Tìm kiếm theo tên cửa hàng trong video, ban đầu tôi muốn mua vài gói kiều mạch về ăn cho đỡ ngán, nhưng trong cửa hàng đừng nói là kiều mạch mà ngay cả những nông sản khác cũng đã bán hết từ lâu rồi, căn bản không có chỗ trống cho tôi phát huy.
Không phải cốt lõi của việc hỗ trợ nông dân là giúp Thố Nham Tung phát triển hơn à?
Vậy có lẽ... tôi cũng có thể?
Đẩy cửa phòng hội nghị ra, Hoàng Phủ Nhu đang nói chuyện gì đó thì dừng lại, đợi tôi ngồi xuống ghế trước khi tiếp tục đưa ra chỉ thị.
"Mang cho anh bản tóm tắt trước thứ sáu..."
Đầu bút bi không ngừng phác thảo trên chiếc sổ, nhẫn, dây chuyền, vòng tay, trâm cài... Chỉ là hình dáng mơ hồ, không có quá nhiều chi tiết. Sau đó tôi lại liệt ra điểm quan trọng bên cạnh.
Đầu tiên phải thể hiện ra được phong tình của dân tộc;
Hai là khoản từ thiện;
Ba là tính độc đáo.
Đáp ứng được ba điểm trở lên... Tôi đánh dấu vào chiếc trâm cài.
"Tôi có một ý tưởng." Tôi giơ bút bi, giống như có một tiếng "suỵt" vô hình vang lên, căn phòng lập tức im bặt. Tôi nhìn chằm chằm vào ghi chép bên trên sổ, chia sẻ hình thức ban đầu của phương án còn chưa hoàn toàn thành hình trong đầu cho mọi người.
"Hẳn mọi người đều biết trước đó tôi có đi Thố Nham Tung ở Sơn Nam một chuyến, đó là nơi người Tằng Lộc sinh sống, bọn họ có một văn hóa gọi là "Tín ấn"..." Tôi nói rõ về phần liên quan của "Tín ấn" đối với gia tộc, tình yêu, nói xong thì bắt đầu chuyển sang ý kiến của mình: "Tôi muốn dựa theo tháng, thiết kế mười hai cái trâm cài ngực phong cách Tằng Lộc, trao cho chúng ý nghĩa truyền thừa và tình yêu động lòng người của... Đồng thời nói rõ rằng đây là khoản tiền từ thiện, toàn bộ số tiền thu được sẽ được quyên góp cho trường tiểu học Hi Vọng của Thố Nham Tung."
"Quỹ từ thiện?" Giám đốc tiêu thụ lập tức get được ý của tôi ngay: "Giống như hạng mục quỹ từ thiện của Bulgari X Haidilao vậy sao?"
"Ừ, đương nhiên chúng ta không thể bán đắt như vậy." Tôi đứng dậy, kéo tấm bảng trắng dài từ trần đến sàn, lau sạch các chữ trên đó: "So với đồ trang sức truyền thống, nó giống như sản phẩm văn hóa sáng tạo hơn. Văn hóa dân tộc lâu đời của Tằng Lộc sẽ mang lại cho nó nhiều ý nghĩa hơn..."
"Sản phẩm có tính giá trị cao!" Trưởng phòng sản phẩm kết luận.
Tôi búng tay với hắn: "Đúng vậy."
Tôi nói một cách say mê và hùng hồn, mọi người dường như đều bị lay động bởi lời nói của tôi, ngoại trừ Hoàng Phủ Nhu.
"Văn hóa Tằng Lộc không phải là văn hóa lôi cuốn gì, kém hấp dẫn hơn nhiều so với Hang động X, Viện bảo tàng X hay đồ chơi nghệ thuật, đồ chơi IP. Chỉ xét về hiệu quả tiếp thị, có nền móng nhất định sẽ dễ xây nhà cao tầng hơn đất bằng nhiều." Cô bình tĩnh phân tích: "Tại sao anh lại chọn Tằng Lộc? Chỉ vì anh đi Thố Nham Tung một chuyến, cảm thấy rằng những đứa trẻ ở đó cần được quyên góp à?"
"Chính là bởi vì không ai biết nên chúng ta mới phải quảng bá." Tôi đậy nắp bút dạ, nghịch nghịch rồi ngồi trở lại chỗ của mình: "Còn về việc tại sao lại chọn tộc Tằng Lộc thì giống như em nói. Đúng, anh đi Thố Nham Tung một chuyến, cảm thấy rằng trẻ em ở đó cần quyên góp nên anh chọn quyên góp cho chúng; thứ hai... Anh hơi có giao tình với Ngôn quan của bọn họ, nếu hắn sẵn lòng làm cố vấn văn hóa của chúng ta, anh nghĩ sẽ giúp làm tăng giá trị của bộ sản phẩm này hơn."
"Ngôn quan?" Phụ trách quảng cáo marketing Tiêu Mã cực kỳ mẫn cảm: "Là "Tần già" rất nổi tiếng hai ngày nay đó à?"
"Tần già?" Những người khác lộ ra vẻ mặt khó hiểu.
Tiểu Mã bắt đầu phổ biến khoa học với họ: "Ồ, xem ra bình thường mọi người không xem video trai xinh gái đẹp..."
Vừa giải thích, hắn vừa lấy điện thoại di động ra tìm ảnh của Ma Xuyên rồi chia sẻ cho mọi người.
Thái độ của Hoàng Phủ Nhu dịu đi sau khi nhìn thấy Ma Xuyên trên điện thoại: "... Chuyện này không phải là không thể. Nếu anh ấy có thể hợp tác với bộ phận marketing, chúng ta có thể tiết kiệm rất nhiều chi phí quảng bá."
"Chúng ta có danh tiếng, họ có lời, ai cũng lấy những gì họ muốn, em nghĩ là làm được." Vivian nói.
Hai tay cầm bút dạ đặt lên bàn, tôi cười với mọi người, nói: "Anh rất vui vì ý kiến
của mọi người có thể thống nhất nhanh như vậy. Vấn đề duy nhất bây giờ là... làm thế nào để thuyết phục được cậu ta."
Hoàng Phủ Nhu cả kinh: "Chờ đã, chuyện này anh còn chưa nói với anh ta à?"
Tôi nhìn cô, nhún vai nói: "Anh vừa mới nghĩ ra ý tưởng này mười phút trước, làm sao nói với cậu ta được? Với lại anh đã nói, "nếu" cậu ta sẵn lòng, "nếu"..." Bút dạ chỉ về phía trưởng phòng sản phẩm, tôi giao nhiệm vụ: "Hãy đưa cho tôi kế hoạch sản phẩm trước thứ Sáu, tôi sẽ lấy kế hoạch này để thuyết phục Ngôn quan của Tằng Lộc."
Dù tôi và Ma Xuyên có giao tình không ít, nhưng trong việc kinh doanh, tôi cũng không thể trắng tay đi gặp hắn được.
"Cái này..." Trưởng phòng sản phẩm họ Hàn, được Hoàng Phủ Nhu tuyển dụng, theo bản năng liếc nhìn cô một cái, Hoàng Phủ Nhu khẽ gật đầu với hắn, hắn mỉm cười tiếp nhận công việc.
Tôi thực sự không quan tâm lắm đến công việc của phòng làm việc, chỉ cần là những công việc không liên quan đến thứ mình thích tôi sẽ giao chúng cho Hoàng Phủ Nhu nên tôi cũng không trách họ khi phản ứng như vậy.
Tôi ném cây bút dạ xuống bàn, đứng dậy nói: "Nếu tôi thuyết phục được Ngôn quan của Tằng Lộc, kế hoạch này sẽ tiếp tục. Nếu tôi không thuyết phục được cậu ta thì các cậu cũng không cần hỏi tôi có tiếp tục không, coi như tới bây giờ tôi cũng chưa từng nhắc tới chuyện này."
Thứ sáu, đề xuất của trưởng phòng Hàn được gửi đến hộp thư của tôi như đã hẹn, nhưng nó khá khô khan và đầy sáo rỗng như thể đã được viết sẵn. Gõ đi viết lại quá mất thời gian nên tôi đành phải tự thêm vào trên bản có sẵn của hắn trong một đêm.
Sau khi thay đổi xong, tôi không vội chạy ra cửa mà trước tiên gửi nội dung thiết kế đại khái cho Ma Xuyên qua tin nhắn, hỏi ý định của hắn, sau khi nhận được câu trả lời "Tôi suy nghĩ một chút" của hắn, tôi lại bảo người ta đưa bản giấy của thiết kế tới Hải Thành.
Tôi không biết hắn muốn cân nhắc trong bao lâu, chỉ căng thẳng chờ trả lời.
Cũng may Ma Xuyên không để tôi đợi lâu, ngay trong đêm nhận được kế hoạch thiết kế, hắn đã chủ động gọi điện cho tôi.
Thân phận của hắn quá đặc biệt, muốn làm chuyện này phải chú ý rất nhiều, hắn không thể giải thích rõ ràng qua điện thoại, mong có thể gặp tôi để bàn bạc cụ thể.
Tôi vội vàng xem giờ, đã bảy giờ tối, không sớm cũng không muộn, là thời điểm tốt nhất để nói chuyện công việc.
"Sao không đến nhà tôi rồi từ từ nói chuyện?" Khi hỏi câu này, tôi thậm chí còn hơi nín thở.
Ma Xuyên im lặng một lúc mới nói: "Được."
Tôi yên tâm: "Vậy tôi ở nhà đợi cậu."
Vừa cúp máy, tôi bắt đầu thu dọn nhà cửa, dọn sạch chiếc bàn bừa bộn, cất chăn gối, vứt hết đồ ăn ôi thiu trong tủ lạnh... Khi cả phòng khách đã được tôi dọn gần xong, Ma Xuyên cũng đến nơi.
Điều hòa trung tâm trong nhà đã được bật, tôi trực tiếp mặc áo len mỏng, Ma Xuyên vừa vào cũng cởi chiếc áo khoác đen ngoài cùng khoác lên tay, có lẽ cũng cảm thấy hơi nóng.
"Đưa cho tôi, tôi treo lên cho." Tôi chìa tay về phía hắn.
Ma Xuyên cảm ơn rồi đưa áo khoác cho tôi.
Tôi bảo hắn cứ thoải mái ngồi, sau đó lấy áo vào phòng ngủ, treo lên móc.
Quần áo chỉ cần lung lay nhẹ trước mặt, chóp mũi đã có thể ngửi thấy được mùi đàn hương nồng nặc. Lại gần ngửi kỹ, tôi phát hiện mùi hương này đến từ chiếc chiếc cài áo có mười tám miếng gỗ đàn hương mà hắn mang trước ngực.
Cộng thêm cái này, hắn đã đổi ba bốn chiếc cài áo rồi nhỉ? Sao mà yêu cái đẹp thế... Sao hồi đi học tôi không phát hiện nhỉ?
Bước ra khỏi phòng ngủ, Ma Xuyên không ngồi trong phòng khách mà đang đứng trước cửa sổ kính suốt từ trần đến sàn của nhà tôi, nhìn ra khung cảnh bên ngoài.
Vị trí nhà của tôi không tệ, tầng cũng cao, liếc mắt là có thể nhìn thấy ba tòa nhà nổi tiếng nhất Hải Thành nên bất kể ai đến nhà tôi đều thích nhìn ra cửa sổ.
"Cậu muốn uống nước hay trà?" tôi hỏi rồi đi vào bếp.
"Nước nóng là được." Giọng nói của Ma Xuyên từ phía sau truyền đến.
Một lúc sau, tôi bưng một ly nước nóng và một ly whisky trở lại phòng khách, ly nước nóng được đẩy đến trước mặt hắn, còn ly whisky thì nằm trong tay tôi.
"Cậu thích uống rượu thật." Ánh mắt hắn rơi xuống tay tôi, hắn nói: "Chúng ta còn có việc cần nói, cẩn thận say."
Tôi chỉ muốn nói rằng ly whisky này không đủ, nhưng khi bắt gặp ánh mắt đen láy của hắn, tôi chợt nhớ lại những gì hắn đã làm với tôi đêm đó, chỉ ba mét sau lưng tôi...
Khẽ ho nhẹ một tiếng, tôi vội vàng đặt ly rượu xuống bàn cà phê, nhấp một ngụm rượu xong, người tôi nhanh chóng nóng bừng.
"Hiểu rồi." Tôi giật mạnh cổ áo len rồi hơi mất tự nhiên nhìn đi chỗ khác.
Ai trong chúng tôi cũng đều không nhắc tới chuyện mấy ngày trước, tôi cũng không nhắc tới, vì cảm thấy có nhắc tới cũng vô dụng. Hắn cứ như vậy ném tôi ở trước cửa, hiển nhiên là cũng không sợ tôi tìm ra chuyện gì kì lạ hay là quan tâm tôi mang chuyện này ra hỏi hắn vì hắn luôn có thể đối phó được. Hắn không đề cập tới thì càng bình thường.
Tôi lấy máy tính xách tay của mình ra, trong lúc giao tiếp với Ma Xuyên, tôi cũng làm tốt công việc ghi chép. Ma Xuyên nói rằng hắn có thể làm cố vấn văn hóa, nhưng hắn sẽ không tham gia bất kỳ hoạt động marketing nào có liên quan đến livestream.
Ngẩng đầu khỏi máy tính, tôi đùa giỡn nói: "Vậy hai ngày qua sao cậu lại tham gia? Nghiêm Sơ Văn cũng gửi cho tôi video phát sóng trực tiếp của cậu, video này đã thu hút rất nhiều người."
Động tác đọc kế hoạch thiết kế của Ma Xuyên dừng lại một chút, từ biểu cảm đến giọng điệu đều lộ ra nồng đậm oán hận: "... Bọn họ nói đây là một phần của hội thảo, mọi người đều phải tham gia, học tập và tổng kết."
Chẳng trách khi được hỏi có phải kĩ thuật số hóa phát triển nông thôn có phải là phát sóng trực tiếp hay không thì hắn lại không muốn trả lời, có vẻ như lúc đó hắn đã được thông báo rằng mình sẽ phải đích thân đi phát sóng trực tiếp.
"Được, vậy thì không phát sóng trực tiếp." Tôi đánh dấu, để pháp chế đưa điều này vào khi soạn hợp đồng.
Sau đó, chúng tôi tiến hành thảo luận kỹ lưỡng và đầy đủ về tiêu chuẩn sử dụng của "Tần già", nơi hình ảnh cá nhân của hắn có thể xuất hiện, các yếu tố có thể và không thể sử dụng trong mười hai chiếc trâm cài.
Sau khi xác định hết những thứ linh tinh thì đã gần mười hai giờ đêm, hắn không nói gì về việc quay về, tôi cũng không nhắc nhở hắn tới đây là xong rồi.
Tôi thậm chí còn lấy miếng đệm ra, định rèn sắt khi còn nóng quyết định chi tiết của mười hai cái trâm cài.
Địa điểm chuyển đến bàn ăn, tôi ngồi đối mặt với Ma Xuyên, đầu tiên tôi để hắn miêu tả hình dáng của từng tháng trong trí nhớ của hắn, sau đó nhanh chóng thiết kế chiếc trâm tương ứng dựa trên miêu tả.
"Tháng giêng là thế giới của băng tuyết, khắp nơi là một mảng trắng xóa mênh mông. Đôi khi dưới mái hiên sẽ có máng băng, khi đi xuống phải cẩn thận, nếu không có thể sẽ đυ.ng phải người..." Ma Xuyên nghiêm túc nhớ lại, nói với giọng đều đều. Những từ đơn giản nhưng khi kết hợp với nhau lại làm cho người ta say mê: "Mái hiên của chính điện quá cao, luôn khó dọn dẹp nên tôi muốn tìm một công cụ tiện dụng nhưng tìm mãi mà không ra. Hai năm trước không biết Tiểu Diên kiếm đâu ra một khúc tre, dài lắm, dễ dùng nhưng cất thì không tiện..."
"... Vào tháng Tư, băng tuyết tan chảy, hoa anh đào dại trong thung lũng nở rộ. Đây là thời điểm sôi động nhất trong năm của Thố Nham Tung. Lễ hội lớn nhất của người Tằng Lộc, "Sinh nhật của Lộc Vương" là vào tháng tư, khá giống với Tết của người Hạ các cậu."
"... Mặc dù tháng bảy là mùa hè, nhưng Thố Nham Tung vẫn rất mát mẻ. Nho và việt quất đã đến mùa thu hoạch, nấm trên núi cũng bắt đầu nhú lên. Có một câu ngạn ngữ cổ ở Tằng Lộc nói rằng "Tháng Bảy vừa đến, ngậm miệng không được", có nghĩa là khi tháng bảy đến có quá nhiều thứ để ăn, miệng vừa há ra là không ngậm vào được."
"... Tháng Chín tiết trời dần trở nên lạnh hơn, không ăn được hết hồng trên cây nên chúng tôi xâu từng quả lại với nhau để làm xâu quả hồng. Trước kia Thố Nham Tung thiếu thốn nên không có nhiều bánh ngọt. Xâu quả hồng là quà vặt mà trẻ con Tằng Lộc thích nhất."
"... Tháng mười hai là Tiết Đông Phong, là lễ hội lớn thứ hai của người Tằng Lộc, ngày này mọi người sẽ dậy sớm, đi tới thần miếu xin cháo, sau đó nhận lời chúc phúc của tôi..."
Theo lời hắn, bản phác thảo đầu tiên của mười hai chiếc trâm cài với các hình dạng và yếu tố khác nhau dần hiện ra trên tập giấy, thế nhưng vẫn còn rất thô, các chi tiết vẫn cần được trau chuốt.
Tôi thấy Ma Xuyên chống cằm, ánh mắt hơi híp lại, tôi biết hắn thật sự buồn ngủ nên vội hếch cằm bảo hắn nằm xuống sô pha.
Tại Bằng Cát, mỗi đêm hắn đều đi ngủ lúc chín giờ, hiện tại đã vượt quá thời gian ngủ của hắn nghiêm trọng, hắn sống sót đến bây giờ cũng không dễ dàng gì.
Hắn không từ chối, đứng dậy đi đến sofa nằm xuống.
Tôi cúi đầu vẽ hai nét, thỉnh thoảng lại nhìn khuôn mặt đang say ngủ của hắn nằm trên sô pha, bất tri bất giác, tôi không còn vẽ trâm cài ngực nữa mà bắt đầu phác họa hắn.
Mãi cho đến khi tiếng chim hót líu lo ngoài cửa sổ và ánh ban mai hé lộ, tôi mới ngừng vẽ, vươn vai.
Bước đến chỗ Ma Xuyên, tôi ngắm nhìn khuôn mặt đang say ngủ của hắn, trong đầu đột nhiên nảy ra một ý nghĩ điên rồ.
Cũng giống như sau khi tôi giả say, dù Ma Xuyên có làm gì với tôi tôi cũng phải giả vờ đến cùng, vậy... nếu bây giờ tôi hôn hắn, hắn sẽ tiếp tục giả vờ ngủ hay sẽ mở mắt đẩy tôi ra đây?
Dù là một câu nghi vấn, nhưng ngay khi ý tưởng này vừa hình thành, tôi đã quỳ một chân trên ghế sô pha, cúi người trước Ma Xuyên, quyết định phải nghiệm chứng nó bằng mọi giá.
Một tay đỡ ghế sofa, tay kia ôm lấy mặt hắn, tôi từ từ ấn môi mình xuống.
Hai đôi môi áp vào nhau, tôi đợi một lúc cũng không nhận được bất kỳ lời cự tuyệt hay mắng mỏ nào, khóe môi không tự chủ nhếch lên. Tôi biết hắn, hẳn hắn là vế trước - chỉ cần tôi không đi quá xa thì hắn sẽ mãi mãi là một người đẹp ngủ trong rừng.
Tuy nhiên, có quá đà hay không lại hoàn toàn phụ thuộc vào quan điểm chủ quan của mỗi cá nhân, dù đã nhiều lần cảnh báo bản thân phải cẩn thận, cẩn thận nhưng não bộ của tôi đã bị adrenaline và dopamine kiểm soát hoàn toàn, ban đầu tôi chỉ định hôn sơ sơ, kết quả vừa sơ ý đã duỗi cả đầu lưỡi vào.