Chương 46: Vô tình gặp Nguyệt quý phi, bị cấm chừng

“Tuyết Vận đã gặp Thái Tử chưa?”

Hoàng Phủ Nghi tò mò nói.

“Gặp rồi.”

“Ây da … ây da.”

Hoàng Phủ Nghi vẻ mặt cười gian nhìn Tuyết Vận.

Tuyết Vận bị Hoàng Phủ Nghi nhìn đến phát sợ, nói:

“Nghi Nhi sao lại nhìn tỷ như vậy chứ?”

“He he, Tuyết Vận, cảm giác Thái Tử thế nào?”

Hoàng Phủ Nghi dùng hai tay che đầu, ghé vào trên bàn đá, mở mắt to nhìn Tuyết Vận.

Mặt Tuyết Vận nhanh chóng đỏ lên, ấp úng nói:

“Thái Tử, chàng, là người tốt lắm a.”

“Ví dụ như là?”

“Thái Tử chàng tao nhã nho nhã, khiêm tốn có lễ, làm người chính trực, là người có trách nhiệm, có tâm a.”

“Không ngờ Tuyết Vận nhà ta lại hiểu biết về Thái Tử như vậy a.”

Hoàng Phủ Nghi không có ý tốt nhìn Tuyết Vận.

“Nghi Nhi, nơi này là lương đình trong ngự hoa viên, muội sao có thể nói như vậy chứ? Không để ý tới muội nữa.”

Tuyết Vận đứng dậy, đỏ mặt dậm chân, thẹn thùng bối rối bước ra ngoài.

Hoàng Phủ Nghi nhìn thân ảnh Tuyết Vận đi xa, tảng đá trong lòng hạ xuống, dù sao Tuyết Vận cũng là bằng hữu của nàng, chuyện của nàng ấy nàng cũng là nên quan tâm một chút. Vốn đang sợ Tuyết Vận và Thái Tử bởi vì cuộc hôn nhân chính trị này mà bất mãn với nhau, xem ra hiện tại không có việc gì.

Xoay người đi xuống đài, Hoàng Phủ Nghi ngẫm lại.

Trở về tìm lão ca vậy, chỉ còn có một tuần nữa là thành thân, đến lúc đó lão ca sẽ đi, cơ hội gặp hắn sẽ rất ít.

Mới vừa đi vài bước, phía trước một đám người bước lại gần, nhưng mà Hoàng Phủ Nghi cũng không có tâm tình chú ý. Vừa muốn đi lướt qua đám người đó, lại nghe một giọng nói bén nhọn truyền đến:

“Lớn mật, thấy quý phi nương nương sao lại không hành lễ.”

Hử?

Hoàng Phủ Nghi dừng bước.

Là đang nói mình sao?

Đám người kia thấy Hoàng Phủ Nghi dừng bước, liền đi về phía Hoàng Phủ Nghi.

Phía đối diện đưa đến một mùi hương son phấn, Hoàng Phủ Nghi nhíu nhíu đầu mày, thật khó ngửi.

“Quỳ xuống.”

Một thái giám hô to với Hoàng Phủ Nghi.

Hoàng Phủ Nghi bây giờ mới bắt đầu đánh giá đám người này, nhìn đến phu nhân ung dung xinh đẹp quý giá đang đứng ở giữa kia, trên mặt Hoàng Phủ Nghi hiện ra một chút cười châm chọc.

Nguyệt quý phi?

Thế mà đòi nàng phải quỳ?

Nằm mơ.

Không nghĩ sẽ mất thời gian với đám người này, Hoàng Phủ Nghi đi lướt qua thái giám kia, lại bị thái giám khác xông tới.

Hoàng Phủ Nghi tức giận nhìn về phía Nguyệt quý phi, nói:

“Không biết quý phi nương nương đây là có ý gì?”

Nguyệt quý phi không chút để ý nhìn móng tay, nói:

“Thấy Bản cung, vì sao không quỳ xuống?”

“Quý phi nương nương. Thật có lỗi, thứ cho Thanh Nghi ngu dốt, vừa rồi không có nhìn thấy quý phi nương nương.”

“Hả? Vậy sao? Thế thì bây giờ quỳ xuống đi, Bản cung tạm tha cho ngươi một lần.”

Hoàng Phủ Nghi không nói, chỉ lạnh lùng nhìn Nguyệt quý phi.

“Quỳ xuống.”

Thái giám phía sau Hoàng Phủ Nghi đạp vào chân nàng.

“Hự.”

Hoàng Phủ Nghi hít một hơi, chân sau bị quỳ xuống.

Thực đau.

Chậm rãi đứng lên, Hoàng Phủ Nghi chạy đến giáng cho thái giám kia một cái tát. Tiếp theo nhanh tay nhanh mắt thưởng cho Nguyệt quý phi kia hai bàn tay.

Hoàng Phủ Nghi vốn tưởng rằng Nguyệt quý phi sẽ đánh trả lại nàng, không ngờ Nguyệt quý phi khóc với người đang ở phía sau Hoàng Phủ Nghi, còn nói:

“Hoàng Thượng, người cần phải làm chủ cho thần thϊếp a.”

Hoàng Phủ Nghi lạnh lùng nhìn một màn này.

Không ngờ bị Nguyệt quý phi lợi dụng dùng nàng để diễn khổ nhục kế.

“Ái phi đừng khóc, Công chúa Thanh Nghi trước khi xuất giá không được ra khỏi cửa, luôn luôn ở trong phòng đợi cho xuất giá mới thôi.”

Nam Cung Vĩ nhíu mày nghiêm túc nhìn Hoàng Phủ Nghi.

Trong lòng hừ lạnh một tiếng, xoay người rời đi.

Cũng chỉ là bị cấm chừng có một tuần thôi. Một tuần sau, Bản cô nương ta sẽ được tự do.