Chương 9: Trước lúc đi dạo

Sáng sớm, lúc giọt sương còn vương trên lá, một thân ảnh tiểu nhân màu trắng vội vàng chạy ở trên hành lang.

“Nhường một chút, nhường một chút.”

Thanh âm thanh thúy từ trong miệng nữ tử truyền ra.

Chỉ thấy thân ảnh kia rất nhanh hướng phòng Nam Cung Mị chạy đi.

Tất cả mọi người dụi dụi mắt, nghi hoặc nói:

“Đó là Tiểu thư sao?”

“Kỳ tích a, Tiểu thư thế nhưng dậy sớm.”

Hoàng Phủ Nghi một cước đá văng cửa phòng Nam Cung Mị, hoang mang rối loạn căng thẳng chạy vào.

“Chất nhi ngoan, chất nhi ngoan.”

Hoàng Phủ Nghi vừa gọi vừa hướng phía gian trong mà chạy vào.

Tiếp theo.

“A [ ⊙ o ⊙ ] a!”

Một tiếng nữ cao âm siêu đê-xi-ben từ phòng Nam Cung Mị truyền ra.

Nói thì chậm, nhưng xảy ra thì nhanh, Nam Cung Mị rất nhanh bịt miệng Hoàng Phủ Nghi, một bàn tay còn vòng qua thắt lưng Hoàng Phủ Nghi. Hai người cứ như vậy ôm nhau.

Hạ nhân đuổi tới nới thì thấy chính là một màn như vậy.

Nam Cung Mị y phục không chỉnh tề ôm Hoàng Phủ Nghi.

Ánh mắt mọi người đầy ái muội ở trên người hai người quét tới quét lui.

‘Dù sao Thiếu gia cùng Tiểu thư không cùng quan hệ huyết thống, muốn nói có cái gì ái muội không rõ cũng không phải không có khả năng. Nhưng là, hiện tại tuổi hai người này, quá nhỏ đi. Nam Cung Mị bảy tuổi, Hoàng Phủ Nghi hai tuổi.’

Rốt cục, Nam Cung Mị ra tiếng:

“Đều đi ra ngoài.”

Tất cả mọi người ngoan ngoãn tiêu sái đi ra ngoài, còn hảo tâm thuận tiện đóng cửa.

Cửa đã đóng, Hoàng Phủ Nghi một cước dẫm nát chân Nam Cung Mị.

“A, nàng làm gì, mưu sát phu quân a.”

Nam Cung Mị kêu ra tiếng.

“Chất nhi, cái gì mà phu quân a, ta nhưng cô cô của con, cô cô của con, hiểu hay không?”

Hoàng Phủ Nghi đỏ mặt nhấn mạnh.

Kỳ thật, lúc Hoàng Phủ Nghi nghe được những lời này, trong lòng thật cao hứng, nhưng là nàng lần nữa nhấn mạnh, nàng cũng không biết vì sao.

Nghe được lời Hoàng Phủ Nghi nói, trong mắt Nam Cung Mị tràn ngập bi thương, nhưng bị hắn che dấu rất tốt.

“Aizzz, chất nhi ngoan, hôm nay cô cô ta mang con đi dạo phố, như thế nào?”

Hoàng Phủ Nghi mở miệng đánh vỡ bầu không khí xấu hổ này.

Nghe được hai chữ ‘chất nhi’, Nam Cung Mị lập tức trừng mắt hướng Hoàng Phủ Nghi.

Làm Hoàng Phủ Nghi nhìn thấy mà trong lòng hốt hoảng.

“Hoàng Phủ Nghi, ta nói bao nhiêu lần, không được gọi ta là chất nhi.”

Nam Cung Mị quát.

“Nam Cung Mị, ta nói bao nhiêu lần, phải gọi ta là cô cô.”

Hoàng Phủ Nghi không cam lòng yếu đáp trả.

“Nàng………….”

“Con………….”

Hai người thấy đối phương đồng thời nói chuyện, lại cùng nhau hừ lạnh.

“Hừ…………..”

“Hừ…………..”

Hai người lại đồng loạt tựa đầu xoay hướng ngược nhau.

[ TG : Hai người này thật là ăn ý a]

Hai người đều ngồi ở bên cạnh bàn, mắt to trừng mắt nhỏ, nhưng là không một người nguyện ý nhường một chút.

Rốt cục, Hoàng Phủ Nghi đột nhiên không hiểu vì sao nở nụ cười.

“Nàng cười cái gì?”

Nam Cung Mị hỏi.

“Ta a, hắc hắc, chất nhi ngoan, khóe mắt có ghèn nha.”

Hoàng Phủ Nghi cười nói.

“A?”

Nam Cung Mị cuống quít chạy đến trước mặt gương.

“Hoàng Phủ Nghi, nàng, nàng đùa giỡn ta.”

Nam Cung Mị quát.

Thấy thế, Hoàng Phủ Nghi vắt chân lên cổ mà chạy ra ngoài.

Trước khi ra cửa để lại một câu:

“Chất nhi ngoan, nhanh mặc y phục, cô cô ta quá thiện tâm nên mang con đi ra ngoài chơi, nhớ kỹ, mang nhiều ngân lượng chút.”

Để lại Nam Cung Mị một mình ở nơi nào nổi trận lôi đình.

Những người khác thấy, đều vòng quanh, phòng bị mà tránh xa Nam Cung Mị, sợ không muốn lại trở thành nơi trút giận của Nam Cung Mị.

Hạ nhân thấy vậy, đều ở trong lòng hò hét nói:

“Trời ạ, cứu cứu chúng ta đi, vì cái gì mỗi lần hai cái tiểu quỷ này cãi nhau đều làm cho chúng ta kinh sợ hết hồn.”