Chương 45: Trẫm thật sự ăn no rồi?

Những thứ hình dáng ban đầu gì đó……

Lôi ái khanh sẽ không cho rằng trẫm sẽ trở thành cục bông mềm lớn hơn bây giờ chứ?

Vu Hiểu Thao nhìn thấy vẻ mặt dường như rất hứng thú của Lôi Khải Hoành, lặng lẽ quay đầu đi.

Nếu như Lôi ái khanh biết được, nguyên hình của trẫm thật ra có hơi lớn hơi hung ác.

Khác hoàn toàn bộ lông nhung hắn đang ôm trong lòng bàn tay.

Không biết Lôi ái khanh sẽ có cảm nghĩ thế nào?

Một người thích vuốt lông nhung mềm mại như Lôi Khải Hoành.

Đến khi cậu biến thành bản thể Thao Thiết, sợ là cậu sẽ bị ghét bỏ.

Bản thể của cậu không hề có lông, toàn là vảy.

Trừ khi trẫm có thể biến thành hình dạng con người trước lúc biến thành bản thể Thao Thiết.

Không biết như vậy thì Lôi ái khanh có dễ dàng chấp nhận hơn không.

Vu Hiểu Thao quay đầu lại, khẳng định chắc nịch: “Meo meo!”

Lôi ái khanh, lượng thức ăn của trẫm quả thực rất nhiều, thật sự không dễ dàng mà có thể ăn no đâu.

Cho nên, trẫm cũng không biết sau khi ăn no thì trẫm sẽ có hình dạng thế nào.

Lôi Khải Hoành ôm eo mèo nhỏ rồi đứng lên, “Nếu đã như vậy thì thử là biết liền.”

Vu Hiểu Thao: …..

Lôi Khải Hoành thật sự có bản lĩnh có thể làm cho trẫm ăn no trong một lần sao?

Nói thật trẫm có chút nghi ngờ đó.

Một người một mèo ra khỏi căn phòng trong thuyền chỉ huy.

Cầu bông mềm nào đó từ trong vòng tay của Lôi Khải Hoành chui ra khỏi phi thuyền chỉ huy dưới sự chú ý của toàn bộ tướng lĩnh cấp cao của quân đoàn 7.

Sau đó, Vu Hiểu Thao thấy một tinh cầu hoàn toàn không thuộc về Đế tinh.

Một tinh cầu hoàn toàn không hề có bất kỳ một màu xanh lá nào, nhìn khắp nơi đều là các loại phi thuyền, thiết bị bay và cơ giáp vô cùng đa dạng, dưới sự chiếu sáng của hai mặt trời, lấp lánh những ánh sáng của kim loại.

Mà trong số đó, đáng chú ý nhất chính là cơ giáp thừa kế to cao đang bị vài chiếc xe quân dụng vận chuyển.

Cơ giáp thừa kế:.…..

Cảm thấy cuộc sống sau này có thể còn thảm hơn lúc ở Đế cung làm tượng điêu khắc nữa.

Bệ hạ, cứu tôi với! Tôi sai rồi!

Sau khi Vu Hiểu Thao quét mắt nhìn cơ giáp thừa kế một cái rồi không hề dừng lại.

An nguy gì gì đó của cơ giáp thừa kế đó từ từ tính sau, Lôi ái khanh của trẫm nhất định tự có chừng mực.

Bây giờ vấn đề quan trọng hơn là…

Những người trong trụ sở quân sự nhìn rất thiếu sức sống giống như mắc bệnh vậy, thức ăn dự trữ không đủ sao?

Thức ăn chính của những binh sĩ ở trụ sở quân sự có phải là chế phẩm bổ sung dinh dưỡng hay không, sau này có phải trẫm cũng sẽ dựa vào chế phẩm dinh dưỡng để lấp đầy cơn đói không?

Mới vừa nãy Lôi ái khanh còn nói với trẫm vấn đề ăn no ăn không no gì đó mà.

Thật ra, bây giờ điều trẫm cần đối mặt nên là vấn đề có thứ gì để ăn hay không.

Trong lúc Vu Hiểu Thao đang lo lắng cho cái bụng của mình thì Lôi Khải Hoành đem theo cậu đi vào một chiếc xe bay.

Sau đó chiếc xe bay dưới sự điều khiển của Lôi Khải Hoành đã chạy thẳng đến một tòa kiến trúc nào đó ở giữa những vật thể kim loại lớn này.

Vu Hiểu Thao giẫm lên đầu gối của Lôi Khải Hoành mở cửa sổ xe bay, chất chứa ưu tư nhìn ra bên ngoài, cố gắng tìm kiếm thậm chí một chút màu xanh lá cây từ sự phản chiếu của các vật thể kim loại cũng được, nhưng mà vẫn không có gì ngoài những cơ giáp đã được trải qua quá trình phun sơn và trang trí.

Hơn nữa, cũng không có vết tích tồn tại của bất kỳ thành phố, ngoài những thiết bị bay cơ giáp thì còn có đủ loại sân tập luyện ngoài trời.

Một nơi nhàm chán khô cằn….

Vu Hiểu Thao lặng lẽ quay đầu nhìn Lôi ái khanh nhà cậu, “Meo?”

Lôi ái khanh, bây giờ trẫm thật sự nhớ cây tiêu nhỏ và hồ vảy rồng nuôi cá rồi.

Khi nào chúng ta về nhà?

Lôi Khải Hoành nhấc tay đỡ đầu của mèo nhỏ, cúi đầu nhìn mèo nhỏ một cách thận trọng, nói: “Bệ hạ, tôi có một yêu cầu hơi vô lý, nếu như bệ hạ có thể nhìn thấu lớp ngụy trang của trùng thú, tôi muốn xin bệ hạ giúp đỡ nghiên cứu để tạo ra một loại vũ khí mới.”

Vu Hiểu Thao:...…

Vài tháng trước, lúc còn ở tiểu Tinh cầu đó và khi ở trên phi thuyền hộ vệ.

Lôi ái khanh nhẫn tâm làm thử nghiệm vũ khí mà dành thời gian vuốt lông cho trẫm rất ít, nói như vậy là muốn tái diễn lại tình cảnh lúc đó hay sao?

Lôi Khải Hoành gãi gãi cằm của cậu, “Vừa rồi bệ hạ đã loại bỏ một viên tư nguyên tinh do lũ trùng thú âm thầm chôn giấu ở khu vực tinh hệ của Đế quốc, vì Đế quốc mà đã giải quyết được mối hiểm họa tiềm ẩn lớn này, đồng thời cũng khiến Đế quốc cảm giác được có một loại nguy cơ sắp ập đến, nếu như trong Đế quốc vẫn còn những con trùng thú khác đang ẩn nấp, một khi thành sóng trùng sẽ là một đòn đánh lớn đối với an ninh của Đế quốc, bệ hạ có được loại năng lực có thể nhìn ra trùng thú, đối với những quân nhân của Đế quốc vô cùng quan trọng.”

Vu Hiểu Thao nhấc chân đè lên cánh tay của Lôi Khải Hoành, “Meo?”

Đối với Lôi ái khanh cũng rất quan trọng sao?

Lôi Khải Hoành hơi cụp mắt xuống, ngón tay nhẹ nhàng vân vê bộ lông của mèo nhỏ, gật đầu.

Ban đầu, những binh sĩ quân đoàn 7 do hắn chỉ huy đã phải gánh chịu tấn công tự bạo của hai con trùng tướng, nguyên nhân dẫn đến việc này một mặt là vì đội quân cứu viện đến muộn, mặt khác là họ không kịp thời phát hiện lớp ngụy trang do hai con trùng tướng tạo thành, dẫn đến sự hi sinh không nhỏ của binh sĩ quân đoàn 7.

Vu Hiểu Thao thấy được đáy mắt Lôi Khải Hoành thoáng qua một tia đau buồn, trái tim nhỏ cũng thắt lại theo, chân mèo vỗ vỗ lên cánh tay của Lôi Khải Hoành, “Meo!”

Được rồi, trẫm đồng ý với Lôi ái khanh.

Không phải chỉ là tiếp tục ăn cơm tổng hợp trong một khoảng thời gian thôi sao, trẫm cũng không phải là chưa từng ăn qua.

Không phải chỉ là bị một Lôi ái khanh dễ nhập tâm vào công việc mà bỏ rơi thôi sao, trẫm cũng không phải là chưa từng trải qua.

Lôi ái khanh không đến thì trẫm, trẫm không biết đi tìm Lôi ái khanh sao!

Vu Hiểu Thao giơ chân ôm lấy cá nóc nhỏ đang hô hấp trên cổ cậu, mang vẻ sầu muộn mà vuốt cái bụng nhỏ vẫn chưa phồng lên được của cá nóc nhỏ.

Cá nóc nhỏ mà trẫm yêu quý, trong khoảng thời gian Lôi ái khanh nghiên cứu vũ khí này thì trẫm phải hoàn toàn dựa vào mày rồi.

Thực tế chứng minh……..

Vu Hiểu Thao nghĩ nhiều rồi.

Sau khi Lôi Khải Hoành đem theo cậu ra khỏi xe bay, liề đi thẳng tới nhà ăn.

Đi thẳng vào phòng ăn riêng tương đối lớn đã dặn Bạch Hào chuẩn bị sẵn.

Cùng lúc đó, ngay khi thấy Nguyên soái Lôi bước vào nhà ăn, các đầu bếp thường trú đã chuẩn bị sẵn sàng từ lâu dẫn theo người máy đầu bếp liền bắt đầu nấu ăn.

Một phút sau, những món ăn được nấu bằng các nguyên liệu thiên nhiên khác nhau đã được chuyển đến căn phòng nơi một người và một mèo dùng bữa.

Vu Hiểu Thao:..…

Mọi chuyện xảy ra quá đột ngột, trẫm có chút không quen.

Trẫm còn cho rằng trong khoảng thời gian này không dựa vào chế phẩm bổ sung dinh dưỡng thì dựa vào cơm tổng hợp mà ăn sống qua ngày chứ.

Thật ra, là một trụ sở quân sự của quân đoàn 7, mỗi ngày đều được cung cấp phi thuyền đến tinh cầu này.

Những thứ như nguyên liệu gì đó đều không phải chuyện gì to tát, chẳng qua chỉ là thêm một khoản tiền của quân đội mà thôi.

Mà vị Nguyên soái với số tài sản kếch xù, trực tiếp để Bạch Hào rút từ khoản tiền riêng của hắn mà đưa cho biên chế và trang bị của quân đội, sử dụng dành riêng cho mèo nhỏ nhà hắn tiêu hao nguyên liệu thiên nhiên, hoàn toàn sẽ không chiếm dụng nguồn cung của binh sĩ quân đoàn.

Sau khi Lôi Khải Hoành đưa mèo nhỏ đi rửa sạch chân, dùng khăn lông tự làm sạch lau chân mèo nhỏ lại một lượt, thì hắn dùng tay bắt đầu bày thức ăn.

Vu Hiểu Thao hoàn toàn không còn ưu phiền nữa, bắt đầu ăn không nghĩ ngợi gì nữa.

Chỉ có điều bữa ăn này có một vài chỗ khác hẳn so với những bữa ăn lúc trước.

Lúc trước khi ở phủ Nguyên soái, cũng không phải chưa có tình huống vừa ăn vừa có thức ăn được làm mới liên tục đem lên đây.

Nhưng mà, lần đó dù gì cũng có một kết thúc, còn lần này, Vu Hiểu Thao không biết bản thân mình đã ăn được bao nhiêu món rồi.

Thế mà, ở cửa đặt món ăn thì thức ăn vẫn được đem lên liên tục, không có món nào trùng món nào, gần như bao hàm tất cả đủ loại món ăn ngon từ đồ biển đến đất liền rồi trên không.

Tình hình này có hơi bất bình thường, khiến cho Vu Hiểu Thao đang vùi đầu ăn có chút hoảng sợ, trong vô thức cậu ngẩng đầu nhìn Lôi Khải Hoành.

Lúc này, Lôi Khải Hoành đang dùng ánh mắt vô cùng chăm chú mà nhìn cậu.

Đã ăn hai ba tiếng đồng hồ rồi, vậy mà động tác cho mèo nhỏ ăn của Lôi Khải Hoành không hề thiếu kiên nhẫn một chút nào.

Thậm chí ngay lúc Vu Hiểu Thao ngừng ăn, còn hỏi thăm cậu, “Món ăn này không hợp với khẩu vị của bệ hạ sao?”

Vu Hiểu Thao vội vàng lắc đầu!

Trẫm không kén ăn như vậy…..

Khi có Lôi ái khanh đút cho cậu ăn, cho dù là ăn chế phẩm bổ sung dinh dưỡng thì trẫm cũng thấy ăn rất ngon.

Nhưng việc đút ăn liên tục này của Lôi ái khanh, làm trẫm hơi áp lực.

Sau khi ăn thêm một tiếng đồng hồ, Vu Hiểu Thao đột nhiên ngừng ăn, từ chối việc Lôi Khải Hoành đút, giương đôi mắt mèo to mông lung nhìn về phía trước.

Lôi Khải Hoành nhanh chóng bỏ đồ ăn và chén đũa xuống, “Ăn no rồi?”

Vu Hiểu Thao giật mình cúi đầu, mắt mèo nhìn xuống cái bụng của mình, tiện thể giơ chân ấn lên bụng.

Thật… không thể tin nổi, trẫm thật sự ăn no rồi?

Bụng của trẫm cũng có ngày thật sự có thể phình lên?

Thuận theo cái chân của mèo nhỏ, Lôi Khải Hoành cũng nhìn chiếc bụng nhỏ của mèo nhỏ trắng mềm.

Cái bụng có hơi phình lên hơi ưỡn ra đó so với cái bụng vừa phẳng vừa mềm lúc bình thường có sự khác biệt rõ rệt.

Trong một khoảnh khắc nào đó, Lôi Khải Hoành lại đột nhiên cảm thấy rất có cảm giác thành tựu!

Sau đó, một người một mèo đều rất chăm chú nhìn chằm chằm vào cái bụng không giống lúc bình thường.

Lôi Khải Hoành:....…..

Mèo nhỏ liệu có trực tiếp biến thành hình dạng giống linh hồn mà hắn đã từng nhìn thấy hay không?

Vu Hiểu Thao:...….

Trẫm nhất định phải biến thành hình dạng con người ngay từ giây phút đầu tiên trở thành Thao Thiết.

Hình dạng ban đầu của trẫm là một con người!

Thế nhưng, mười phút đã trôi qua, không có chuyện gì xảy ra cả.

Vu Hiểu Thao:....…..

Không phải bởi vì trẫm ăn không no mới biến thành mèo đâu.

Bởi vì bùa phong ấn của trẫm xảy ra sự cố biến thành bùa biến hình cho nên trẫm mới biến thành mèo thôi.

Nếu như trẫm muốn biến thành hình người hoặc Thao Thiết khổng lồ, có lẽ trước tiên trẫm cần phải hiểu rõ hết những bùa chú thừa kế của tổ tiên Thao Thiết.

Vu Hiểu Thao có phần hơi áy náy nhìn Lôi Khải Hoành.

Chắc chắn là trẫm làm Lôi ái khanh thất vọng rồi….……

Trẫm nên làm thế nào để bù đắp đây?

Sau đó, Vu Hiểu Thao liền nhìn thấy cá nóc nhỏ đang treo lủng lẳng trên cổ cậu, cái bụng phồng tròn đã khôi phục.

Rượu này uống rất ngon, có lẽ có thể thay đổi lực chú ý một.

Vì thế cho nên, Vu Hiểu thao đi vài bước đến trước mặt Lôi Khải Hoành, nâng bụng của cá nóc nhỏ, dùng chân sau đổ rượu trong bụng của cá nóc ra một cái ly vẫn chưa sử dụng ở trước mặt Lôi Khải Hoành.

Khóe mắt của Lôi Khải Hoành giật giật.

Mèo nhỏ muốn uống rượu? Hắn nên ngăn cản như thế nào đây?

Vu Hiểu Thao bỏ chân xuống, “Meo!”

Lôi ái khanh, đừng hỏi đừng nói gì nữa, uống đi!

Lôi Khải Hoành:...…..

Thì ra là rót cho hắn uống.

Loại rượu lúc trước Vu Hiểu Thao uống là rượu Elixir được ủ trong không gian rất lâu, cho nên nồng độ của rượu rất mạnh.

Nhưng mà loại rượu trước mắt Lôi Khải Hoành này, là cá nóc nhỏ sau khi ra khỏi phi thuyền chỉ huy mới hấp thu tạo ra, còn chưa trải qua thời gian ủ rượu cô đặc như thường lệ, tương ứng với điều đó là nồng độ của rượu sẽ nhẹ hơn chút.

Lôi Khải Hoành cầm ly lên, không hề chần chừ mà trút hết chất lỏng đang tỏa khói vào miệng.

Vị ngọt và hơi cay men theo cổ họng trực tiếp xuống đến dạ dày, rồi sau đó khắp người hơi nóng lên.

Mà sau khi Lôi Khải Hoành uống cạn ly rượu này, hắn cảm giác như có một ngọn lửa đang bùng lên đốt cháy toàn thân, một sức nóng dường như đang phun ra từ cơ thể hắn.

Lôi Khải Hoành nhanh chóng đứng lên lùi về sau một bước, tránh xa mèo nhỏ.

Vu Hiểu Thao sững sờ một lát rồi nghi ngờ mà ngẩng đầu, “Meo?”

Lôi ái khanh?

Sau đó, cậu thấy có ngọn lửa xuất hiện trên đỉnh đầu và quần áo của Lôi ái khanh rồi lại nhanh chóng bị hấp thu trở về.

Vu Hiểu Thao:...……

Vậy mà trước đây trẫm vẫn luôn xem nhẹ điểm này.

Thì ra Lôi ái khanh cần phải có linh lực mới có thể tiêu hóa hấp thu toàn bộ sức mạnh của máu phượng hoàng.

Lúc này, Lôi Khải Hoành phát hiện, sau khi thể chất của hắn hoàn toàn khôi phục trong một năm, thì bây giờ tinh thần lực của hắn cũng đã hoàn toàn hồi phục.

Không chỉ như thế, hắn còn cảm nhận được trong cơ thể một nguồn năng lượng mạnh mẽ tràn ngập trong mạch máu của hắn, giống như là chính loại rượu vừa nãy đã đánh thức năng lượng trong mạch máu.

Đương nhiên, những điều đó đối với Lôi Khải Hoành lúc này mà nói không phải rất quan trọng.

Điều quan trọng là, dưới tình huống đôi mắt của hắn không bị đốt nóng đã nhìn thấy linh hồn của mèo nhỏ!

Lúc này, hình dáng của một chàng thiếu niên khôi ngô tuấn tú với gương mặt xót xa ân hận bỗng nhiên tỉnh ngộ, trực tiếp chọc trúng tâm hồn của Lôi Khải Hoành, khiến toàn thân hắn toát lên một cảm giác dịu dàng.

Lúc này, bên ngoài căn phòng lớn của nhà ăn.

Những binh sĩ đến đây ăn cơm như thường lệ, dưới chân như mọc rễ không nhúc nhích.

Người nào người nấy mở to mắt ngây ngốc nhìn hàng chục đầu bếp trổ tài nấu nướng của họ, sau đó đem những món ăn đa dạng liên tiếp không ngừng được chuyển đến căn phòng nào đó.

Theo lý mà nói, tình trạng này đã liên tiếp suốt bốn tiếng đồng hồ!

Nếu như tính theo số lượng thức ăn được chuyển vào trong đó, ít nhất cũng chất đống thành ba tầng lầu rồi.

Nhưng mà căn phòng vẫn an toàn, chắc chắn và không có dấu hiệu sắp nổ tung nào cả.

Tuy rằng những binh sĩ của quân đoàn 7 không có quen thói xấu đi nhiều chuyện.

Nhưng mà trải nghiệm hôm nay quả thật quá đặc biệt rồi.

Nguyên soái của họ đã điều khiển cơ giáp thừa kế trở về rồi.

Mà lúc này những vị tướng lĩnh cấp cao khác không đến tìm Nguyên soái để mở cuộc họp mà là đứng ở nhà ăn quan sát giống như các binh sĩ.

Cho nên, sau khi vô số món ăn được đưa vào phòng, trong căn phòng vẫn yên tĩnh vững chắc như núi đó, sợ rằng không phải Nguyên soái của họ!

Mà đã là binh sĩ của quân đoàn 7, về cơ bản đều sẽ biết thói quen ăn uống của Nguyên soái.

Ngoại trừ chế phẩm bổ sung dinh dưỡng, thì mọi thứ khác được coi là không tồn tại và cũng không bao giờ ăn.

Vậy mà bây giờ…….

Tất cả binh sĩ lặng lẽ theo dõi những đầu bếp cuối cùng cũng đã dừng lại sau bốn tiếng rưỡi.

Có lẽ Nguyên soái của họ muốn ăn một lần cho đã để bù đắp lại những bữa ăn mà mấy năm nay chưa từng ăn!