Chương 26: Trao Đổi Cùng Vanessa

Nghĩa Trang.

Vẫn nhưng bia mộ lạnh lẽo được xếp ngay ngắn thẳng hàng theo kiểu bậc thang, tuy nhiên bây giờ là ban đêm, không khí càng trở nên âm u đáng sợ.

Kha Nhi một thân váy trắng đứng trong gió rét, vẻ mặt không cảm xúc nhìn hai bia mộ trước mặt, ánh mắt trong veo lắng động không biết đang suy nghĩ điều gì.

Phía sau bổng có tiếng bước chân đi tới, Kha Nhi biết rõ người đến là ai nhưng không lên tiếng, cô bất động chờ người đó lên tiếng trước, quả nhiên …

“Em tìm chị có việc gì ?” – Vanessa đi tới trước hai bia mộ cúi chào một cái mới quay sang Kha Nhi hỏi.

Từ ngày hai người phân chia ranh giới hắc bạch thì bọn họ chỉ gặp nhau một tháng một lần để đi thăm mộ cha mẹ, thời gian còn lại là cuộc sống riêng tư, không ai hỏi hang đến ai.

Giờ thời gian chưa tới mà Kha Nhi muốn gặp cô bàn truyện, nếu cô đoán không lầm, hiện tại chuyện quan trọng Kha Nhi muốn nói chỉ có thể liên quan đến Man Cảnh Ân, vì thế cô nhanh chống đi đến chỗ hẹn.

“Việc Ân cùng Clifford sẽ giao dịch tại sân bay YY chắc chị đã biết.” – Kha Nhi lạnh nhạt lên tiếng.

Cô không thích chào hỏi vô vị nên đi thẳng vào chuyện chính, điều này không khiến Vanessa tức giận, bởi từ đầu cô đã biết lý do. Vanesse cười nhạt.

“Nếu em đến tìm chị là để cầu tình, thật xin lỗi, chị không đồng ý, chị theo dấu Man Cảnh Ân lâu như vậy, lần này là cơ hội tốt, chị nhất định sẽ không bỏ qua.”

Kha Nhi nhíu mày. – “Ai nói tôi đến đây cầu tình ? Tôi đến là muốn làm một cuộc trao đổi với chị, nếu chị chấp nhận, nó sẽ rất có lợi cho tương lai sau này của chị.”

Vanessa cười khinh thường. –“Kha Nhi, hối hộ nhân viên chấp hành công vụ sẽ chịu hình phạt gì em chắc hiểu rõ hơn ai, chị không muốn em phải ngồi tù vì hạng người như Man Cảnh Ân.”

Kha Nhi cười khẩy, cô biết Vanessa rất thông minh, nhưng không nghĩ trí thông minh của cô nàng lại hạn hẹp đến như vậy, xem ra để đứng được ở vị trí hiện tại, Lạc Lai đã tốn không ít tiền bạc.

“Vanessa, giao dịch lần này không giống những kẻ tép rêu chị từng bắt được mà là hai Lão Đại có thế lực lớn mạnh nhất Đông Nam Á, một người là Lão Đại vùng Trung Đông còn một người là Lão Đại Tam giác vàng, với khả năng của chị hiện giờ, chị nghĩ có thể một lưới bắt trọn một lần sao ?”

Kha Nhi nghiêm túc đưa ra yêu cầu. – “Cuộc trao đổi này rất đơn giản, chị có hai lựa chọn, một là hợp tác với Man Cảnh Ân diệt trừ Clifford, đương nhiên chiến lợi phẩm sẽ do cảnh sát giữ lấy để làm chứng cứ, nhưng điều kiện tôi đưa ra là Ân vô can trong chuyện này … còn hai, ngược lại với điều một, chị sẽ phải hy sinh không ít anh em mà kết quả là mất cả chì lẫn chài, chị nghĩ sao ?”

“Em uy hϊếp chị ?” – Vanessa gắt giọng, mắt lóe tia hàn khí.

Kha Nhi hờ hững lên tiếng. – “Vanessa, tôi là muốn tốt cho chị, nếu chị chấp nhận làm cuộc trao đổi lần này, đôi bên đều có lợi, chị là người có IQ cao, nên biết dùng ở bên nào là tốt nhất.”

“Kha Nhi, em nói tất cả chuyện này cũng là vì Man Cảnh Ân, em thật sự yêu hắn đến vậy sao ?”

Nghe Vanessa nhắc đến Man Cảnh Ân, ánh mắt Kha Nhi trở nên mềm mại, cô không trốn tránh như lần trước mà đối mặt với Vanessa, giọng kiên định.

“Không phải chị từng nói khi yêu một người, tâm trí sẽ chỉ nghĩ cho người đó thôi sao ? Tôi yêu anh ấy, lo nghĩ cho anh ấy là chuyện thường tình, hơn nữa … tôi phải lo cho hạnh phúc về sau của mình, mà anh ấy chính là hạnh phúc của tôi.”

Nhìn vào mắt Kha Nhi, Vanessa thấy rõ sự ngọt ngào cùng hạnh phúc trong đó, ánh mắt lóe qua tia sắc lạnh mang theo sự chế giễu cùng ganh ghét nhưng chỉ lóe qua. Vanessa nở nụ cười ôn hòa.

“Kha Nhi, chị biết em yêu Man Cảnh Ân thì nhất định sẽ liều mình bảo vệ hắn ta nhưng chị là điều tra viên, biết luật mà vẫn phạm, hành vi đó không thể tha thứ được, dù chúng ta là chị em, chị cũng muốn chính tay đưa hắn vào tù.”

Vanessa nói xong muốn rời đi nhưng bị Kha Nhi ngăn lại, giọng nói lạnh nhạt đã thay đổi, khuôn mặt không cảm xúc giờ trở nên nhu hòa.

“Bảo Lan, đây là lần đầu tiên và cũng là lần cuối cùng, em cầu chị giúp em có được không ?”

“Em …”

Vanessa chưa nói xong, Kha Nhi lại nắm tay cô, ánh mắt mang vẻ cầu xin.

“Bảo Lan, em và chị đều mất đi hạnh phúc từ khi còn rất nhỏ, thời gian chị lớn lên đều nhận lấy hạnh phúc từ cha mẹ nuôi nhưng còn em ? … từ nhỏ đã phải trải qua cuộc sống nhuốm mùi vị máu tanh, phải chứng kiến sự lạnh nhạt vô tình của mọi người, còn phải phục tùng mệnh lệnh vô điều kiện, em cứ nghĩ mình sẽ sống mãi trong cái địa ngục tối tâm đó, nhưng khi gặp Man Cảnh Ân, em mới biết thì ra thiên đàng tươi đẹp đến nhường nào.”

Ánh mắt Kha Nhi có chút mờ mịt. – “Bảo Lan, khó khăn lắm em mới nhận thức được khi yêu một người sẽ tuyệt vời biết bao, còn có thể ước mơ sống hạnh phúc lâu dài, em không thể đánh mất được, chị có thể hiểu cho em không ?”

Đây là lần đầu tiên sau một năm hai chị em nhận nhau, Kha Nhi nói nhiều như vậy, còn rất chân thành, tâm Vanessa có hơi dao động nhưng chỉ trong chốc lát. Cô nghiêm túc nhìn Kha Nhi.

“Em thật sự yêu hắn đến thế sao ?”

Kha Nhi không do dự gật đầu, lần đầu cô nở nụ cười dịu dàng với Vanessa, trong nụ cười đó ẩn chứa biết bao nhiêu là hạnh phúc làm Vanessa cảm thấy thật chướng mắt nhưng cô không để lộ ra ngoài.

“Được.” – Nhẹ nhàng buông ra một chữ, Vanessa quay người đi không để lộ vẻ mặt âm hiểm của mình.

“Cám ơn chị … còn việc giao dịch vào cuối tháng này, địa điểm chị đã biết, hiện tại bọn em đang bí mật phân bố cạm bẫy chung quanh sân bay YY, vẫn cần ít thời gian nên có thể mai mới hoàn thành, vì thế ngày mai em sẽ nói cho chị biết kế hoạch ra sao.”

Kha Nhi đi đến trước mặt Vanessa, cười khẽ. –“Thời gian không còn sớm, em phải về rồi, ngày mai chúng ta gặp lại tại đây … Bảo Lan, một lần nữa cám ơn chị, tạm biệt.”

“Mong rằng em không hối hận.” – Vanessa bổng lên tiếng.

Kha Nhi vừa đi được vài bước thì dừng lại, cô quay người nhìn Vanessa. – “Em sẽ không hối hận, nếu có … chỉ có thể là vì em không phát hiện mình yêu Man Cảnh Ân, chị biết không, em rất hạnh phúc khi ở bên anh ấy.”

Vanessa không lên tiếng, Kha Nhi cười cười, bổng nhiên cô tiến đến vài bước ôm Vanessa, trong con ngươi màu hổ phách lóe tia thâm trầm khó đoán, cô ở bên tai Vanessa thỏa thẽ.

“Bảo Lan, lần này vất vả cho chị rồi, mọi chuyện là thành hay bại đều trông chờ vào chị, mong chị đừng làm em thất vọng.”

Vanessa mới đầu ngạc nhiên khi Kha Nhi ôm mình, ngay khi nghe cô nàng nói vậy, cô chỉ cười nhạt, giọng điệu khẩn trương nhưng vẻ mặt không tỏ ra lo lắng nên Kha Nhi không nhìn thấy được.

“Chúng ta là chị em, giúp nhau là chuyện thường tình, bất quá lần này chị mắt nhắm mắt mở để cho em rể tương lai qua cửa nhưng Kha Nhi à, em cũng nên cẩn thận, bọn người bên Tam giác vàng không phải hạng dễ chọc.”

Kha Nhi vỗ nhẹ lưng Vaness trấn an, lời nói không tỏ ra lo lắng.– “ Chị yên tâm, hạng người chỉ biết âm thầm đâm sau lưng người khác như bọn họ không bao giờ có kết cục tốt đẹp gì, em biết có chừng mực mà.”

Kha Nhi đi rồi, Vanessa lạnh lùng nhìn bóng lưng Kha Nhi khuất sau hàng cây, cô nhanh chống lấy điện thoại nhấn dãy số quen thuộc, bên kia vừa có người bắt máy, cô lặp tức báo cáo.

“Lão Đại, Kha Nhi muốn nhúng tay vào cuộc giao dịch của Clifford và Man Cảnh Ân, cô ấy đã vạch kế hoạch, ngày mai sẽ nói cho tôi biết … Lão Đại, kế tiếp chúng ta nên làm gì ?”

Bên kia phát ra giọng nói trầm khàn lạnh nhạt. –“Y theo kế hoạch đã định.”

“Vâng, tôi đã hiểu.” – Do dự giây lát, Vanessa tiếp tục nói.

“Còn một việc … Kha Nhi bảo cô ấy rất yêu Man Cảnh Ân, sẽ vì hắn ta liều mạng, cô ta nói nhất định sẽ bảo vệ hạnh phúc của mình, như vậy …”

“Tút … tút … tút …”

Tiếng dập máy cắt ngang cuộc nói truyện giữa hai bên, Vanessa sửng sốt, giây sau hếch miệng cười lạnh, cô cất điện thoại vào túi, mắt nhìn về bầu trời đen kịch. Giọng vui vẻ.

“Xem ra cuộc giao dịch lần này sẽ rất thú vị … Kha Nhi, để xem cô có đủ khả năng vượt qua hay không ?”

…………………………

Dạ Thự.

Trên ghế salon màu đen sang trọng, Man Cảnh Ân gối đầu lên đùi Kha Nhi nhắm mắt dưỡng thần, Kha Nhi thì lẳng lặng xem tin tức thế giới, tay cũng không ngừng lột từng trái nho bỏ vào miệng Man Cảnh Ân, trông Man Cảnh Ân lúc này rất hưởng thụ.

Từ ngày ở hồ bơi cho đến giờ cũng đã hơn mười ngày, hai người luôn bận việc riêng của mình nên không thể gặp nhau, Kha Nhi nhớ rõ khi tỉnh lại đã là chiều ngày hôm sau, bên cạnh Man Cảnh Ân đa rời đi khi nào. Lúc đó Dì Quế nói với cô, hắn đã về trụ sở hợp gì đó nên vài ngày sau mới về, vì thế câu nói Man Cảnh Ân đã nói ngày hôm đó cô cũng không thể hỏi được gì.

Kha Nhi biết rõ cuộc giao dịch lần này Man Cảnh Ân sẽ loại bỏ người bên Tam giác vàng nên cần chuẩn bị cẩn thận, hắn lại có tính đa nghi cao, nên đề phòng bất trắc nên hay đến trụ sở xem lại kế hoạch đã vạch ra.

Mặc dù là thế nhưng cô vẫn muốn biết, có phải ngày đó hắn quả thật nói yêu cô hay không ? Cô rất muốn nghe. Chợt nhớ đến Hải Miên, kế hoạch lần này tuy Hải Miên không thể tham gia nhưng cô ta vẫn là quả bom nổ chậm cần thanh trừ, cô không thể để mặc việc này được.

Quyết định hỏi thẳng Man Cảnh Ân, Kha Nhi có chút dè dặt hỏi. – “Anh biết Hải Miên là tạp nhân, vì sao vẫn để cô ấy bên cạnh ?”

“Em ghen ?” – Man Cảnh Ân không trả lời câu hỏi của cô mà hỏi ngược lại.

Man Cảnh Ân vẫn nhắm mắm, bên môi nở nụ cười tà mị. Hắn muốn xem Kha Nhi khi ghen sẽ có bộ dạng như thế nào mới hỏi cô như vậy, thế nhưng đã khiến hắn phải thất vọng, vì lời Kha Nhi nói ra cùng giọng điệu rất bình thản, không mang chút tức giận nào cả.

“Không có, em chỉ lo cho anh, người tạp nhân dễ bị kích động, tính khí Hải Miên không tốt, một lúc nào đó cô ta không thể khống chế chính mình, có thể sẽ làm hại đến anh.”

Man Cảnh Ân nhìn vẻ mặt bình thản của cô, trong lòng có chút không thoải mái, hắn đưa tay véo mũi cô một cái mới hằn học giải thích.

“Lần tiêu diệt trụ sở của Jack, Hải Miên đã xin anh muốn trở thành tạp nhân, cô ấy muốn thử xác nhập sức mạnh đó một lần, anh không có ý kiến, vì anh thích thuộc hạ mình mạnh mẽ, không thích kẻ phế vật nên mới chấp thuận.”

Hắn ngồi dậy dựa vào sofa, ôm Kha Nhi vào lòng. – “Thời gian đó, có không ít kẻ muốn trở thành tạp nhân nên xin anh làm vật thử nghiệm, kết quả thất bại toàn bộ, bọn người kia đều chết trên bàn phẩu thuật ngoại trừ Hải Miên, sau đó anh buột phải đưa ra luật cấm không cho bất cứ kẻ nào thử nghiệm nữa, còn Hải Miên vẫn cứng đầu muốn phẩu thuật, anh thấy cô ta không bị gì nên mới cho phép cô ta tiếp tục thử nghiệm.”

Hắn thở nhẹ, tay vuốt tóc Kha Nhi, giọng nói vô tâm. – “Thật ra em không cần lo, Hải Miên là người thông minh, cho dù hiện tại cô ta là tạp nhân, cô ta vẫn trung thành làm việc cho anh, nhưng nếu cô ta không an phận, chạm vào điểm mấu chốt của anh, anh sẽ gϊếŧ cô ta ngay lập tức.”

Sự vô tình của Man Cảnh Ân, Kha Nhi không cho là sai, kẻ điên cuồng như Hải Miên nên chết sớm thì mới không lo hậu quả về sau, nhưng Man Cảnh Ân nói điểm mấu chốt của hắn, điều này làm Kha Nhi hứng thú, cô ngước đầu hỏi hắn.

“Điểm mấu chốt của anh là gì ?”

Man Cảnh Ân cười cười, hắn chuyển đổi tư thế để Kha Nhi ngồi trên đùi hắn, mặt đối mặt, môi gần môi, hắn vuốt nhẹ lưng cô, giọng ôn nhu.

“Là em … cô ta nếu dám tổn thương em dù chỉ một sợi tóc, anh sẽ phanh thay cô ta ngay.”

“Anh nghĩ Hải Miên có thể thương tổn em ?”

Kha Nhi không nhận ra trong câu nói của Man Cảnh Ân có biết bao nhiêu là ôn nhu, cô lại tỏ ra bình thản hỏi một vấn đề không quan trọng.

Man cảnh Ân chỉ thở dài, hắn đã quên, nếu muốn Kha Nhi cảm nhận sự ngọt ngào ôn nhu của hai người lúc này, cần phải nói trắng ra cô mới hiểu được nhưng điều này lại khiến hắn đau đầu.

Để không đau đầu, môi hắn phủ lấy môi cô quấn quít, Kha Nhi tuy khó hiểu nhưng vẫn đáp trả nồng nhiệt, nụ hôn kéo dài không lâu, Man Cảnh Ân rời môi cô, để trán hai người dựa vào nhau, mắt đối mắt, hắn đột ngột nói ra một câu khiến cả hai sửng sốt.

“Kha Nhi, sinh con cho anh … được không ?”

Con ? … nghe được từ này làm Kha Nhi ngây người, cùng Man Cảnh Ân tiến tới tình cảm đã là xa vời, giờ hắn muốn cô sinh con cho hắn, có phải hắn muốn giống như cha mẹ cô, muốn có một gia đình đầm ấm hạnh phúc ?

Điều này cô chưa từng nghĩ đến, là tình nhân của hắn cô đã thấy vui lắm rồi, bởi cô biết hiện tại trên danh nghĩa mình vẫn đeo trên lưng danh nghĩa người đàn bà của Kiến Ngụy, nếu trở thành Man phu nhân, vậy không phải sẽ khơi dạy sóng to gió lớn hay sao ? Cô không muốn Man Cảnh Ân bị người trong hắc đạo chỉ trích.

Thấy Kha Nhi không phản ứng, còn ngây ngốc nhìn hắn, Man Cảnh Ân ôm chặt hai má cô, lời nói ra như đinh đóng cột.

“Kha Nhi, anh muốn em sinh con cho anh, vì thế đừng uống thuốc nữa.”

Kha Nhi sửng sốt, khó hiểu hỏi. – “Uống thuốc gì ?”

Man Cảnh Ân nhíu mày, hắn nhớ rõ từ lúc Kha Nhi cùng hắn triền miên, hắn không hề dùng biện pháp tránh thai nào nhưng thấy cô không có dấu hiệu mang thai nên nghĩ cô đã uống thuốc, giờ thấy phản ứng ngây ngốc của cô khi nhắc đến từ thuốc, vậy là cô không biết, như thế tại sao cô không mang thai ? Không lẽ …

“Lúc trước Kiến Ngụy có từng cho em uống thuốc tuyệt tử không ?”

Lời vừa nói ra làm hắn muốn tự cắn lưỡi chính mình, Kiến Ngụy đã muốn cưới Kha Nhi thì sẽ không bại não mà cho cô uống thuốc tuyệt tử như những sát thủ khác, nếu là như vậy, thế tại sao bọn họ làm hơn một năm trời mà bụng cô không hề có động tĩnh gì hết ?

Hắn chắc chắn hắn không có vấn đề nên mới nghi ngờ Kha Nhi nhưng lần trước Lưu Lịch kiểm tra cho Kha Nhi cũng nói cô bình thường, sức khỏe tốt hơn đàn ông nữa là khác, vậy nguyên nhân là do đâu ?

“Kiến Ngụy không cho em uống thuốc gì hết.” – Cô nói xong, trầm tư suy nghĩ.

Việc uống thuốc tránh thai đến bây giờ cô mới biết, lúc trước Kiến Ngụy không có bắt cô uống thuốc giống những người kia, nhưng Man Cảnh Ân và cô làm lâu như vậy lại không mang thai, cô cứ nghĩ hắn đã dùng biện pháp nên không để tâm.

Giờ hắn lại hỏi như vậy, cô tin chuyện này nhất định có ẩn tình, hay nói đúng hơn là có kẻ không muốn cô sinh con cho Man Cảnh Ân.

Suy nghĩ khá lâu, đôi mắt màu hổ phách lóe tia sắc lạnh, trong đó mang theo sát khí muốn gϊếŧ người nhưng khi quay sang đối mặt với Man Cảnh Ân đã trở lại vẻ ôn hòa dịu dàng. Cô nhẹ giọng.

“Ân, người trong biệt thự này, em có thể gϊếŧ và không được gϊếŧ những ai ?”

Nếu cô đoán không lầm, trong Dạ thự có nội gián, tuy không biết là người của ai, nhưng dám có gan làm hại cô, làm cô không thể sinh con, cô nhất định không buông tha, cô sẽ cho kẻ đó chết không có đất chôn.

Như hiểu ý Kha Nhi muốn gì, Man Cảnh Ân tỏ ra bộ dạng xem kịch vui, hắn vui vẻ đồng ý. –“Ngoại trừ Dì Quế, tất cả đều do em quyết định.”

Ngay cả Dạ thự là nơi hắn xem như là nhà mà cũng có kẻ chán sống chạy vào làm bậy, còn động đến người đàn bà của hắn, hắn nào buông tha, nhưng nếu Kha Nhi muốn chơi, hắn sẽ thỏa mãn cô, nếu tên đó tốt số còn một hơi thở, hắn sẽ chơi đùa với kẻ còn một hơi thở cuối cùng đó.