì hết

(6) ôm được người đẹp =))

(7) gà cưới gà, chó cưới chó, tương tự “ngưu tầm ngưu mã tầm mã”