Chương 5

“Cậu đừng có tự dát vàng lên mặt.” Bạch Nhất Nghiêu tỏ vẻ buồn nôn, “Cậu không muốn lấy nước của cô ấy thì trả lại, người ta có tình ý với cậu mà.”

Lời nói của Bạch Nhất Nghiêu cuối cùng khiến Tạ Thiên Trì kịp hiểu ra. Anh quay đầu lại nhìn thoáng qua cô gái vừa đưa nước cho mình, lại nhìn thoáng qua Bạch Nhất Nghiêu đang lòng đầy căm phẫn, lông mày nhẹ nhàng nhướn lên, trong lòng sánh tỏ, nói từng chữ một, “Cậu thích cô ấy à?”

Bị nói trúng tâm sự không kịp phòng bị, cậu trơ mắt nhìn Tạ Thiên Trì đi vòng trở về, cầm lấy chai nước đặt ở trên bậc thang, đi tới bên người nữ thần đại học Dư Tư Nghiên của Bạch Nhất Nghiêu.

Hai người nói gì đó, sau đó cùng nhau dọc theo bậc thang rời khỏi sân thể dục.

Bạch Nhất Nghiêu thật sự tức giận.

……

Không biết là sự thật hay tin đồn bậy, trong trường học lan truyền nhau Tạ Thiên Trì cùng hoa khôi của khoa Dư Tư Nghiên đang yêu đương.

Dù sao đây là môi trường đại học, hormone dư thừa, ai nói nhiều với ai một câu, ngày mai đã có người tung tin là đang yêu đương.

Nhưng Bạch Nhất Nghiêu ở căn tin thật sự nhìn thấy hai người ra ra vào vào cùng nhau vài lần, hễ Tạ Thiên Trì ở trên sân thể dục chơi bóng rổ, Dư Tư Nghiên sẽ có mặt. Nếu như là đời trước, Bạch Nhất Nghiêu một lời sẽ không dám nói, nhưng kể từ khi cậu biết Tạ Thiên Trì thích con trai, càng nhìn càng thấy cậu ta không ra gì. Cậu cảm giác mình chính là hộ hoa sứ giả, vì cứu vớt Dư Tư Nghiên thoát khỏi hố lửa Tạ Thiên Trì nên mới sống lại.

Nhưng hiện tại một chút dấu hiệu Tạ Thiên Trì thể hiện mình là đồng tính luyến ái cũng không có, khiến cậu không có biện pháp nào cho nữ thần thấy rõ bộ mặt thật của Tạ Thiên Trì.

….Chẳng lẽ trở lại thời đại học chỉ để nhìn lại con đường cuộc đời của người thắng cuộc- Tạ Thiên Trì một lần nữa?

Buổi tối Bạch Nhất Nghiêu ngủ không ngon. Cậu biết Thích Thượng và Tạ Thiên Trì sớm muộn gì cũng ở bên nhau, nhưng cậu không thể đợi được cái chuyện sơm muộn đó.

Lưu Dã vừa rửa mặt xong trở về ký túc xá thì thấy Bạch Nhất Nghiêu như xác chết vùng dậy, giật mình “Ôi mẹ ơi! Cậu bị gì vậy?”

Bạch Nhất Nghiêu một câu cũng không nói.

Nếu hiện tại không có manh mối, thì cậu tự mình đào đất, giúp manh mối kia mọc ra.

……

Trên xà đơn, Thích Thượng buộc áo khoác trên lưng đang nói đùa với người bên cạnh.

Bạch Nhất Nghiêu đi tới, âm thanh đùa giỡn của mấy người đó dừng lại, có hai nam sinh cao lớn từ xà đơn nhảy xuống, vẻ mặt bất thiện nhìn cậu. Thích Thượng có chút ấn tượng mơ hồ dáng vẻ học sinh ngoan ngoãn này của cậu, một chân giẫm lên xà đơn, cúi người xuống nhìn cậu, “Này, cậu tới đây làm gì?”

“Tìm người.”

“Tìm ai?”

“Thích Thượng.”

Vẻ mặt Thích Thượng thay đổi một chút, anh ấy nhảy từ trên xà đơn xuống, thuận tiện cởϊ áσ khoác mình đang buộc trên lưng, khoác lên vai, “Tìm tôi à? tìm tôi có chuyện gì?”