"Thân mang trung cổ của ác nhân, cũng có thể bảo vệ người chu toàn." Thiếu chủ Miêu Cương công × thích khách hàng đầu thụ Mỹ nhân rắn rết × Thích khách thâm tình Sáo xám vυ"t qua vùng trời giữa rừng, …
"Thân mang trung cổ của ác nhân, cũng có thể bảo vệ người chu toàn."
Thiếu chủ Miêu Cương công × thích khách hàng đầu thụ
Mỹ nhân rắn rết × Thích khách thâm tình
Sáo xám vυ"t qua vùng trời giữa rừng, trong rừng sâu rộng lớn chợt hiện mê sương, góc áo viền đỏ sượt lùm cây, chất giọng yêu dị mang theo ý chế giễu.
"Ô, quả là lâu ngày không gặp."
"Sao lại làm bản thân thảm đến nhường này, ta sẽ đau lòng đấy."
Cừu Nhạn Quy che vết thương, khoé môi rướm máu, cằm bị nâng lên, hắn khuất nhục quay mặt đi, khàn giọng nói, "Đừng chạm vào ta."
- - Sau này.
Cừu Nhạn Quy: "..... Y đâu."
Hạ nhân thấp thỏm, "Ờm, thiếu chủ ngài ấy tới Liễu các rồi."
Thích khách đem kiếm của hắn đi bắt thông da^ʍ, thiếu chủ đang nhàn nhã nghe tiểu khúc thì cửa đột nhiên bị đạp, nhướng mày khua tay ra hiệu các cô nương bị doạ xanh mặt lui xuống.
Ngước mắt nhìn về phía thích khách khôi ngô đang đỏ mắt, cong môi mỉm cười, "Nghe một khúc nhạc thôi mà, huynh ghen gì chứ."
Thích khách không lên tiếng, trong lòng cứ chua mãi, cho đến khi bị ấn lên bàn, thân võ nghệ của hắn như thể đình công, nhưng vẫn vô thức giãy một cái.
Thiếu chủ ngừng động tác, "Sao vậy, không cho chạm?"
"....Cho." Thích khách nhỏ giọng đáp, "Huynh cứ chạm tùy thích."
Tự mình chui vào lưới, chim bay mỏi về rừng.
Hay