Chương 2

“Tại sao lại trốn tôi?”

“Tôi ăn cậu được chắc?”

Dưới ánh đèn sáng, Bạch Nhất Nghiêu có thể thấy rõ người bên trên là Thích Thượng, người bị đè hai tay ra sau lưng là Tạ Thiên Trì.

Khi hai người này còn đi học thường bắt nạt Bạch Nhất Nghiêu nên cậu có ấn tượng sâu sắc về họ.

“Buông ra.”

“Không buông.”

“Đừng có quá đáng!” Là giọng của Tạ Thiên Trì đã có chút không nhịn được.

“Tôi cứ quá đáng đấy, cậu có thể làm gì tôi chứ? Hửm?” Bạch Nhất Nghiêu nhìn thoáng qua, thấy Thích Thượng nhéo cằm hôn Tạ Thiên Trì, mặc dù Tạ Thiên Trì chống cự nhưng không có cách nào thoát ra.

Hai người đàn ông…

Trong lòng Bạch Nhất Nghiêu như nổi trống quay về đại sảnh Khê Quang, cậu vừa nghĩ lại màn kia, trong đầu như có sấm sét nổ tung. Cậu vội vàng uống vài chén rượu rồi viện cớ ngày mai phải đi làm sớm để rời đi.



Tìm một người lái xe thuê chở mình về nhà, sau khi tắm rửa Bạch Nhất Nghiêu bỗng nhiên cười lớn.

Đương nhiên là cậu muốn cười, cậu đã phát hiện ra một bí mật động trời!

“Lớp trưởng thì ghê gớm lắm hả? Tốt thế cơ à?” Oán giận khi bị ức hϊếp lúc còn đi học đều phát tiết trong đêm nay, Bạch Nhất Nghiêu độc miệng nói: “Bây giờ không còn chút đạo đức nào.”

Vẻ mặt đầy xấu xa.

“Xùy.”

“Thật kinh tởm!”

Cứ phỉ nhổ như vậy, Bạch Nhất Nghiêu cảm thấy rất hài lòng rồi ngả lên giường, thoải mái ngủ thϊếp đi.

Bạch Nhất Nghiêu ngủ ngon lành đến bình minh, cậu đã xin nghỉ một hôm vì buổi họp lớp, nên dù cảm giác được ánh mặt trời đã chiếu đến mi mắt nhưng cậu cũng chỉ ôm chăn lăn lộn.

“Ầy, đừng đυ.ng nó.”

“Học trò cưng tiết lão La, đυ.ng nó coi như xong đấy.”

Âm thanh vui cười.

Bạch Nhất Nghiêu nghe thấy động tĩnh xung quanh, bởi vì công việc nên chất lượng cuộc sống cũng tăng lên, năm ngoái cậu đã dọn đến ở chung cư. Tuy rằng ở nhà hơi nhỏ nhưng tốt xấu gì vẫn có tính riêng tư.

Trước mặt có hai bóng dáng lắc lư, hình như có người đi qua trước mặt cậu. Bạch Nhất Nghiêu mở mắt ra, nhìn thấy rõ thân thể của một thiếu niên thon gầy, hai tay kéo lấy áo thun mặc vào người.

“Đi thôi, Đỗ Ninh.”

“Đến rồi đây.” Thiếu niên trước mặt đã thay áo xong, nhìn thấy đôi mắt mở to như gặp quỷ của Bạch Nhất Nghiêu: “Cuối cùng cũng dậy rồi à?”

“Mười phút nữa vào học, tôi đi trước đây.”

Bạch Nhất Nghiêu nhìn nơi giống ký túc xá trước mắt có chút khó tin, đến lúc tiếng cửa đóng lại vang lên mới sực tỉnh lại.

Tối qua uống nhiều quá nên mở nhầm cửa à?

Không đúng, thanh niên kia rõ ràng là biết cậu!

Bạch Nhất Nghiêu nhìn phản gỗ trên đầu và một loạt sách [Luật Thuế], [Luật Kinh tế], [Thống kê nguyên lý], cả người ngây ra.

Cậu đứng dậy, bởi vì quá hoảng nên một chân đạp lên dép lê còn chân còn lại trần trụi vọt đến ban công. Tấm lưới sắt cắt ánh mặt trời cùng bóng cây thấp thoáng khu dạy học xuất hiện trước mắt cậu.



Nếu hỏi bạn có muốn trở lại thời đại học hay không, rất nhiều người sẽ trả lời rằng muốn trở lại. Nhưng Bạch Nhất Nghiêu tuyệt đối không nằm trong số đông những người này.