Lão quản gia rối rắm trong lòng.
Vậy phải làm sao bây giờ, còn có cơ hội quay đầu hay sao?
Bây giờ ông đi vào ngăn cản thì liệu Nguyên soái có đuổi ông đi luôn không?
Nguyên soái đã để chuyện đi tới mức này, liệu có phải tất cả đều đã trở thành kết cục đã định không?
Tuy rằng không nên phân biệt đối xử giống loài, nhưng tại sao lại là một con mèo cơ chứ?
Nhưng, lại phải nói, có lẽ sau khi Nguyên soái gặp chấn thương nặng thì ngài đã nhận ra được tình người ấm lạnh thế nào, rồi làm ra lựa chọn để đời như vậy.
Một bước đột phá thế tục, tuy rằng khiến người ta phải kinh hãi nhưng nó xứng đáng được tôn trọng!
Sau khi lão quản gia tiến hành việc đi sâu vào tự hỏi nội tâm mình, ông như một linh hồn du đãng giơ tay giúp Nguyên soái đóng cửa.
Khung cảnh quan trọng thế này, ông vẫn nên để lại không gian bên trong cho hai người một lòng hướng về nhau, không đúng, một người một mèo...
Ông già rồi, sao có thể đứng xem cảnh tượng ấy được?
Lão quản gia hoảng hốt rời đi, quên hẳn mục đích mà bản thân tới phòng Nguyên soái để làm gì.
Khi ông nhận mệnh lệnh từ Bạch Hào, tới ao nuôi cá ở sân sau bắt cá nhỏ lên rán thì ông cũng không vớt hết tất cả cá lên, bởi vì có một con cá khá lớn dù làm cách nào cũng không khiến nó sa lưới được.
Tuy nhiên tại thời điểm này, lão quản gia ở đây, con cá kỳ quái kia đã hoàn toàn mất đi cảm giác tồn tại.
Lúc này, Lôi Khải Hoành vẫn còn đang nửa quỳ nâng bàn chân bánh trôi, nhìn cửa phòng được lão quản gia thân thiết đóng lại, hắn im lặng.
Tóm lại là hắn cảm thấy sự việc đã bắt đầu phát triển theo phương hướng kỳ lạ, mà hắn lại không có ý định giải thích, thậm chí hắn còn chờ mong nó phát triển sau này.
Mê muội mất rồi.
Giây phút nhìn thấy linh hồn của mèo nhỏ này, hắn cũng đã mê muội rồi.
Mà Vu Hiểu Thao thì không nghĩ nhiều. Lúc này, thấy sự cảm thông và trung thành của Lôi Khải Hoành, tâm trạng của cậu tốt vô cùng.
Sau khi lão quản gia đi rồi, cậu liền giẫm lên bàn tay Lôi Khải Hoành, bổ nhào về phía trước, móng vuốt mèo bám vào quần áo người này, cọ mạnh.
Mèo Hoàng đế bệ hạ nào đó một bên vừa cọ vừa nói: "Lôi ái khanh, trẫm chỉ biết là anh sẽ thông cảm cho trẫm, không uổng công trẫm mạo hiểm liều mình tới suýt chết vì đói để đưa cơ giáp thừa kế về đây cho Lôi ái khanh. Sau này nó ở trước sân, Lôi ái khanh muốn xử lý như nào cũng được."
Lôi Khải Hoành: ...
Vị bệ hạ này ở trước mắt bao nhiêu người làm cơ giáp thừa kế biến mất, ngoảnh lại đã để cho cơ giáp thừa kế xuất hiện ở sân trước nhà hắn. Loại hiểu lầm cấp độ vũ trụ này, sau này họ còn có thể hóa giải được sao?
Lôi Khải Hoành cười bất đắc dĩ, hóa giải không dễ dàng thì hóa giải không dễ dàng.
Bệ hạ Quất Tọa nhỏ vui vẻ là tốt rồi.
AI thừa kế:...
Bệ hạ, ngài thật sự dám nói vậy ư!
Dựa vào mức độ say mê cơ giáp của Nguyên soái Lôi, hắn có thể sẽ thật sự mổ xẻ cơ giáp thừa kế ra nghiên cứu đó!
Cơ giáp thừa kế: ...
Có hơi lơ mơ, chậm một chút đã.
Có phải vừa rồi tôi đã thành lập liên kết tinh thần với một con mèo, sau đó bay ra ngoài tinh hệ một vòng?
Số liệu sẽ hoang đường sao? Không phải tôi nằm mơ đó chứ?
Cùng lúc đó, ở hiện trường bữa tiệc Sảnh bên cung điện Hoàng gia.
Nhϊếp chính vương nhìn cung điện Hoàng gia trống vắng, quả thật hắn khó mà tin được vào hai mắt mình.
Cơ giáp thừa kế đứng sừng sững ở nơi này đã 100 năm, dựa theo nhiệm vụ của người bảo vệ Hoàng cung, họ cần tiến hành bảo trì định kỳ cơ giáp thừa kế. Nhưng sau đó, vì một số bí mật không thể cho người nào biết, mấy hộ vệ Hoàng cung cũng không chấp hành nhiệm vụ này, mặc kệ một cơ giáp đỉnh cao hoang phế đứng ở nơi đó.
Họ vốn tưởng rằng nếu cơ giáp thừa kế lười được bảo trì thì bên trong không chừng đã hỏng hóc tả tơi rồi.
Nhưng không nghĩ tới, khi Nguyên soái Lôi khởi động, cơ giáp thừa kế thế mà lại hoàn toàn không giống máy móc đã bị lãng quên cả trăm năm. Một mình nó đột ngột bay lên từ mặt đất, thực hiện một loạt động tác, trong nháy mắt biến hình, đảo mắt liền biến mất ở phía chân trời. Cơ giáp tiên tiến nhất của đế quốc hiện nay cũng không thể sánh được với nó!
Vốn dĩ họ muốn nhắc nhở Nguyên soái Lôi không cần phải khư khư cố chấp.
Ngược lại, tình huống này trực tiếp biến thành Nguyên soái Lôi ra oai với mọi người.
Mà sau khi Nguyên soái Lôi ra oai, hắn không thèm ở lại duy trì khách sáo, vậy mà lại trực tiếp bỏ một đám khách khứa lại, lái xe đi.
Sau đó, họ nhận được tin tức cơ giáp thừa kế đã đáp xuống phủ Nguyên soái của Nguyên soái Lôi...
Thư ký trưởng Liên bang Quân sự - người duy nhất nhận được sự giải thích từ Nguyên soái Lôi: ...
Nguyên soái Lôi, ngài... ngài thử nói ngài không phải là Hoàng đế bệ hạ thử xem?
Ngài nghĩ xem tôi có tin được không!
Việc di chuyển cơ giáp thừa kế của Nguyên soái Lôi không chỉ chứng minh cho suy đoán ngài là Hoàng đế của Đế quốc, mà còn tuyên bố với cả Đế quốc một điều: Lôi Khải Hoành hắn không để ai vào mắt!
Quả thật hết sức ngông cuồng!
Ngông cuồng đến mức làm cho phổi người ta đau đến mức sắp nổ tung.
Đặc biệt là mấy vị Nguyên soái ngoài Nhϊếp chính vương đã đến thăm và trao đổi qua với Nguyên soái Lôi.
Có một đồng nghiệp kiêu ngạo như thế nhưng họ lại hoàn toàn không thể làm gì được!
Mà lúc này, mặc dù Lôi Khải Hoành biết người nhào vào lòng hắn chính là vị Hoàng đế bệ hạ cao quý của Đế quốc, nhưng hắn vẫn không thể kiềm chế được mà giơ tay, nuông chiều sờ soạng thô bạo đầu mèo nhỏ một phen.
Vu Hiểu Thao cũng phối hợp cọ cọ bàn tay to của Lôi Khải Hoành, xoay người dựa vào cánh tay Lôi Khải Hoành, lười biếng duỗi bàn chân rồi ngáp một cái.
Rốt cuộc Lôi Khải Hoành cũng không ngăn được lo lắng đối với tình trạng cơ thể của mèo nhỏ này, hắn khuyên nhủ: "Thưa bệ hạ, sau này nếu như không chắc chắn, ngài không cần khởi động cơ giáp."
Vu Hiểu Thao híp mắt, mệt mỏi mà nói: "Ừ, trẫm biết, thật ra chủ yếu là do trẫm chưa ăn no."
Lôi Khải Hoành khó mà xem nhẹ được ý tứ trong lời nói của mèo nhỏ.
Chưa thỏa mãn và chưa ăn no là hai thuộc tính khác nhau, nói cách khác, ý của mèo nhỏ này chính là bản thân từ trước tới nay đều chưa bao giờ được ăn no?
Lôi Khải Hoành nhận thức được chuyện này, hắn nhíu mày, đang định hỏi rõ ràng thì phát hiện hô hấp nhẹ nhàng của mèo nhỏ. Một cục mềm nhũn nằm trong cánh tay hắn, cái bụng mèo mềm mại dán vào mu bàn tay hắn, không hề kiêng dè, thể hiện sự tin tưởng tuyệt đối.
Lôi Khải Hoành thở nhẹ một hơi, đứng dậy, nhẹ nhàng đưa mèo nhỏ chuyển tới bên giường, đắp chăn lên.
Sau khi sắp xếp xong cho mèo nhỏ, Lôi Khải Hoành yên lặng nhìn nó trên giường một hồi, có hơi tiếc nuối.
Sau này, hắn sợ là sẽ không còn cơ hội mỗi đêm chờ đợi linh hồn mèo nhỏ này xuất hiện rồi.
Lúc Lôi Khải Hoành xoay người chuẩn bị rời đi để chuẩn bị đổi sang phòng khác nghỉ ngơi thì mèo nhỏ trên giường chợt mở mắt. Đôi mắt mèo trong suốt trong bóng tối mờ nhạt mở thật to, im lặng nhìn bóng dáng cao lớn, thẳng tắp của Lôi Khải Hoành.
Quả nhiên, vẫn không thể giống như trước sao?
Đây là Lôi ái khanh quyết định sau này sẽ để trẫm ngủ một mình ở cái phòng này sao?
Thề sẽ trung thành, có phải ý nghĩa chính là từ này về sau thân phận của họ sẽ cách biệt sao?
Lôi Khải Hoành đi tới trước cửa, khi định mở cửa phòng thì bỗng nhiên hắn có cảm giác khác thường, đôi mắt hắn tuôn ra một luồng nhiệt khiến hết thảy mọi thứ trước mắt đột nhiên trở nên vô cùng rõ ràng.
Trước khi tách ra còn có thể có lợi ích như vậy sao?
Lôi Khải Hoành hơi nhếch khóe miệng, ngay khi hắn bỗng nhiên xoay người về phía giường thì chợt bị một khuôn mặt đẹp, sạch sẽ nhưng thần thái có hơi uể oải đập vào tầm mắt hắn.
Lôi Khải Hoành: ...
Chấn động quá lớn, hắn cần dừng lại một lúc.
Sau một thoáng bình tĩnh hơn một chút, ánh mắt Lôi Khải Hoành hạ xuống, nhìn về phía mèo nhỏ lúc này đang ngồi xổm trên tấm thảm.
Mèo nhỏ cúi đầu nhìn cái thảm, cụp đôi tai, thoạt nhìn tiêu điều hết sức.
Lôi Khải Hoành hít nhẹ một hơi, hắn hơi ngồi xổm xuống: "Thưa bệ hạ?"
Mèo nhỏ nào đó chậm chạp nâng đầu lên, rõ ràng là một bộ dáng vô cùng mệt mỏi nhưng lại cứng rắn trừng to đôi mắt nhìn hắn.
Trái tim người nào đó không khống chế được mà co rút, giơ tay bế mèo nhỏ lên.
Mèo nhỏ nào đó được như mong muốn thì mềm nhũn xiêu vẹo, ghé vào quần áo của Lôi Khải Hoành rồi nhắm hai mắt lại.
Lôi Khải Hoành liếc nhìn linh hồn mèo nhỏ đang dựa vào bờ vai hắn, hai cái chân đều bám vào cánh tay hắn, mắt nhắm chặt, hơi thở sâu và chậm rãi thì không tiếng động bật cười, ôm mèo nhỏ trở lại bên giường.
Khi hắn chuẩn bị đưa mèo nhỏ đặt vào trong chăn thì mèo nhỏ nào đó phút chốc mở to đôi mắt, chăm chú theo dõi hắn.
Trẫm buồn ngủ, rất buồn ngủ, vô cùng buồn ngủ rồi.
Anh còn muốn đi sao, anh nhẫn tâm thế sao?!
Lôi Khải Hoành: ...
Hắn im lặng sờ soạng thô bạo đầu mèo nhỏ một phen, ôm lấy mèo nhỏ rồi xoay người nằm xuống giường.
Mèo nhỏ nào đó khó khăn mà động đậy cơ thể, xòe bàn chân đặt ở vị trí bên ngực trái Lôi Khải Hoành, một lần nữa nhắm mắt lại.