Lần này, Lôi Khải Hoành cũng không phải bị mèo nhỏ đẩy tới đẩy đi làm thức dậy.
Mà là, hắn căn bản không ngủ…………
Hôm nay hắn cho Quất Tọa nhỏ lên giường ngủ sớm, là để thí nghiệm quy luật đôi mắt mình nhìn thấy linh hồn của mèo nhỏ.
Sau đó, Lôi Khải Hoành liền thấy Quất Tọa nhỏ nửa đêm cũng không ngủ được, chuồn xuống giường.
Mà con mèo nào đó tốn thời gian rất lâu, làm một loạt động tác kỳ quái lại ngốc manh, rồi nhảy lên giường, bổ nhào đến trước mặt hắn.
Trong nháy mắt khi Quất Tọa nhào đến, Lôi Khải Hoành nhắm hai mắt lại.
Đây tuyệt đối không phải chột dạ!
Bất cứ ai hơn nửa đêm không ngủ được chuồn ra làm việc riêng của mình đều là có bí mật không muốn người khác biết.
Nguyên soái Lôi cảm thấy chính mình là người như vậy, Quất Tọa nhỏ tất nhiên cũng vậy.
Cho nên, cần gì phải mắt to trừng mắt nhỏ, bắt quả tang lẫn nhau.
Sau đó, Lôi Khải Hoành nhắm mắt lại nhanh chóng điều chỉnh hô hấp, yên lặng chờ mèo nhỏ nhảy lên chui vào chăn ngủ.
Không ngờ mèo nhỏ cũng không chui vào chăn ngay lập tức, mà đến gần mặt hắn.
Sau đó, hắn cảm nhận được đệm thịt mềm mại ấm áp ở chân mèo đè trên cằm hắn.
Cũng ma xui quỷ khiến mà thuận lực của mèo nhỏ mở miệng ra.
Ngay sau đó, miệng có lông của mèo nhỏ cúi lại gần mặt hắn, dừng lại ở phía trên.
Vì thế, Nguyên soái Lôi lần đầu tiên kể từ khi được sinh ra, không hề chuẩn bị mà bị Quất Tọa nhỏ nhà hắn hôn!
Mà mèo nhỏ nào đó sau khi đến gần cũng không cho một lời giải thích, quay người chui vào trong chăn cuộn mình lại ngủ.
Cực kỳ tra (lắm)…………
Nhất thời, Nguyên soái Lôi thống lĩnh quân đoàn 7 hơi ngốc.
Sau một lúc ngẩn ngơ, Nguyên soái Lôi cảm thấy trong miệng hình như hơi là lạ.
Lúc này hắn mới chậm chạp nhận ra, lúc nãy khi Quất Tọa nhỏ tới gần, trong miệng hắn hình như bị nhét thứ gì đó vào.
Cho nên, hắn vừa mới trải qua cũng không phải một loại tiếp xúc thân mật vượt qua chủng tộc, mà là…… Cho ăn!
Lôi Khải Hoành: ……………
Thật muốn xem nhẹ sự tồn tại của thứ này.
Lần này, mèo Quất Tọa nhỏ nào đó đứng đắn chui vào chăn, cuộn mình nằm trên ngực hắn, khẽ ngáy.
Lôi Khải Hoành mới từ từ nâng cánh tay bên kia lên, lấy thứ bị nhét vào trong miệng ra.
Thứ này không lớn, hình trứng, cảm giác khi chạm vào rất cứng, không biết là tài liệu gì.
Làm kỹ sư thiết kế vũ khí chính của quân đoàn 7, tài liệu đã qua tay hắn nhiều bao nhiêu.
Hắn thậm chí không cần thí nghiệm, tùy tiện sờ một cái, cơ bản đã có thể chính xác nói ra tính năng của một ít tài liệu.
Nhưng cái thứ trong tay này, hắn đúng là chưa thấy qua.
Lôi Khải Hoành tin tưởng, Quất Tọa nhỏ sẽ không vô duyên vô cớ nhét thứ kì quái gì đó vào trong miệng hắn.
Mèo nhỏ đáng yêu này, đây là hơn nửa đêm chia sẻ đồ ăn vặt với hắn?
Vì thế, Nguyên soái Lôi lần thứ hai cho thứ này vào miệng, cắn cắn.
Sau đó, Nguyên soái Lôi yên lặng cầm vật mỏng hình trứng đó trên tay.
Quá cứng…………
Mèo nhỏ này chắc chắn nhét vào trong miệng hắn là thứ gì đó có thể ăn được mà không phải tài liệu có độ cứng và tính dai cao nào đó?
Nguyên soái Lôi nâng một tay lên nhẹ nhàng vuốt ve bộ lông mềm mại của mèo nhỏ, tiếp tục nhìn chằm chằm trần nhà.
Cho đến khi rạng sáng, Lôi Khải Hoành mới cảm thấy đôi mắt như có ngọn lửa đang thiêu đốt.
Sau đó toàn bộ phòng ngủ, như lần trải qua hôm đó, rõ ràng như ban ngày.
Đồng thời, ảo ảnh kéo chăn của hắn nào đó xuất hiện trước mắt hắn.
Lôi Khải Hoành nhìn linh hồn ngủ nhẹ nhàng vui vẻ của Quất Tọa nhỏ, không tiếng động nhếch khóe miệng.
Ảo ảnh này hình như rõ ràng hơn lần trước một chút.
Hắn đã có thể mơ hồ nhìn thấy ngũ quan của linh hồn này, mái tóc mềm mại rũ trên trán, còn có nắm tay hơi nắm chặt trên chăn.
Sau đó, Nguyên soái Lôi đợi một đêm, cũng chỉ thấy được ảo ảnh nửa phút, liền một lần nữa khôi phục thị giác vốn có.
Sáng sớm hôm sau, Vu Hiểu Thao lại lần nữa ngủ dậy trước Lôi Khải Hoành.
Vu Hiểu Thao vừa mở mắt dậy hơi ngốc.
Đêm qua cậu nằm mơ.
Lôi ái khanh nhà cậu sau khi ăn vảy rồng cậu nhét vào thì mọc sừng!
Ở trong mơ, Vu Hiểu Thao ngay lập tức liền chua.
Bởi vì Lôi ái khanh mọc ra chính là sừng hươu siêu cấp hoa lệ, siêu cấp ngầu!
Mà trẫm khi biến thành hình thú Thao Thiết, trên đầu mọc chính là hai cái sừng tròn!
Hai sừng đối lập với nhau, cao thấp rõ ràng!
Thao Thiết nào đó đặc biệt khó chịu, tức giận mở to cái miệng rộng của Thao Thiết ra.
Lôi ái khanh một giây bị thực lực của cậu dọa lùi lại!
Sau đó Vu Hiểu Thao giật mình, tỉnh giấc.
Vu Hiểu Thao lấy lại tinh thần, vội vàng chui ra khỏi chăn, mở to mắt mèo nhìn đầu Lôi Khải Hoành.
Trên đầu người đang nằm ngay ngắn cũng không mọc ra thứ gì đó kì lạ.
Vu Hiểu Thao thở phào nhẹ nhõm.
Nửa đêm qua cậu cũng không hiểu sao thấy rất buồn ngủ sau khi đưa vảy rồng cho Lôi Khải Hoành.
Còn rất yên tâm, hoàn toàn khác với lần đầu tiên lúc cho ăn máu phượng hoàng, cậu còn cẩn thận tùy thời chuẩn bị bùa bảo vệ.
Có lẽ là sự mạnh mẽ Lôi ái khanh thể hiện ra bên ngoài làm cậu tin tưởng quá mức?
Chỉ là……
Vu Hiểu Thao nhìn người nào đó còn chưa ngủ dậy, nhẹ nhàng vung đuôi.
Rõ ràng là người mạnh mẽ hơn cậu đâu chỉ gấp trăm lần, cứ ngủ dậy muộn là chuyện thế nào?
Di chứng của vảy rồng ư?
Vu Hiểu Thao dẫm lên ngực người nào đó.
Căn cứ tinh thần dò hỏi tới cùng, cậu nâng chân trước lên, lần thứ hai đè lên cằm Lôi Khải Hoành.
Khi đệm thịt mềm mại của mèo nhỏ chạm đến cằm hắn, Lôi Khải Hoành mở mắt.
Đồng thời, bàn tay to để lên trên đầu Vu Hiểu Thao, xoa mạnh một chút, “Chào buổi sáng, Quất Tọa nhỏ.”
Vu Hiểu Thao yên lặng thu chan lại, cúi đầu cọ cằm Lôi Khải Hoành, “Meo!”
Sau một trận chơi đùa vuốt ve, Vu Hiểu Thao lăn mình, dừng ở mép giường.
Còn Lôi Khải Hoành sau khi gãi cằm mèo nhỏ, rời giường mặc quần áo.
Vu Hiểu Thao trừng to mắt mèo, nhìn khắp người Nguyên soái Lôi đang mặc quần áo.
Cũng không phát hiện có chỗ nào khác với hôm qua.
Cho nên, cái miếng vảy rồng kia có tác dụng gì?
Trong lúc Vu Hiểu Thao ngồi trên chăn hoang mang khó hiểu, Lôi Khải Hoành đã mặc xong quần áo đột nhiên duỗi tay lấy một thứ từ dưới gối ra, kẹp giữa hai ngón tay, giơ lên trước mặt mèo nhỏ, “Đây là cái gì?”
Vu Hiểu Thao: …………
Náo loạn cả buổi, Lôi ái khanh căn bản chưa ăn!
Được rồi, đêm qua không ăn, sáng nay ăn cho trẫm xem cũng được.
Vì thế, Vu Hiểu Thao giơ chân đẩy ngón tay kẹp vảy rồng đến bên khóe miệng Lôi Khải Hoành, “Meo meo!”
Lôi ái khanh, ngoan, ăn cái này đi.
Lôi Khải Hoành nhìn Quất Tọa nhỏ tỏ vẻ chắc chắn: …………
Hắn cũng không phải là nghi ngờ phán đoán của Quất Tọa nhỏ, nhưng tối hôm qua hắn đã thử rồi.
Thứ này căn bản không cắn được.
Vu Hiểu Thao thấy Lôi Khải Hoành không có động tác gì, giơ chân vỗ cánh tay hắn, “Meo meo meo!”
Thứ trẫm không có phúc hưởng ban cho ái khanh, ái khanh thế mà còn muốn kén ăn?
Lôi Khải Hoành dở khóc dở cười, duỗi tay bế mèo nhỏ lên, cầm lát gì đó trong tay, “Để nó dưới gối cả đêm rồi, mày cũng nên để tao rửa xong rồi ăn chứ.”
Vu Hiểu Thao: …………
Lôi ái khanh nói rất đúng, trẫm thế nhưng không thể đáp lại.
Vì thế, một người một mèo sau khi rửa xong, mang miếng vảy rồng kia đến nhà ăn.
Lúc này, mấy người máy phòng bếp đang bận rộn chuẩn bị bữa sáng, lão quản gia không ở.
Lôi Khải Hoành lấy một cái đĩa từ trong ngăn tủ bếp ra.
Hắn để lát gì đó hình trứng kia lên đĩa, ngồi xuống bên cạnh mèo nhỏ.
Khi Lôi Khải Hoành nhìn thứ trong đĩa, dưới sự giám sát của mèo nhỏ nào đó ngồi đối diện, suy xét nên ăn thế nào.
Lão quản gia xách theo một cái thùng câu cá có hệ thống tuần hoàn độc lập đi vào: “Nguyên soái, cá này là ngài để trên xe bay sao?”
Vu Hiểu Thao khó hiểu, nhướn người lên cạnh bàn để xem.
Trẫm còn tưởng rằng hôm qua thật sự không thu hoạch được gì đâu, Lôi ái khanh nếu câu được cá thì sao lại không cho trẫm nhìn xem?
Lão quản gia thấy mèo nhỏ có hứng thú, thuận tay mở nắp thùng câu cá trí năng lên, triển lãm cho Vu Hiểu Thao xem cá bên trong.
Sau đó, Vu Hiểu Thao thấy được trong thùng, một con cá lông nhỏ sinh động bơi qua bơi lại.
………… Trẫm bây giờ rất muốn nhìn một chút sắc mặt của Lôi ái khanh!
Vu Hiểu Thao xoay người lại nhanh như chớp, mắt mèo mở to nhìn về phía Lôi Khải Hoành bình tĩnh tự nhiên.
Không thấy Lôi Khải Hoành ngượng ngùng, chân mèo của cậu lại nhanh chóng cử động, một chân dẫm lên cái đĩa trước mặt Lôi Khải Hoành, làm cái đĩa kênh lên, như một cái ván làm vảy rồng bên trong bay ra ngoài, rơi vào thùng nước đựng cá.
Vu Hiểu Thao: …………
Lôi ái khanh, anh thế nhưng không bắt được!
Lôi Khải Hoành: …………
Hắn mới vừa nhận một đòn ngay tim từ mắt của mèo nhỏ nào đó, phản ứng chậm một nhịp.
Thế này còn có thể thế nào nữa?
Một người một mèo cùng cúi đầu sát vào thùng nước, tìm thứ rơi vào
Mà miếng vảy rồng nửa trong suốt ở trong thùng sau khi bị cá lông nhỏ bên trong chạm vào, nháy mắt liền to ra một vòng.
Vu Hiểu Thao:…… Meo? Là trẫm hoa mắt sao?
Trong lúc Vu Hiểu Thao đang tự nghi ngờ, miếng vảy rồng bên trong thùng nước liên tục to lên, đảo mắt liền lớn bằng nắm tay.
Đồng thời, có dòng nước khác thường đong đưa trong đó, cứ như ném một quả bóng trong suốt vào nước.
Vu Hiểu Thao hoảng hốt, vèo đến bắt lấy cánh tay Lôi Khải Hoành, nhảy lên vai hắn, “Meo meo!”
Lôi ái khanh, đi sân sau!
Lúc này, vảy rồng đã sắp căng vỡ thùng nước.
Lôi Khải Hoành nhanh chóng quyết định, xách lên thùng nước, khiêng Quất Tọa nhỏ, đi tới sân sau.
Lão quản gia không hiểu chuyện gì đang diễn ra: …………
Vừa nãy đã xảy ra chuyện gì?
Lôi Khải Hoành vừa buông thùng nước xuống, vảy rồng liền căng vỡ thùng nước, rơi xuống trên mặt đất, ăn mòn mặt đất trong nháy mắt, hoàn toàn chui vào đất.
Lôi Khải Hoành mang theo mèo nhỏ lui ra sau, hai đôi mắt yên lặng nhìn phía trước.
Một người một mèo mở to mắt nhìn miếng vảy rồng kia dùng gần vài phút liền biến thành một cái ao to gấp ba bể bơi.
Chiếm một nửa sân sau của phủ Nguyên soái, phân chia khu vực với cây tiêu nhỏ có bộ rễ cực kỳ phát đạt.
Lôi Khải Hoành khiêng Quất Tọa nhỏ đi đến trước cái ao hình trứng đã ngừng lớn lên.
Quất Tọa nhỏ nhà hắn đây là cho sân sau tạo một cái, “Bể bơi?”
Nghe vậy, Vu Hiểu Thao kiên định lắc lắc đầu, “Meo meo!”
Các lão tổ tông Thao Thiết sao sẽ rảnh quá không có gì làm tạo một cái bể bơi chứ, đây rõ ràng là một cái hồ nuôi cá có hệ thống riêng!
May mắn may mắn, trẫm không cứng rắn ép Lôi ái khanh nuốt cái hồ nuôi cá này.
Nếu không thì trẫm thiệt quá rồi!