Nhìn Nam Cung Mị nổi giận đùng đùng chính hướng chính mình đi tới, độ cong bên miệng Hoàng Phủ Nghi cũng càng lúc càng lớn.
“Chất nhi ngoan, chuẩn bị tốt?”
“Hoàng Phủ Nghi, nàng, nàng.”
Hoàng Phủ Nghi lần thứ hai thực thành công khiến Nam Cung Mị giận dữ.
“Ha ha, chất nhi ngoan, đuổi theo ta đi.”
Hoàng Phủ Nghi đi ở phía trước, Nam Cung Mị đi ở phía sau. Hoàng Phủ Nghi đem Nam Cung Mị đưa tới một góc nhỏ trong tiểu viện của nàng.
“Nàng không phải nói muốn đi dạo sao? Tới nơi này để làm gi?”
“Đúng vậy, chúng ta là muốn đi dạo, bất quá không phải từ cửa chính đi ra ngoài, mà là từ nơi này đi ra ngoài.”
Nói xong Hoàng Phủ Nghi đứng ở bên cạnh, chỉ vào một cái động ở góc tường nói.
Trên trán Nam Cung Mị nhất thời xuất hiện mấy đường hắc tuyến, khóe miệng run rẩy nói không ra lời.
“Hoàng Phủ Nghi, nàng sẽ không phải là muốn ta từ nơi này đi ra ngoài đi.”
“Chất nhi ngoan thật thông minh, vừa đoán liền đoán đúng, ha ha.”
“Vì sao không đi từ cửa chính?”
“Nếu đi từ cửa chính mà nói, chắc chắn phải có người đi theo, làm cái gì cũng phải trải qua bọn họ đồng ý.”
Hoàng Phủ Nghi bĩu môi bất mãn nói.
Nhìn Hoàng Phủ Nghi, trong mắt Nam Cung Mị chỉ có bất đắc dĩ.
Tiến lên ôm thắt lưng Hoàng Phủ Nghi, Nam Cung Mị mang theo Hoàng Phủ Nghi bay qua đầu tường, vững vàng dừng ở ngoài tường.
“Oa trời, chất nhi ngoan con biết bay a, sao không nói sớm, như vậy ta cũng không cần cố sức lại chỗ cái động này a.”
Nghe xong lời Hoàng Phủ Nghi nói, khóe miệng Nam Cung Mị lại run rẩy.
“Nàng cũng không có hỏi ta a.”
Nam Cung Mị lập tức đi ở phía trước, Hoàng Phủ Nghi ở phía sau hô to:
“Chất nhi ngoan, chờ ta với.”
= = = = = = = = ta là dải phân cách bé nhỏ = = = = = = = =
Nhìn xuyên qua đám người thấy một thân ảnh màu trắng, khóe môi Nam Cung Mị nhếch lên một nụ cười thản nhiên.
‘Nghi Nhi, nhìn thân ảnh của nàng, ta mới phát hiện, ta đã không thể tự kềm chế. Ngày mai, ta phải đi, nàng, sẽ chờ ta trở lại sao?’
Nam Cung Mị nghĩ trong lòng.
Nam Cung Mị đang suy nghĩ đến nhập thần, đột nhiên trước mắt xuất hiện cái gì đó làm hoảng sợ, là một cái túi gấm, tiếp theo, mặt Hoàng Phủ Nghi từ sau túi gấm lộ ra, Hoàng Phủ Nghi nghiêng đầu nói:
“Chất nhi ngoan, đây là cô cô đưa cho con, xem như bồi thường quà sinh nhật ngày hôm qua đi. Vậy, cho con, không được đánh mất, nghe hiểu không? Bằng không con liền thảm.”
Hoàng Phủ Nghi uy hϊếp nói.
“Này, Hoàng Phủ Nghi, nói bao nhiêu lần, không được gọi ta chất nhi ngoan. Còn có, nàng đưa cái túi gấm, cũng quá keo kiệt đi.”
“Hừ, con không cần thì bỏ đi.”
Hoàng Phủ Nghi nói xong đưa tay muốn thu hồi, Nam Cung Mị đoạt lại một phen.
“Hoàng Phủ Nghi, xem ở phần hảo tâm của nàng, ta liền cố mà nhận.”
Nghe Nam Cung Mị cãi cố, Hoàng Phủ Nghi cũng lười nói tiếp, ngọt ngào cười lại xoay người chạy hướng đám người.
“Mị, ta muốn ăn cái này.”
Nghe được Hoàng Phủ Nghi gọi hắn như vậy, Nam Cung Mị cả kinh, nhưng trong mắt tràn ngập vui sướиɠ.
“Nghi Nhi muốn ăn cái này?”
Nam Cung Mị chỉ vào mứt quả hỏi.
“Ừm, ta muốn hai xâu, cần phải có vỏ bọc đường nhiều nhất nha.”
Hoàng Phủ Nghi nhìn ông cụ bán mứt quả cười ngọt ngào.
“Được, tiểu cô nương, hai xâu này thế nào.”
Ông cụ đưa cho Hoàng Phủ Nghi hai xâu.
“Cám ơn, Mị, huynh trả tiền nha.”
Nói xong Hoàng Phủ Nghi cầm mứt quả đi xa.
“Ông ơi, tiền của ông.”
Nam Cung Mị tùy tay ném ra một thỏi bạc. Cũng chạy xa.
“Này, chờ chút a, đưa nhiều hơn rồi.”
“Không sao, ông cầm đi.”
Thanh âm Nam Cung Mị từ xa xa truyền đến.
Nam Cung Mị cõng Hoàng Phủ Nghi, quay đầu nhìn Hoàng Phủ Nghi đang ngủ say ở trên lưng hắn chảy nước miếng.
Dùng khinh công bay qua đầu tường, tiến phòng Hoàng Phủ Nghi đem nàng đặt ở trên giường.
‘Nha đầu này, mới buổi trưa, đã muốn ngủ. Cũng đúng nha, trước đây nàng đều là ngủ cho đến khi mặt trời lên cao, hôm nay dậy sớm.’
Nam Cung Mị ở trên trán Hoàng Phủ Nghi nhẹ nhàng ấn lên một nụ hôn, áp chế cô đơn trong lòng, rời khỏi phòng.
Ngày mai, liền muốn rời đi rồi.