Chương 38: Ái khanh tâm phúc của trẫm!

Lại là một ban đêm bình yên, một người một mèo đều ngủ rất ấm áp thoải mái.

Mà đối lập với họ, toàn bộ Đế quốc ngoại trừ Nhϊếp Chính Vương và vài vị đại soái trắng đêm không ngủ, dân chúng Đế quốc tất cả đều bùng nổ.

—— Đã xảy ra chuyện gì vậy? Tôi đã bỏ lỡ cái gì rồi à?

—— Chỉ hơi không để ý một chút, sao một cái tượng điêu khắc siêu cấp quen mắt lại đột nhiên rơi xuống trong nhà Nguyên soái Lôi thế này?

—— Cái gì mà tượng điêu khắc, đó không phải là cơ giáp thừa kế, kiến trúc tượng trưng của Đế cung sao, có hình có bằng chứng!

—— Lợi hại, thì ra cơ giáp thừa kế đứng ở Đế cung trăm năm đúng là còn sống hơn nữa có thể cử động!

—— Tôi nói này, cơ giáp thừa kế đều đã dời đi, vậy là Đế cung cũng phải rời đi à?

—— Trọng điểm chẳng lẽ không phải là khi nào Hoàng đế bệ hạ kế thừa ngôi vị sao?

Sau khi tin tức được lan truyền trên Tinh Võng, bên ngoài đường canh gác an toàn phủ Nguyên soái của Nguyên soái Lôi xuất hiện vô số khách tham quan.

Chỉ để thấy tận mắt cơ giáp thừa kế đã làm tượng điêu khắc trăm năm này sau khi đổi chỗ thì có gì khác.

Cùng lúc đó, tin tức cũng rất nhanh được truyền tới lãnh thổ Đế quốc nơi đóng quân của quân đoàn 7.

Binh sĩ quân đoàn 7 luôn luôn quân kỷ nghiêm minh suýt nữa thì nhảy dựng lên vì vui sướиɠ.

Nguyên soái của họ, chiến thần của họ, thật sự đúng là Hoàng đế bệ hạ chí cao vô thượng của Đế quốc!

Điều này làm sĩ khí của quân đoàn 7 tăng đến mức chưa từng có từ sau tổn thất thảm trọng về nhân số trong chiến dịch lần trước.

Tất cả binh sĩ đều rất xúc động, dấn thân vào trong kế hoạch huấn luyện ma quỷ Nguyên soái thiết kế.

Sáng sớm, Lôi Khải Hoành thu được báo cáo quân vụ của quân đoàn, hơi híp mắt nhìn báo cáo hiệu quả huấn luyện vượt xa mọi khi, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve bộ lông mềm mại của mèo nhỏ.

Sau chiến dịch lần trước, sĩ khí có thể khôi phục nhanh như vậy đúng là làm hắn bất ngờ.

Chỉ là, chờ đến một ngày nào đó các chiến sĩ quân đoàn biết, thật ra bệ hạ thật sự là mèo nhỏ đang cuộn mình ngủ bên người hắn lúc này, không biết sẽ nghĩ thế nào?

Hắn nghĩ trước khi làm rõ thân phận của mèo nhỏ thì cần chế định cho quân đoàn một kế hoạch huấn luyện năng lực thừa nhận.

Lôi Khải Hoành hiếm khi không rời giường sớm, cùng mèo nhỏ nằm dựa trên giường, tiếp tục xử lý công vụ.

Nhưng đến giữa trưa, mèo nhỏ ngủ say vẫn chưa có dấu hiệu tỉnh lại.

Lôi Khải Hoành duỗi tay kéo chân mèo nhỏ, lôi mèo nhỏ ra khỏi chăn.

Mèo nhỏ đang ngủ say khó khăn mở mắt ra, ánh mắt lơ mơ nhìn hắn, mơ hồ kêu một tiếng, “Meo……”

Lôi ái khanh, trẫm mệt lắm, buồn ngủ……

Sau đó, mèo nhỏ nào đó nghiêng đầu, gối lên mu bàn tay hắn nhắm hai mắt lại.

Lôi Khải Hoành nhíu mày, “Bạch Hào, hỏi AI thừa kế một chút xem bệ hạ làm sao vậy?”

Bạch Hào bị khϊếp sợ bởi số liệu mạnh mẽ của AI thừa kế lúc này phản ứng còn hơi chậm.

…… Bệ hạ? Ai vậy?

À, đúng rồi, bệ hạ chính là mèo nhỏ mà Nguyên soái nuôi gần hai tháng nay!

Trách không được xung quanh con mèo này cứ xảy ra các loại truyện kỳ ảo.

Bởi vì bản thân nó chính là thứ kỳ ảo nhất!

Ngay cả nó cũng không thể may mắn thoát khỏi, lão tổ tông số liệu của chúng nó nhập vào!

Mặc kệ số liệu của Bạch Hào lúc này Sparta thế nào, nó vẫn phải chấp hành mệnh lệnh của nguyên soái trước.

Nó cẩn thận dò theo đường nhỏ bị xâm nhập hôm qua, thử dò hỏi lão tổ tông số liệu của chúng.

Thái độ như thế khiến AI thừa kế rất hưởng thụ, sảng khoái nói cho Bạch Hào.

Bây giờ Hoàng đế bệ hạ đang mệt bởi vì hôm qua liên kết tinh thần với cơ giáp thừa kế, ngủ đủ là sẽ tỉnh dậy.

Sau đó, Nguyên soái Lôi được đến hồi đáp, suy tư nhìn về phía cơ giáp thừa kế đứng bên ngoài.

Cơ giáp thừa kế: …………

Trước kia không cảm thấy, nhưng bây giờ thay đổi góc độ xong, sao đột nhiên lại cảm thấy ánh mắt của Nguyên soái Lôi đặc biệt khϊếp người?

Luôn có loại ảo giác như sắp bị phanh thây ý!

Tuy sau khi có bệ hạ thì nó cuối cùng cũng không cần đứng ở Đế cung làm tượng điêu khắc, còn có thể chạy ra ngoài tinh hệ chơi một vòng, sướиɠ thì đúng là rất sướиɠ.

Nhưng nhỡ đâu Nguyên soái Lôi làm chuyện vô liêm sỉ với nó, Hoàng đế bệ hạ mèo được Nguyên soái Lôi cung phụng kia sẽ đứng về phía nó sao?

Lôi Khải Hoành sau khi ngắm một vòng cơ giáp thừa kế, nhìn lại về phía mèo nhỏ đang ngủ say.

Mèo nhỏ này luôn thích vừa phơi nắng vừa ngủ.

Lôi Khải Hoành đứng lên, không tiếng động chuyển giường đến bên cửa sổ chỗ hướng dương.

Cách một tầng rèm mỏng, ánh mặt trời ấm áp lại không chói mắt rọi vào, chiếu lên người mèo nhỏ cam trắng nào đó.

Mèo nhỏ ngủ mơ thỏa mãn cọ góc chăn, lật mình, lộ ra bụng nhỏ trắng mềm.

Lôi Khải Hoành sờ đầu mèo nhỏ, sau khi chải tóc sửa sang lại, trở về tiếp tục ở bên mèo nhỏ xử lý công vụ.

Vì thế, chờ đến khi mèo nhỏ nào đó ngủ đủ, mở mắt liền thấy hình chiếu 3D hai con trùng thú rất lớn, mắt mèo trong veo lập tức đứng hình.

Lôi Khải Hoành thấy ánh mắt thẳng ngơ ngác của mèo nhỏ, lập tức duỗi tay tắt hình chiếu trùng thú đi.

Trùng thú dữ tợn như thế, chỉ sợ là mèo nhỏ bị dọa sợ rồi.

Là hắn sơ sẩy, không nên nghiên cứu hai con Trùng tướng tự bạo kia vào lúc này.

Vu Hiểu Thao nhìn hình ảnh chợt biến mất, chớp chớp mắt, quay đầu nhìn về phía Lôi Khải Hoành, “Meo?”

Sao Lôi ái khanh lại tắt đi? Trẫm muốn nhìn lại.

Lôi Khải Hoành nhướng mày.

Chẳng lẽ thân là Hoàng đế bệ hạ được AI thừa kế lựa chọn, mèo nhỏ này trời sinh nhạy bén với trùng thú?

Vì thế, Lôi Khải Hoành lần thứ hai mở hình ảnh hắn vừa nghiên cứu lên.

Vu Hiểu Thao nhấc chân bò lên đầu gối Lôi Khải Hoành, mắt mèo nhìn chằm chằm vào hình ảnh.

Bộ dáng nhìn chăm chú của mèo nhỏ làm Lôi Khải Hoành bật cười không tiếng, hồi lâu sau hắn lên tiếng hỏi, “Bệ hạ biết hai con Trùng tướng này sao?”

Nghe Nguyên soái hỏi vậy, AI Bạch Hào lập tức tỉnh táo tinh thần, chuẩn bị tùy thời ghi âm lại bí ẩn không muốn người biết có quan hệ đến trùng thú mà vị hoàng đế bệ hạ mèo này khả năng nói ra, không chừng đây sẽ là át chủ bài để quân đoàn họ sau này đối phó với trùng thú!

Vu Hiểu Thao liếʍ mép, “Meo meo?”

Lôi ái khanh, trẫm muốn biết, thứ này có thể ăn không, ăn ngon sao?

Lôi Khải Hoành:…… Quả nhiên.

Vu Hiểu Thao giơ chân lên thao tác hình chiếu 3D, ngắm khắp mọi góc con trùng thú trước mắt, sau đó ngửa đầu nhìn về phía Lôi Khải Hoành, “Meo meo?”

Lôi ái khanh, tôm hùm đất bản phóng to này thật sự không ăn được sao?

Bạch Hào: …………

Góc độ nhìn vấn đề của vị Hoàng đế bệ hạ này quả nhiên là độc đáo!

Nó bây giờ rất muốn biết, loại trùng thú cắn nuốt tinh thể này có thể ăn không.

Lôi Khải Hoành giơ tay lấy ra rất nhiều số liệu nghiên cứu liên quan đến kết cấu cơ thể trùng thú, hợp lại đầu mèo nhỏ giải thích, “Trùng thú là thể sống silicon cắn nuốt tinh thể mà sống, cấu tạo cơ thể hoàn toàn khác so với loài người, dựa theo lẽ thường mà nói, cơ thể con người không thể tiêu hóa.”

Vu Hiểu Thao thấy rất đáng tiếc, “Meo meo.”

Lớn lên như vậy, thế mà lại không ăn được.

Lôi Khải Hoành bật cười, “Lão Ngụy vừa truyền tin đến, cây tiêu ở sân sau đã kết hạt, hành có thể rút, cá nuôi trong hồ có con lớn rất nhanh, chắc đã có thể ăn.”

Vu Hiểu Thao vèo cái nhảy lên, chạy như bay xuống giường ra bên ngoài.

Trẫm còn quan tâm cái tôm hùm đất gì chỉ có thể nhìn mà không thể ăn chứ!

Nguyên liệu nấu ăn tự mình thu hoạch mới là trọng điểm!

Lôi Khải Hoành nhìn mèo nhỏ vui vẻ lạ thường, nhếch khóe môi, tắt hình chiếu đi, đứng dậy đi theo.

Lão quản gia nhìn mèo nhỏ chạy xuống lầu, lập tức buông hồng trà trong tay xuống, hơi cúi đầu thử chào hỏi với vị mèo nhỏ cần xem lại định vị này, nhưng móng vuốt nhỏ của mèo nhỏ thật sự chuyển quá nhanh, lão quản gia còn chưa kịp chào ra tiếng, cục lông kia đã không thấy tăm hơi.

Lão quản gia: …………

Cái này chắc không trách ông đi?

Sau đó lão quản gia liền thấy Nguyên soái theo sát sau đó.

Lão quản gia: …………

Thái độ chần chờ của ông vừa nãy sợ là đã bị Nguyên soái thấy được!

Nguyên soái có thể cho rằng ông kỳ thị giống loài với mèo nhỏ không?

Trong khi lão quản gia đang suy xét xem mình nên giải thích với Nguyên soái thế nào, thuận tiện bảo Nguyên soái cho ông chút thời gian để thích ứng thích ứng với thân phận mới của mèo nhỏ, Nguyên soái cũng vội vàng đuổi theo mèo nhỏ ra ngoài.

Lão quản gia yên lặng bưng hồng trà lên uống một ngụm.

Đây là…… Cãi nhau? Hôm qua không phải mới vừa cầu hôn sao?

Nguyên soái, sao lại không biết nhường một chút? Chậc……

Vu Hiểu Thao chạy như bay đến sân sau liền thấy từng chùm quả kết trái trĩu trịt.

Còn có khóm hành cao to xanh mượt cách đó không xa.

Nhìn cảnh này, Vu Hiểu Thao cảm thấy nước miếng đã sắp chảy xuống.

Vì thế, con mèo hay quên nào đó liền vui sướиɠ nhào tới cây tiêu, muốn gần gũi biểu đạt sự kích động của mình.

Sau đó, trong nháy mắt khi cậu đến gần, dây mây trên cây liền vung về phía cậu.

Ý thức tự bảo vệ mình của cây tiêu nào đó từng bị hại lúc tuổi nhỏ quá rõ ràng!

Vu Hiểu Thao tránh không kịp, trơ mắt mà nhìn dây mây có gai mang theo hương vị riêng của cây hoa tiêu vung về phía mình.

Mèo Thao Thiết nào đó nhất thời ham muốn quá độ, dứt khoát mở miệng nhào đến.

…… Trẫm đã đói bụng như vậy, nếu trốn không thoát, vậy ăn một miếng tính một miếng!

Vu Hiểu Thao cũng không cảm nhận được đau đớn như đoán trước, trong miệng lại có hương vị tê tê dại dại quen thuộc của cây tiêu nhỏ.

Vu Hiểu Thao cắn lá cây hoa tiêu quay đầu lại, Lôi ái khanh nhà cậu vững vàng giữ được eo mèo của cậu, giơ tay chặn lại tấn công của cây tiêu giúp cậu.

Quả là ái khanh tâm phúc của trẫm!

Đúng là không thể càng tri kỷ hơn!

Lôi Khải Hoành giữ được eo mèo nhỏ, hơi bất đắc dĩ nhìn mèo nhỏ cắn lá cây tiêu.

Chút gai nhọn này của cây tiêu đối với thể chất 3S của Nguyên soái Lôi tất nhiên là không có sức tấn công gì, hắn điều chỉnh một chút tư thế giữ mèo nhỏ, cúi đầu dò hỏi, “Muốn hái không?”

Vu Hiểu Thao ngậm lá hoa tiêu gật đầu, mơ hồ kêu: “Meo meo!”

Muốn muốn!

Sau đó, Lôi Khải Hoành một bên che chở mèo nhỏ thường thường ló đầu ra cắn mấy miếng lá cây non, vừa hái mấy chuỗi hoa tiêu dài vừa cản tấn công của cây tiêu.

Sau khi rút lui khỏi chiến trường hoa tiêu, Vu Hiểu Thao ngậm lá cây tiêu giơ chân chỉ hành cách đó không xa, “Meo meo!”

Lôi ái khanh, bên kia.

Ngoại trừ cây non, còn lại nhổ hết.

Lôi Khải Hoành quay đầu lại nhìn, hắn mơ hồ cảm thấy thân hình khóm hành căng thẳng, lá hành xanh biếc nháy mắt thẳng tắp như mũi tên.

Vu Hiểu Thao: …………

Lôi Khải Hoành: …………

Cái này nhìn qua hình như còn tàn nhẫn hơn cả cây tiêu.

Không chừng còn có tấn công bằng khí độc.

Lôi Khải Hoành giơ tay xoa mạnh đầu mèo nhỏ, đặt mèo nhỏ và mấy xâu hoa tiêu vừa hái xuống ghế trong sân.

Sau đó, Vu Hiểu Thao ngồi trên ghế dài, ló đầu sang nhìn Lôi ái khanh nhà cậu lên chiến trường…… Nhổ hành.

Sự thật chứng minh, thể chất 3S của Nguyên soái Lôi, đối phó với cây tiêu nhỏ thì nhẹ nhàng, đối phó với mũi tên xanh mướt cũng nhẹ nhàng.

Nhưng gặp phải tấn công cay độc của hành, chỉ có thể âm thầm cắn răng.

Hắn chưa bao giờ biết, thì ra vị giác và khứu giác của cậu lại có thể nhanh nhạy như vậy!

Vì thế, dưới sự quan sát từ xa của Vu Hiểu Thao, Lôi ái khanh nhà cậu dùng một phút liền nhanh chóng thu hoạch hành tây, hai mắt ửng đỏ quay về.

Trong nháy mắt bốn mắt nhìn nhau, tim Vu Hiểu Thao đập chậm nửa nhịp, theo bản năng liếʍ môi.

Lôi ái khanh…… Hắn nhìn qua có vẻ ăn rất ngon là chuyện thế nào?

Cái ý nghĩ này xuất hiện liền có một loại khát vọng khó có thể bỏ qua trong lòng, tim đập rất nhanh.

Điều này làm mèo Thao Thiết nào đó sợ hãi.

Vu Hiểu Thao nhanh chóng chuyển hướng ánh mắt về phía hoa tiêu trên ghế, cố gắng bỏ qua ý nghĩ xuất hiện trong đầu.

Trẫm sao lại có ý nghĩ ăn người, trẫm sao lại có thể cảm thấy Lôi ái khanh ăn rất ngon, trẫm làm sao bỏ được?!

Thật là đáng sợ!

Nhất định là bởi vì họ lúc này thu hoạch tất cả đều là gia vị, không có món chính đi.

Đợi lát nữa bắt cá nuôi trong hồ kia thì sẽ không có gì!

Nhất thời, mèo nhỏ chân tay luống cuống, vội vàng nhảy xuống ghế, chạy ra phía hồ nuôi cá.

Lôi Khải Hoành nhìn mèo nhỏ gấp không chờ nổi, lắc đầu bật cười, thuận tay đặt hành lá lên ghế, đi theo bước chân mèo nhỏ về phía hồ.

Một người một mèo gần như đồng thời đi đến cạnh hồ nuôi cá, cúi đầu nhìn vào trong nước.

Hồ nuôi cá vảy rồng trong vắt thấy đáy, bên trong nhìn rõ ràng không sót chỗ nào.

Một con cá cách họ không xa đang từ từ bơi lội.

Vu Hiểu Thao nháy mắt liền vứt ý nghĩ lúc nãy ra sau đầu, mắt mèo nhìn con cá trong nước sáng ngời.

Hồ nuôi cá của các lão tổ tông Thao Thiết quá meo lợi hại!

Hôm qua vẫn là một con cá nhỏ, hôm nay đã trưởng thành một con cá mập nhỏ dài hai mét!

Lôi Khải Hoành: …………

Bắt cá cũng không sao.

Nhưng không biết nồi phòng bếp có đủ to hay không.