Chương 45

Mùa đông Chiêu quốc, cảnh vật nhuốm màu trắng muốt, bông tuyết bay đầy trời, có điều năm nay tiết trời ấm áp hơn mọi năm, Tiêu Tử Vận ngồi trong xe ngựa nhìn một thân cây trọc ngoài cửa sổ mà ngẩn người.

Nàng vừa xuất phát từ Vô Song Thành chạy về Trường An chuẩn bị tham gia đại hôn thái tử, một năm nay nàng bề bộn nhiều việc, bận đến mức gần như không có thời gian hồi tưởng về những chuyện đã qua.

Năm Vĩnh Võ hai mươi bốn quả thực là một năm không tầm thường, các quốc gia đều phát sinh đại sự, ảnh hưởng toàn bộ thế cuộc đại lục.

Quốc quân Hậu Sở - Hiên Viên Sóc Phong đăng cơ đầu năm, mạnh mẽ chấn chỉnh bọn quan viên tham ô, ra sức đề bạt giang hồ nhân sĩ cùng văn nhân trí thức, cả triều đình đều hân hoan hướng về mục tiêu gầy dựng đất nước phồn vinh.

Yến đế Vũ Văn Thành Phong mất vào tháng tám do bạo bệnh, thái tử Vũ Văn Liệt không thể thuận lợi đăng cơ, bởi vì ngay đêm hoàng đế băng hà, hoàng trường tử Vũ Văn Tú tập kết quân đội vây quanh hoàng cung ý đồ đoạt vị, mặc dù Vũ Văn Liệt được thị vệ che chắn chạy thoát khỏi thành, nhưng hắn không hề có thế lực ở Yến quốc, chỉ có thể xin Chiêu quốc giúp đỡ. Tiêu Tử Vận nắm chắc cơ hội này cùng Vũ Văn Liệt ký hiệp nghị đồng minh, Chiêu quốc xuất binh hỗ trợ Vũ Văn Liệt đoạt lại ngôi hoàng đế, tuy nhiên về sau Yến quốc phải trợ giúp Chiêu quốc một cách vô điều kiện để chống lại thế lực khuếch tán của Hậu Sở. Chiến tranh đã bắt đầu được gần bốn tháng, Diệp Phụng Thiên dẫn dắt hai mươi vạn binh lính đột kích từ nam ra bắc, thế mạnh áp đảo, Vũ Văn Tú liên tiếp bại trận tháo chạy, nhanh chóng đánh tới phụ cận kinh thành Yến quốc, thắng lợi trong tầm tay.

Tháng mười một, miền biển phía nam Việt quốc phát sinh động đất sóng thần, trăm họ lầm than, hàng vạn bách tính gặp nạn, vô số dân chúng trôi dạt khắp nơi, không nhà để về. Hoàng trường tử Tiêu Tử Ngôn mang theo bạc và dược liệu cùng công chúa Kiêu Dương quay về Việt quốc, đến nay vẫn chưa trở lại.

Năm Vĩnh Võ thứ hai mươi bốn cuối cùng cũng trôi qua, chỉ riêng Chiêu quốc coi như bình ổn vững vàng, mưa thuận gió hoà, tuy mùa hè Giang Nam có lũ lụt và bệnh dịch, nhưng rất nhanh được khống chế, tổn thất không đáng kể.

Tiêu Tử Vận làm được rất nhiều việc trong một năm này, nàng đi Vô Song Thành bốn lần, thừa cơ Hiên Viên Sóc Phong chỉnh đốn triều đình, thúc đẩy Phó Chi Phong lên làm thành chủ Vô Song Thành, mua được số lượng lớn binh khí, ngựa chiến cho quân đội. Nàng cũng đến biên cảnh Yến-Chiêu hai lần để ký hiệp nghị đồng minh cùng Vũ Văn Liệt, còn cải trang đi Việt quốc để lôi kéo mượn sức Hạ Lan thế gia.

Hiện tại Tiêu Tử Vận đang ngẩn người nhìn cảnh trí ngoài cửa xe ngựa, thời gian thật sự trôi nhanh quá, đảo mắt thái tử đã mười sáu tuổi, sắp đến đại hôn. Thái tử phi là người chạm tay có thể bỏng ở Chiêu quốc - đích nữ của võ tướng Diệp Phụng Thiên, Diệp Hi Nhiên, tỷ tỷ Tiểu Miêu, không biết con mèo nhỏ kia một năm nay sống thế nào, bây giờ chắc cũng đến tuổi cập kê rồi, một năm không gặp, hẳn là Tiểu Miêu trổ mã càng thêm xinh đẹp động lòng người.

Nàng nhớ rõ khoảng thời gian này năm trước, cùng một con đường, cùng cỗ xe ngựa, Tiểu Miêu ngồi đối diện nàng, thời điểm nhắc tới tỷ tỷ, ánh mắt luôn tràn đầy tình cảm dịu dàng, giờ thì cảnh còn người mất, Tiểu Miêu có khỏe không? Nàng biết Hoa Tiệm Phi một năm qua cũng vô cùng bận rộn, trước lúc lão thái quân Hoa gia lâm chung đã chỉ định hắn lên làm gia chủ, tiếp quản sản nghiệp Hoa gia, nên hắn phải gấp rút học tập cách thức kinh doanh, đành trì hoãn lời hẹn ước cùng Tiêu Tử Vận.

Từ hồi Tiêu Tử Vận mang theo Diệp Hi Ảnh đến Hậu Sở, quan hệ giữa nàng và thái tử càng thêm tồi tệ, Diệp Hi Ảnh không tiếp tục đến thượng thư phòng, quan viên giải thích là do phụ thân Diệp Ảnh được điều đi canh giữ thành ải biên quan, sau này không quay lại kinh thành nữa. Khổ thay thái tử một mực cho rằng đó là do Tiêu Tử Vận ra tay, nhất định là nàng đã cất giấu Diệp Ảnh làm của riêng, vì thế hắn càng thù ghét Tiêu Tử Vận hơn.

Suốt năm này thái tử cũng trải qua rất nhiều chuyện, hắn không phải là đích tử duy nhất, sau khi Diệp Du Du lên ngôi hoàng hậu, tứ hoàng tử Tiêu Tử Tranh danh chính ngôn thuận trở thành đích tử, địa vị thái tử của hắn không còn vững chắc. Thái tử cuồng vọng tự kiêu rõ ràng không làm Tề Tông vui lòng, ngược lại lão tứ Tiêu Tử Tranh ngày một bộc lộ khả năng với tài văn chương hơn người, còn chưa trưởng thành đã được Tề Tông phong làm Vũ Hiển vương, năm trước Giang Nam lũ lụt, Vũ Hiển vương đích thân tới đó trị thuỷ, cứu trợ thiên tai, trấn an bá tánh, thu phục lòng dân.

Cảm giác nguy cơ đến gần khiến nội tâm âm u của Tiêu Tử Huyền trở nên biến chất, hắn hận phụ hoàng, hận hoàng tỷ, hận hoàng đệ, hận Diệp hoàng hậu. Bảo hắn cưới đích nữ Diệp gia làm thái tử phi, thế thì không phải quá rõ là bọn họ muốn xếp đặt tai mắt bên người hắn sao? Thái tử phi trong lòng hắn liền như cái gai trong thịt, cái đinh trong mắt, hắn không hiểu phụ hoàng rốt cuộc nghĩ gì nữa, thế lực Diệp gia vốn đã như mặt trời giữa trưa, còn muốn chắp tay dâng tặng vị trí thái tử phi cho dòng họ đó, nói không chừng có một ngày ngay cả ngôi vị hoàng đế cũng muốn giao cho Tiêu Tử Tranh, thế lực ngoại thích <*bên phía nhà vợ vua> luôn là nọc độc đối với triều đình, chẳng lẽ phụ hoàng thật sự hồ đồ rồi sao? Các ngươi muốn ta cưới ai ta liền cưới người đó a, đừng có mơ đến chuyện ta với nàng ấy sống chung phòng.

Chiêu quốc, Trường An, phủ Trấn Viễn hầu, tiểu trúc cư.

Diệp Hi Nhiên bất an đi tới đi lui trong phòng Diệp Hi Ảnh, thần sắc lo âu ưu sầu. Thánh chỉ ban ra nửa tháng nay, ngày mai sẽ vào cung diện thánh, cảm tạ hoàng ân <*ơn vua>, vậy mà Ly Huyễn còn chưa tới Trường An, làm sao bây giờ, làm sao bây giờ!!!

"Tỷ tỷ đừng bối rối, ngồi xuống trước đi, uống chút nước ấm." Diệp Hi Ảnh rót chén trà nóng cho tỷ tỷ, kêu tỷ tỷ ngồi xuống. Cuối cùng nàng đã hiểu vì sao tỷ tỷ cập kê nhiều năm mà chưa bị xuất giá, nguyên lai là để chờ vị trí thái tử phi.

"Ảnh nhi, kế hoạch của chúng ta sẽ thành công chứ?" Diệp Hi Nhiên mười tám tuổi duyên dáng yêu kiều, chẳng qua nhiều ngày nay không màng cơm nước, gầy đi trông thấy.

"Tỷ tỷ không cần lo lắng, phụ thân cùng đại ca ở xa ngàn dặm, Ly đại ca võ nghệ cao cường chắc chắn có thể mang tỷ cao bay xa chạy." Diệp Hi Ảnh nhìn bộ dáng gầy yếu của tỷ tỷ, thập phần đau lòng.

"Ta làm vậy có phải rất ích kỷ hay không, vì thành toàn chính mình lại hy sinh hạnh phúc của muội, Ảnh nhi, tỷ tỷ thực xin lỗi muội." Diệp Hi Nhiên cầm bàn tay nhỏ bé của muội muội, cảm kích nói. Trong một năm, Diệp Hi Ảnh thay đổi rất nhiều, nàng trở nên trầm mặc ít nói, không thường hay cười như trước kia, không còn làm nũng với tỷ tỷ, con ngươi linh động cũng chất chứa vài tia u buồn, bởi vì chăm luyện võ nghệ, thân thể nàng phát triển tốt lắm, đã muốn cao hơn Diệp Hi Nhiên nửa cái đầu, dáng người cao ráo dẻo dai, đường cong thanh tú rõ ràng, không còn vẻ mỏng manh như trước kia, tăng thêm ý vị thành thục.

"Tỷ tỷ đừng nghĩ vậy, tỷ cùng Ly đại ca lưỡng tình tương duyệt, hẳn là cả đời bên nhau. Ta không có người trong lòng, gả cho ai đều giống nhau, huống chi vị trí thái tử phi này được bao nhiêu thiếu nữ tha thiết ước mơ, ta từng ở cùng thái tử, hắn có kiêu ngạo lạnh lùng nhưng vẫn là nam tử tuấn mỹ thiện lương, tỷ tỷ không cần lo lắng cho ta, Hoàng Thượng cùng thái tử cũng chưa gặp qua tỷ, chỉ cần có thể nói động đại nương, hết thảy tự nhiên nước chảy thành sông." Diệp Hi Ảnh mỉm cười nói mà lòng chua xót muôn phần, thần xui quỷ khiến nàng lại sẽ là đệ tức* của công chúa, mặc kệ thế nào, về sau chắc chắn sẽ có cơ hội gặp nhau, một năm nay, công chúa sống có tốt không?

<*em dâu>

"Mẫu thân xưa nay không thích muội, ta sợ mẫu thân sẽ không để muội thế thân ta gả cho thái tử." Diệp Hi Nhiên cau mày, mẫu thân mất nhiều năm tìm cách gả nàng cho thái tử, nếu nàng bỏ trốn cùng Ly đại ca, nói không chừng mẫu thân sẽ huy động tất cả lực lượng tới bắt nàng trở về.

"Tình thế bức bách đại nương không thể làm khác được, nếu ta không thế thân tỷ tỷ thì Diệp gia sẽ lãnh tội khi quân, nói không chừng cả nhà sẽ bị đem ra xử trảm." Diệp Hi Ảnh hiểu dù phụ thân cùng đại ca còn trên chiến trường Yến quốc đấu tranh anh dũng, là bề tôi có công với Chiêu quốc thì đại nương cũng không dám đánh cược mấy chục tánh mạng trên dưới Diệp gia, nàng cho rằng đại nương không những không dám công khai phái người đi bắt Diệp Hi Nhiên bỏ trốn bên ngoài, ngược lại còn tích cực phối hợp khai thông quan hệ, tìm hoàng hậu nương nương xin giúp che giấu chuyện này, hoàng hậu cùng Diệp gia đồng khí liên chi*, sẽ không ngồi yên mà nhìn.

<*quan hệ mật thiết như cây liền cành ~ cùng chung một phe>

Tối hôm đó, Ly Huyễn một thân y phục dạ hành lẻn vào hầu phủ, mang Diệp Hi Nhiên bay lên nóc nhà, mau chóng biến mất giữa màn đêm.

Diệp Hi Ảnh chăm chú nhìn theo hướng hai người biến mất thật lâu thật lâu, trong lòng nói không nên lời là phiền muộn hay cô đơn, trống rỗng nhẹ hẫng, tim có chút thắt chặt, có chút chua xót, còn có thật sâu nhớ nhung.

Tỷ tỷ, ngươi nhất định phải hạnh phúc.

Sớm mùng chín tháng hai, Tề Tông đọc trước đại điện: "Sắc phong đích nữ của Trấn Viễn hầu Diệp Phụng Thiên và nhất phẩm phu nhân Thu Liên làm thái tử phi, lệnh khanh tiếp nhận sắc phong, hành phụng nghênh lễ." Chúng thần quỳ lĩnh thánh mệnh, tiếp theo sau một ngàn lượng vàng, một vạn lượng bạc, gấm vóc một ngàn thước cùng với sáu mươi khay châu ngọc lễ vật chậm rãi xuyên qua con phố dài ở Trường An hướng đến phủ Trấn Viễn hầu tiếp đón tân nương tử.

Vì gia chủ Diệp Phụng Thiên cùng huynh trưởng Diệp Trường Đình của thái tử phi chinh chiến bên ngoài, lễ nghi tại phủ Trấn Viễn hầu rất nhanh hoàn thành, sau nửa canh giờ, Diệp Hi Ảnh đội mũ phượng lộng lẫy với khăn choàng vai ngồi trong đại kiệu tám người khiêng, cách nhà càng lúc càng xa.

Bên ngoài kiệu, tiếng nhạc du dương, pháo nổ, chiêng trống vang trời.

Bản thân Diệp Hi Ảnh cảm thấy mỉa mai vô cùng, chuyện trọng đại cả đời nàng cứ thế mà xong rồi, không có phụ thân chúc phúc, không có tiểu di và tỷ tỷ tiễn đưa, chỉ có ánh mắt lạnh băng cùng biểu tình oán độc của Thu Liên.

Diệp Hi Ảnh đã đoán đúng, Thu Liên không dám đặt cược, nếu bị người ta biết thái tử phi do Tề Tông khâm sách lại bỏ trốn cùng nam tử khác, tai ương sẽ giáng xuống ngập đầu Diệp gia, trong lòng ả có nguyền rủa Diệp Hi Ảnh trăm ngàn lần đi chăng nữa thì sau khi cân nhắc thiệt hơn cũng chỉ có thể mang nàng tiến cung yết kiến hoàng hậu, ả không nghĩ rằng nhiều năm tính toán mưu đồ vị trí này thế nhưng lại giao cho thứ nữ.

Bóng đêm tuyệt đẹp, mặt trăng tròn treo giữa bầu trời đêm, ánh sao lấp lánh.

Đông Cung, đèn đuốc sáng choang, tiếng đàn sáo tấu nhạc liên tiếp không ngừng.

Đèn hoa chúc đỏ rực treo khắp nơi trong Triêu Tịch các, mặt trên có hoa văn hình đôi chim uyên ương dưới ánh trăng, đèn l*иg cung đình đỏ thẫm cũng phát ra ánh sáng lung linh.

Giờ khắc này Diệp Hi Ảnh đang ngồi ngay ngắn trên giường, đầu che khăn đỏ có thêu phượng hoàng bay lên trời, nàng lặng nghe thanh âm náo nhiệt bên ngoài, tâm như tro tàn.

Đây có lẽ là nhân sinh của nàng, đêm động phòng hoa chúc lại tới ngoài ý muốn như thế, lúc trước thời điểm ở cùng thái tử, nàng thật không thể tưởng tượng thiếu niên khinh ngạo kia chính là phu quân tương lai của mình. Diệp Hi Ảnh nhớ sườn mặt thái tử rất đẹp, bởi vì nét mặt hắn tương tự công chúa, nhưng đây là may mắn hay là kiếp nạn?

Trong lòng bi thương chán chường, tự nhiên nàng nhớ tới tiểu di, nếu tiểu di từ Việt quốc trở về biết nàng đã xuất giá, không biết tiểu di sẽ kinh ngạc đến thế nào.

Cửa đột ngột bị đẩy ra, Tiêu Tử Huyền mặc hỉ phục, loạng choạng bước vào, mang theo nồng nặc mùi rượu.

"Nô tỳ tham kiến thái tử điện hạ." Các cung nữ nhìn thấy Tiêu Tử Huyền lập tức quỳ xuống.

"Các ngươi lui hết đi." Tiêu Tử Huyền ngồi trước bàn, tự rót cho mình một chén rượu.

"Thái tử dựa theo quy củ hẳn là......" Thị nữ đứng bên cạnh nhắc nhở.

"Ta bảo các ngươi lui xuống hết." Tiêu Tử Huyền không đợi thị nữ nói xong đã lạnh giọng ra lệnh, bọn thị nữ đành phải lẳng lặng lui ra.

Trong phòng chỉ còn lại Tiêu Tử Huyền cùng Diệp Hi Ảnh ngồi trên giường, tim Diệp Hi Ảnh đập ngày càng nhanh, sau khi mở khăn voan phát hiện dáng mạo của nàng giống với thị đọc thế tử trước kia thì thái tử sẽ có phản ứng gì đây?

------------------------------

BlackObs: :( rất vui vì truyện được comment nhiều nên mình cố thức edit, chứ đã hơn 3a.m rồi :( g9.