Mắt Vu Hiểu Thao giật mình nhìn chằm chằm con cá lớn trong nước, đồng thời vươn móng vuốt mềm mại bên trái lay mạnh ống quần Lôi Khải Hành, “Meo meo!”
Lôi ái khanh, bắt bắt bắt!
Khi Lôi Khải Hành đang suy nghĩ nên bắt cá thế nào từ trong nước ra cho chuyên nghiệp, con cá to như cá mập nào đó lao đến chỗ họ như một mũi tên, cái đuôi vẫy lên vô số bọt nước, hùng hổ không kém bá vương trong nước bao nhiêu.
Lôi Khải Hành duỗi tay bế mèo nhỏ trên mặt đất lên, nhanh chóng lui về phía sau.
Sau đó, chỗ họ vừa đứng bị nước con cá to nào đó vẫy ra đập thành hố to.
Lôi Khải Hành: …… Quả nhiên.
Thứ mèo nhỏ này nuôi đều tự mang sát khí, ham muốn sống không phải mạnh bình thường.
Vu Hiểu Thao trừng mắt nhìn nước tán loạn và hố to trên mặt đất, hơi há mồm, “Meo!”
Con cá này cũng hung dữ quá!
Lôi Khải Hành cúi đầu nhìn thoáng qua mèo nhỏ bị hắn vớt được, “Đó là bởi vì ý chí của bệ hạ quá mạnh.”
Cảm nhận nguy hiểm là bản năng sinh tồn phổ biến của động vật, chỉ có thể nói, cảm giác nguy hiểm mèo nhỏ này mang đến cho mấy loài động thực vật này quá mạnh, đến nỗi phản ứng đầu tiên khi thấy cậu là tấn công!
Bạch Hào: …………
Nó chưa bao giờ biết Nguyên soái thế nhưng là Nguyên soái thế này.
Ngài có thể nói sự thật như vậy ra với một cục lông mềm, không đỏ mặt sao?
Mà Hoàng đế bệ hạ mèo nào đó nghe Lôi Khải Hành nói vậy, rất tán thành gật đầu, “Meo.”
Lôi ái khanh nói có lý.
Dù sao những nguyên liệu nấu ăn trưởng thành này, cho dù là hạt giống hoa tiêu nhỏ hay hạt giống hành tây, hoặc hồ nuôi cá vảy rồng, đều là thứ các lão tổ tông Thao Thiết để lại, có phản ứng bản năng với ý chí của Thao Thiết cũng là rất bình thường.
Đồng thời, Vu Hiểu Thao bị Lôi ái khanh khen một phen như thế, nhìn cá to bơi tới bơi lui trong hồ, rất có điểm nóng lòng muốn thử.
Trẫm là một con Thao Thiết, cho dù biến hình thành mèo, thì cũng vẫn là sinh vật đứng ở đỉnh chuỗi thức ăn.
Trẫm chẳng lẽ còn không đối phó được một con cá sắp trở thành nguyên liệu nấu ăn trong mâm thức ăn của trẫm ư?
Vì thế, Vu Hiểu Thao duỗi móng vuốt nhỏ, lấy ra một tờ bùa giấy vàng từ trong không khí, vỗ vào dưới cổ mình.
Lôi Khải Hành cúi đầu nhìn thoáng qua tờ giấy vàng cực kỳ quen mắt kia.
Nửa tháng trước, lúc Hoàng đế bệ hạ bán giấy vàng cùng loại trên Tinh võng, bị dân chúng Đế quốc coi như bản vẽ giá cao cất chứa.
Rồi sau đó, theo lời của người sống sót trên một cái tinh hạm bị sóng trùng loại nhỏ tấn công, cứu họ đúng là tờ giấy cùng loại bản vẽ của Hoàng đế bệ hạ này.
Cho nên, mèo nhỏ này có ý định gì, Lôi Khải Hành ngay lập tức liền hiểu, bất kể từ góc độ nào, hắn đều không có lý do ngăn cản, vì thế hắn hơi cúi người, nói: “Bệ hạ xin hãy cẩn thận.”
Vu Hiểu Thao gật đầu, dẫm lên cánh tay Lôi Khải Hành nhảy xuống, nhanh chóng chạy qua phía hồ nuôi cá.
Bạch Hào dựa theo cái hố to bị con cá mè hoa kia đánh ra, dùng 0.001 giây để giải toán, sau đó nhanh chóng mở miệng nhắc nhở, “Nguyên soái, tuy mèo ăn cá bắt cá là thiên tính sinh vật, nhưng Nguyên soái ngài xác định muốn cho một con mèo nhỏ như Hoàng đế bệ hạ, đi đối phó với con cá mè hoa có thể so với cá mập trắng kia ạ? Hệ số nguy hiểm là rất……”
Bạch Hào còn chưa nói xong, mèo nhỏ nào đó vừa đi đến bên cạnh hồ, đã bị cá mè hoa dùng đuôi hắt nước vào.
Bạch Hào: …………
Cái này không liên quan đến nó!
Nó tuyệt đối không phải miệng quạ đen!
Nhìn đến tình hình này đồng tử của Lôi Khải Hành co rụt, gần như không khống chế được muốn tiến lên bế mèo nhỏ kia lên.
Nhưng lúc này một màn làm người thấy kinh dị xảy ra.
Mèo nhỏ nào đó bị hắt nước không những không bị hất bay, thậm chí còn đứng tại chỗ mà không bị tổn hao gì.
Mà con cá mè hoa vẫy đuôi kia, lại bị một lực lượng nhìn không thấy bắn ngược ra ngoài, nện trên mặt nước, tạo nên bọt nước to cao hai mét, đuôi cá lớn vẫy hai cái, sau khi nhảy vài cái trên mặt nước, thế nhưng trực tiếp hôn mê bất tỉnh, còn thả ra một cái bong bóng.
Bạch Hào: …………
Vừa nãy đã xảy ra cái gì? Nó có thể xem lại chi tiết hơn một lần nữa không?
Vu Hiểu Thao nhìn con cá ngửa bụng trong nước, rất tiếc nuối cúi đầu nhìn móng vuốt của mình.
Thế nhưng bị sức mạnh của bùa bảo vệ làm hôn mê.
Trẫm còn tưởng rằng móng vuốt của trẫm mới là đòn cuối cùng.
Đương nhiên, bất kể dùng phương pháp nào, bắt được cá mới là trọng điểm.
Vu Hiểu Thao nhẹ nhàng nhảy, nhảy lên bụng cá, quay đầu lại nhìn về phía Lôi ái khanh đã sắp chạy tới bên cạnh hồ nuôi cá.
Con mèo nào đó chân dẫm lên chiến lợi phẩm, cái đuôi màu cam trắng giơ lên cao, cái đuôi lông xù xù khẽ lay động, mắt mèo to rực rỡ lấp lánh tư thái, uy phong đắc ý không khỏi quá đáng yêu.
Lôi Khải Hành nhếch môi, kiềm chế xúc động muốn bế mèo nhỏ lên vuốt ve, không tiếc khen ngợi, “Bệ hạ thật là lợi hại.”
Vu Hiểu Thao vui vẻ nhảy trở về, nhảy lên trên cánh tay Lôi Khải Hành, giơ móng lấy bùa bảo vệ trên cổ xuống, quay móng vuốt lại vỗ lên ngực Lôi Khải Hành, “Meo!”
Nếu Lôi ái khanh đều nói lợi hại, bùa bảo vệ này, trẫm ban cho Lôi ái khanh.
Lôi Khải Hành: …………
Tuy hắn chưa từng từ chối thứ mèo nhỏ đưa, cho dù là miếng bánh mì lúc ban đầu hay miếng xương sườn nhỏ sau đó.
Nhưng lá bùa bảo vệ này thì khác.
Mèo nhỏ này lúc thẳng thắn thân phận với hắn không phải còn lo lắng mình bị lộ thì sẽ bị người xé ư?
Bùa bảo vệ mạnh mẽ như vậy, vẫn nên để mèo nhỏ giữ riêng cho mình thì tốt hơn.
Lôi Khải Hành đang định mở miệng bảo mèo nhỏ thu lại thì nghe thấy mèo nhỏ không để ý nói, “Meo meo!”
Ăn con cá này xong, trẫm lại vẽ thêm mấy tờ ban cho Lôi ái khanh đi.
Lôi Khải Hành: …………
Thì ra còn có thể sản xuất.
Tiếng động ở sân sau lớn như vậy, nếu không phải Lôi Khải Hành kịp thời bảo Bạch Hào ngăn cản, các binh sĩ cảnh vệ xung quanh phủ Nguyên soái, chỉ sợ đã chen đầy sân sau.
Nhưng trong phạm vi thông báo của Bạch Hào không bao gồm lão quản gia.
Vì thế, lúc lão quản gia xuất hiện sau khi nghe thấy tiếng động liền thấy một người một mèo ôm nhau bên hồ cá.
Quân trang bình thường màu đen của Nguyên soái và màu lông cam trắng của mèo nhỏ phối hợp với nhau trong rất hài hòa.
Lão quản gia đột nhiên thấy vui mừng.
Có lẽ cãi nhau cũng là một cách thúc đẩy cảm tình của nhau.
Vu Hiểu Thao cảm nhận được ánh mắt của lão quản gia, ló đầu ra nhìn thoáng qua.
Tầm mắt kia tràn đầy vui vẻ, từ ái và cung kính.
Vu Hiểu Thao: …………
Trẫm đã làm gì à?
Vì sao ánh mắt của lão Ngụy lại kỳ quái thế?
Lôi Khải Hành bế mèo nhỏ xoay người lại, nói với lão quản gia, “Lão Ngụy, xin hãy đem con cá này đi xử lý.”
Lão quản gia lên tiếng, tầm mắt rốt cuộc từ trên người một người một mèo chuyển đến trong hồ nuôi cá.
Sau đó, lão quản gia thấy được cái bụng cá lớn nổi lềnh bềnh trên mặt nước: …………
Tối hôm qua, lúc ông đã dựa theo phân phó của Nguyên soái vớt cá nhỏ để làm cá khô, chỉ có con cá này là không vớt được.
Sáng sớm hôm nay lúc ông tới xem, con cá này đã lớn nửa thước, làm ông thấy kinh ngạc cảm thán không thôi.
Không nghĩ tới qua ban ngày, con cá này đã to bằng con cá mập.
Tuy rằng ông không có chứng cứ, nhưng lúc này lão quản gia rất nghi ngờ.
Cái hồ nuôi cá Nguyên soái nhà họ đào có khả năng thông với đại dương!
Cá to như thế, lão quản gia tất nhiên là không tự xử lý được, ông lập tức sai người máy phòng bếp đến hỗ trợ.
Vì thế, sân sau phủ Nguyên soái liền treo lên một cá to hai mét, có mấy người máy bay trên dưới hối hả.
Nửa giờ sau, cá lớn được xử lý xong xuôi.
Thịt cá trắng tinh xếp cạnh nhau, xương cá hoàn chỉnh xếp một bên, sau đó chính là bong bóng cá, đầu cá, đuôi cá……
Sau khi tách ra hết, lão quản gia hỏi nhiều một câu, “Nguyên soái, cá này có cần cất đi một một phần không.”
Cá to như thế, thường thì cũng đủ ăn rất lâu.
Lôi Khải Hành quay đầu nhìn về phía mèo nhỏ đã leo lên vai hắn, yết hầu đã rục rịch.
Vu Hiểu Thao đã sắp thèm hỏng rồi, quả quyết đáp lại, “Meo!”
Một bữa! Trẫm muốn ăn cũng chỉ cần một bữa!
Lần này Vu Hiểu Thao không sai AI thừa kế sử dụng Bạch Hào làm vật dẫn nói chuyện, mà trực tiếp nói chuyện riêng với Lôi Khải Hành.
Cho nên, tương đương với mình Nguyên soái Lôi có thể nghe hiểu tiếng mèo, hắn nói với lão quản gia, “Làm hết một lần.”
Thuận tiện giơ tay chỉ hoa tiêu và hành lá bị hắn để ở trên ghế, “Cái này cũng dùng tới.”
Lão quản gia: …………
Cá bắt còn chưa tính, thế nhưng ngay cả hoa tiêu và hành lá đều chuẩn bị tốt.
Nguyên soái có Quất Tọa làm người nhà đúng là lập tức tràn ngập pháo hoa.
Sự thật chứng minh, Nguyên soái Lôi chưa bao giờ là đồ tham ăn, góc độ suy nghĩ vấn đề khi thấy con cá này hơi khác lạ.
Xử lý con cá này vấn đề không phải nồi có đủ to hay không mà là nồi có đủ nhiều hay không……
Vì thế, một bữa tiệc lớn cho nguyên soái và Quất Tọa nhỏ sau khi cầu hôn ở phủ Nguyên soái được chuẩn bị.
Lão quản gia vung tay lên, vội vàng đặt hàng một đống đồ làm bếp, hơn nữa tất cả đều chọn cỡ lớn nhất.
Không những thế, lão quản gia còn tự mình xuống bếp, đao to búa lớn chuẩn bị bộc lộ tài năng.
Lúc lão quản gia động thủ bắt đầu làm món ăn thứ nhất, Vu Hiểu Thao vui sắp điên lên được.
Lúc trước làm trứng gà xào hành lá cậu còn không cảm thấy, lúc này lão quản gia thật sự ra tay, Vu Hiểu Thao đã nhìn ra.
Lão quản gia tuyệt đối là đầu bếp lão luyện!
Thật ra, lão quản gia hồi trẻ là đầu bếp hàng đầu của Đế Tinh, sau lại vào phủ Nguyên soái làm quản gia cũng không có đất dụng võ, lão nguyên soái và phu nhân đều là người biết thưởng thức, chỉ là vị giác khứu giác của Nguyên soái trời sinh trì độn. Sau khi lão nguyên soái và phu nhân qua đời, Nguyên soái tình nguyện chỉ ăn chế phẩm bổ sung dinh dưỡng, đúng là làm người thổn thức.
Món ăn thứ nhất là lẩu niêu cá hoa tiêu, thịt cá tuyết trắng, thêm lá hoa tiêu xanh, cùng canh xương cá nồng đậm, ra nồi là hương bay cả phủ, mùi hương cá thơm lừng, trực tiếp làm hầu kết của Nguyên soái Lôi nào đó chưa từng cảm thụ hương vị mỹ thực không tự giác động động, tầm mắt theo bản năng mà dời đi, yên lặng nhìn cá bị người máy hỗ trợ phòng bếp đặt ở trên bàn cơm.
…… Hình như chỉ có nguyên liệu nấu ăn mèo nhỏ nuôi mới có thể kích hoạt vị giác của hắn.
Vu Hiểu Thao theo sau đuôi nhanh chóng nhảy lên bàn ăn, quay đầu nhìn về phía Lôi Khải Hành.
Trẫm thật sự không hiểu, vì sao Lôi ái khanh lại chưa bao giờ tích cực với đồ ăn?
Cá này chẳng lẽ nó không thơm sao? Trẫm đã thèm tới mức sắp kêu meo meo!