Lôi Khải Hoành nhìn thể linh hồn của mèo nhỏ, cười đến mất kiểm soát.
Nhất thời không kiềm lòng được, duỗi tay nhấc mèo nhỏ lên, hôn lên đầu mèo nhỏ một cái.
Sự thân mật khác thường này khiến Vu Hiểu Thao giật mình, nhanh chóng nhảy ra khỏi vòng tay của Lôi Khải Hoành.
Đồng thời, toàn thân cậu tê rần, lông tơ trên người đều dựng đứng lên hết!
Sau đó cậu ngẩng đầu lên liền nhìn thấy nụ cười nhếch mép của Lôi Khải Hoành.
Rất khác so với lúc bình thường, thâm tình và ôn nhu hơn, còn chứa ẩn ý khác mà Vu Hiểu Thao cậu không hiểu cho lắm.
Vẫn cứ cảm thấy đằng sau nụ cười này, trẫm sẽ bị bế lên rồi bị ấn vào bồn rửa tay để tắm.
Lôi Khải Hoành nhìn lông tơ dựng đứng của mèo nhỏ và chàng thiếu niên sau lưng mèo nhỏ đang tròn mắt kinh ngạc nhìn hắn, từ từ điều chỉnh lại cảm xúc, hắn có lẽ đã hơi vội vàng………
Những ánh mắt khác không sao cả, nhưng đừng dọa đến mèo nhỏ.
Bởi vì nhìn từ góc độ nào, thì hành vi cố gắng theo đuổi một con mèo của hắn, đều có hơi biếи ŧɦái.
Cho dù con mèo này là vật sống có trí tuệ cao, hay là Hoàng đế bệ hạ.
Cho dù hắn nhìn thấy hình dạng linh hồn của mèo nhỏ rõ ràng là một con người trưởng thành.
Lôi Khải Hoành thu lại ý cười sâu xa hơn bao giờ hết ấy, duỗi tay về phía mèo nhỏ, “Bệ hạ, tôi dẫn bệ hạ đi nghỉ ngơi.”
Vu Hiểu Thao ngờ vực nhìn hắn, “Meo?”
Lôi ái khanh, trước tiên anh hãy nói cho trẫm nghe.
Anh chóng mặt sao? Hoa mắt hả? Có tỉnh táo không?
Đừng giống như trước, anh lại bế trẫm đi tắm!
Trẫm bị ám ảnh…..
Lôi Khải Hoành nghiêm túc nói, “Bệ hạ, tôi rất tỉnh táo.”
Vu Hiểu Thao nhìn Lôi Khải Hoành một cách thận trọng.
Con ngươi trong veo, hô hấp ổn định, nụ cười cũng đã trở về như bình thường, đây có lẽ là bộ dạng chưa say rượu.
Hành động vừa rồi của Lôi ái khanh, tổng kết sơ lược chính là bản nâng cấp của hành vi cuồng vuốt lông!
Vì thế, Vu Hiểu Thao lại bị Lôi ái khanh nhà cậu ôm trong vòng tay, bước ra khỏi phòng ăn.
Một người một mèo vừa mở cửa liền nhìn thấy các binh sĩ quân đoàn 7 đông nghịt trong nhà ăn.
Vu Hiểu Thao:…..
Đây là muốn làm gì thế?
Tất cả binh sĩ dùng ánh mắt sáng như đèn pha nhìn cái bụng…… của Nguyên soái họ.
Hình dáng bình thường, bộ dạng dường như không có chút gì là căng cứng như muốn nổ tung.
Vậy là, những món ăn được chuyển đến liên tục không ngừng đó đã đi đâu rồi?
Sau đó, tầm mắt của các binh sĩ đều đổ dồn nhìn về cục bông mềm màu trắng cam đó.
Trăm nghe không bằng một thấy, bảo bối của Nguyên soái quả nhiên là một thần vật có thể khiến người ta bất giác mà mềm lòng.
Chỉ là….…..
Lúc Nguyên soái Ngài cho đưa vào phòng một lượng thức ăn nhiều như vậy, có dọa mèo nhỏ sợ không?
Ngay lúc các binh sĩ hơi có chút đồng tính nhìn cục bông mềm bảo bối của Nguyên soái.
Khóe miệng Lôi Khải Hoành mấp máy, dùng giọng nói bình thản hỏi, “Mọi người rất rảnh rỗi sao?”
Cùng lúc đó, ánh mắt lạnh lùng của Lôi Khải Hoành nhìn về phía nhóm các tướng lĩnh quân đoàn cấp cao đang đứng cùng đám binh sĩ bình thường, đặc biệt là vị Phó soái Phương nào đó biết được một chút nội tình.
Phó soái Phương rùng mình, đang ở giữa đám binh sĩ liền đứng nghiêm chào, “Nguyên soái!”
Một đám binh sĩ bị âm thanh đột ngột này làm cho giật mình tỉnh, vội vàng đứng nghiêm chào, “Nguyên soái!”
Sau đó, lúc Phó soái Phương đang lén lút chuồn ra ngoài, một đám binh sĩ cũng ồ ạt rời đi, nhanh chóng biến mất khỏi nhà ăn.
Vu Hiểu Thao:...…..
Biểu cảm như gặp phải tai họa cực kỳ nghiêm trọng của những người này là chuyện gì vậy?
Lôi ái khanh của trẫm rõ ràng rất dịu dàng…… chỉ trừ lúc say rượu thôi!
Sau khi trở lại phòng của Lôi Khải Hoành, Vu Hiểu Thao nằm ngửa như cái bánh hình mèo để Lôi Khải Hoành xoa bụng cho cậu.
Tự hỏi nên làm gì với linh lực hiện tại đang trong trạng thái bão hòa.
Dùng để khởi động không gian thừa kế Thao Thiết, hay dùng để nghiên cứu bùa phong ấn?
Nghĩ một hồi, Vu Hiểu Thao thoải mái ngủ thϊếp đi dưới ánh sáng của hai mặt trời vào buổi chiều.
Ăn no ngủ kỹ, cảm giác sung sướиɠ không gì sánh bằng.
Còn nữa, con nít mới lựa chọn còn trẫm đương nhiên cái nào cũng muốn.
Tiếp đó, Lôi Khải Hoành ngây người nhìn dáng vẻ không màng tất cả mà ngủ của mèo nhỏ nhà hắn và linh hồn của mèo nhỏ, nhìn đến tận hai tiếng đồng hồ.
Mãi cho đến khi Bạch Hào thông báo cho hắn.
Cơ giáp thừa kế đã được thu xếp ổn thỏa xong rồi, các kỹ sư cơ giáp của quân đoàn cũng đã tập hợp đầy đủ.
Chỉ đợi mỗi Nguyên soái qua đó mở cơ giáp thừa kế ra.
Vì vậy, sau khi Lôi soái giơ tay vào không khí để chạm vào đầu linh hồn của mèo nhỏ, không một tiếng động lặng lẽ mà đi ra ngoài.
Mà khi Nguyên soái Lôi vừa xuất hiện, cơ giáp thừa kế đã nhận mệnh lệnh của bệ hạ từ trước lập tức mở cửa buồng lái.
Theo Nguyên soái Lôi thấy, ý đồ nịnh hót đừng có quá lộ liễu như vậy chứ.
Vậy mà, trong mắt của kỹ sư cơ giáp và binh sĩ của quân đoàn, sẽ tự động có nghĩa là việc Nguyên soái Lôi làm Hoàng đế bệ hạ được cơ giáp thừa kế công nhận.
Lôi Khải Hoành:..….
Vì để tránh những tình huống ngoài ý muốn không cần thiết xảy ra..............
Lôi Khải Hoành xoay người nhảy lên buồng lái của cơ giáp thừa kế, đem tình hình của bộ phận bên trong cơ giáp thực hiện quét hình để lưu lại.
Ngay khi Lôi Khải Hoành xem qua cấu tạo bên trong cơ giáp thừa kế chuẩn bị nhảy xuống thì có một thứ màu xanh đen ở trong góc đã thu hút sự chú ý của hắn.
Lôi Khải Hoành đi qua đó duỗi tay nhặt lên, có một mùi vị vừa đắng vừa chua như có như không xộc thẳng lên mũi.
Bạch Hào thức thời nói, “Nguyên soái, đây là hạt óc chó vẫn chưa lột vỏ xanh.”
Lôi Khải Hoành quay ngón tay quanh hạt óc chó có vỏ xanh đã bị gặm tan tành nhưng lớp vỏ cứng bên trong vẫn còn nguyên vẹn.
Lôi Khải Hoành như bị cái gì đó điều khiển, bất giác mà chùi tay, sau đó đưa lên miệng cắn một cái.
Vị chua và đắng của lớp vỏ xanh trên bề mặt hạt óc chó xông thẳng lên óc, vị giác suýt nữa bị vị đắng làm biến mất luôn.
Lôi Khải Hoành nhíu mày, nắm chặt hạt óc chó này trong tay.
Vậy là, mèo nhỏ mà hắn xem như bảo bối cưng chiều ước gì có thể đem hết tất cả những món ăn ngon dâng cho mèo nhỏ.
Khi đó cực kỳ đói, ngay cả cái thứ như vậy cũng ăn được?
Lôi Khải Hoành xoay người ra khỏi buồng lái, quay đầu nhìn cơ giáp thừa kế với cặp mắt có vài phần hung tợn.
Cơ giáp thừa kế:...!!!
[Nguyên soái Lôi, xin hãy bỏ qua cho tôi! Sau này tôi không dám nữa!]
Lôi Khải Hoành nhìn nắp động cơ của cơ giáp thừa kế, nói một cách ngắn gọn súc tích: “Mở ra!”
Cơ giáp thừa kế không dám không nghe theo, lặng lẽ mở ra vị trí phòng ngự mạnh nhất của nó.
Chính vì vậy, các kỹ sư cơ giới trong quân đoàn người nào người nấy đều xông lên nghiên cứu động cơ của cơ giáp thừa kế chẳng khác gì như nhìn thấy kho báu.
Dữ liệu của cơ giáp thừa kế âm thầm đánh vòng tròn.
Đồ ngốc, tôi cảm thấy quần trong của tôi đang bị người khác nghiên cứu.
AI thừa kế đơn giản chỉ muốn trợn mắt với nó.
Là tên nào ban đầu còn rất mong đợi Nguyên soái Lôi chính là vị Hoàng đế bệ hạ sẽ gắn liền với mình.
Trong lúc số đông các kỹ sư cơ giáp nghiên cứu cơ giáp thừa kế thì Lôi Khải Hoành quay về phòng mình thăm mèo nhỏ.
Mèo nhỏ đang nằm trên giường cuộn thành quả cầu đó đưa cặp mắt mơ mơ màng màng nhìn hắn, “Meo?”
Lôi ái khanh?
Lôi Khải Hoành bước mấy bước tới đó, “Tỉnh ngủ rồi?”
Vu Hiểu Thao duỗi chân, nhảy lên đầu gối của Lôi Khải Hoành, thò đầu ra ngửi khắp nơi, “Meo?”
Mùi gì thế?
Lôi Khải Hoành dang rộng tay ra, cảm giác tồn tại của hạt óc chó màu xanh đen nào đó đã bị gặm tùm lum rất rõ ràng.
Vu Hiểu Thao lấy chân khều lòng tay Lôi Khải Hoành, thấy hạt óc chó vỏ xanh có chút thảm này, trên đầu toàn là mây đen.
Quả óc chó này ban đầu cậu định lấy từ không gian ra làm hạt giống để trồng.
Chỉ có điều là lúc đó cậu quá đói, hạt óc chó được lấy ra đã bị cậu gặm mất tiêu.
Song lúc ấy cậu đang say rượu không tỉnh táo, chưa lột vỏ xanh ra mà tách luôn cái vỏ cứng bên trong cứ thế mà đưa lên miệng gặm.
Cái vị vừa chua vừa đắng đó, để lại ấn tượng rất sâu sắc trong trí nhớ của cậu.
Cho dù Vu Hiểu Thao không muốn nhớ lại cũng khó.
Vu Hiểu Thao có hơi ghét bỏ nhìn quả hạt óc chó đáng thương này.
Hình như trẫm đã từng nói qua, từ đó về sau trẫm sẽ không ăn hạt óc chó nữa!
Kể cả hạt này!
Vì vậy, Vu Hiểu Thao tự nhiên nói: “Meo!”
Lôi ái khanh, hạt óc chó này, trẫm vẫn nên ban cho anh thì hơn.
Lôi Khải Hoành bật cười, đem hạt óc chó bỏ vào trong túi quần, “Được.”
Vu Hiểu Thao lên tiếng nhắc nhở, “Meo!”
Nhớ vứt vỏ đi.
Lôi Khải Hoành gật đầu, dừng lại một lát, sau khi nghe xong bản báo cáo của Bạch Hào, nói: “Phi thuyền hộ vệ đã từ Đế Tinh quay về rồi, mang theo gói hàng mà lão Ngụy chỉ đích danh phải giao cho bệ hạ, bệ hạ có muốn đi xem thử không?"
Vu Hiểu Thao chần chừ ngẩng đầu lên, “Meo?”
Gói hàng của nhà bếp, không chừng đều là đồ ăn vặt!
Lôi Khải Hoành đưa tay ôm ngang hông mèo nhỏ, “Qua đó xem thử.”
Chỉ là một người một mèo còn chưa đến nơi, liền gặp phải bác sĩ riêng của Lôi Khải Hoành đang vội vã chạy qua đây.
Vu Hiểu Thao gặp được người quen liền giơ chân chào hỏi.
Bác sĩ gật đầu ra hiệu với mèo nhỏ, sau đó thận trọng nói: “Nguyên soái, xin hãy đi theo tôi làm kiểm tra trước!”
Vị Nguyên soái bị trọng thương mới hồi phục được một chút, vậy mà lại điều khiển cơ giáp thừa kế vượt qua hơn nửa lãnh thổ của Đế quốc!
Sau khi đến trụ sở, không những không tìm người kiểm tra sức khỏe mà còn ăn uống bậy bạ!
Là một bác sĩ của Nguyên soái, ông làm sao có thể không quản không hỏi thăm được?!
Bộ dáng cẩn trọng của bác sĩ khiến Vu Hiểu Thao lo lắng, cậu giơ chân kéo kéo quần áo của Lôi Khải Hoành, “Meo?”
Lôi ái khanh, hay là kiểm tra xong rồi đi?
Vì vậy, Lôi Khải Hoành mang theo mèo nhỏ đi cùng bác sĩ đến phòng y tế của trụ sở.
Nhiều cuộc kiểm tra khác nhau đã được tiến hành trong một giờ.
Trong thời gian đó, Vu Hiểu Thao buồn chán mà mở toạc không gian thừa kế Thao Thiết.
Đem cánh cổng ban đầu có kích thước bằng đồng xu xé to thành kích thước của một con chuột máy tính.
Trong lúc Vu Hiểu Thao đang cố gắng kéo thử xem có thể lấy ra được thứ gì hay không thì việc kiểm tra của Lôi Khải Hoành cuối cùng cũng kết thúc rồi.
Kết quả kiểm tra tốt một cách đáng ngạc nhiên, thể chất và tinh thần lực của Lôi Khải Hoành đạt được sự hồi phục rất tốt.
Chỉ có điều là, bác sĩ vẫn lấy làm lạ.
Nếu như không phải là các tướng lĩnh cấp cao thề thốt thành khẩn nói cho ông biết đúng thật là Nguyên soái đã ở nhà ăn đóng cửa phòng mà ăn hết cả một buổi sáng, thì ông thật sự nghi ngờ có người đang cố ý trêu chọc ông.
Hệ tiêu hóa của Nguyên soái nhìn có vẻ hoàn toàn bình thường, rốt cuộc làm sao nó có thế chứa được lượng thức ăn nhiều như thế.
Chính lúc bác sĩ đang nghi ngờ thiết bị kiểm tra tiên tiến của mình, Nguyên soái của họ đã giơ tay và đưa cho ông một loại hạt.
Bác sĩ cầm lấy loại hạt bị gặm nửa bên thành khối đó không biết giải thích như thế nào, “Nguyên soái?”
Lôi Khải Hoành vươn tay xách mèo nhỏ không biết đã làm cái gì mà có chút mệt mỏi lên, xoay người đi ra ngoài, “Tìm chỗ trồng đi, việc chăm sóc giao cho ông vậy, hãy để nó phát triển thật tốt.”
Bác sĩ trơ mắt ngây ngốc đứng nhìn bóng lưng đã đi xa của Nguyên soái họ:..….
Nguyên soái, xin Ngài hãy tin tôi, tôi thật sự là bác sĩ!
Ông đã đi theo quân đoàn mấy năm rồi, chứ không phải nhà sinh vật học!
Tại sao việc trồng cây chăm sóc cây lúc nào cũng là do ông phụ trách vậy?
Song, mệnh lệnh của Nguyên soái phải chấp hành.
Vị bác sĩ sau khi đưa mắt tiễn Nguyên soái đi liền đóng cửa phòng y tế của mình, cầm theo loại quả mà Nguyên soái dặn dò tìm nơi trồng nó.
Ở nơi tinh cầu làm trụ sở đóng quân này, hệ thống hoàn lưu khí quyển của toàn bộ hành tinh là do con người tạo ra.
Bác sĩ rất nghi ngờ, ở trên tinh cầu đến một loài thực vật cũng không thấy sinh trưởng được, hoàn toàn trụi lủi như thế, loại hạt này thật sự có thể nảy mầm được sao?
Từ góc sân huấn luyện gần phòng y tế nhất, bác sĩ tìm vị trí có thổ nhưỡng, trồng hạt cây ăn quả, nhân tiện điều chế thêm một ít dung dịch dinh dưỡng thực vật tưới lên.
Những thứ khác được móc ra từ trong không gian thừa kế Thao Thiết, đều là tiểu bảo bối của meo hoàng bệ hạ.
Vậy mà, chỉ có duy mất mỗi hạt này là bị ghét bỏ, âm thầm trong góc bắt đầu nảy mầm.