Chương 34: Meo? Trẫm yếu đuối á??

Quất Tọa nhỏ nói không phải bể bơi, vậy không phải bể bơi.

Dựa theo cá tính của mèo nhỏ thích ăn này, cái hồ này chắc dùng để nuôi cá mới tương đối phù hợp.

Nhưng trọng điểm bây giờ cũng không phải tính chất của cái hồ này, mà là…………

Lôi Khải Hoành duỗi tay nhấc mèo nhỏ xuống, dùng ngón tay nhấc cằm mèo nhỏ lên, “Quất Tọa nhỏ, mày có phải nên giải thích một chút không?”

Vu Hiểu Thao quay đầu tránh đi, “Meo?”

Lôi ái khanh nói gì vậy, sao trẫm lại nghe không hiểu nhỉ?

Lôi Khải Hoành nhếch khóe môi, “Quất Tọa nhỏ rốt cuộc là có tin tưởng lớn bao nhiêu, cho rằng tao có thể đem một cái hồ lớn như vậy nhét vào trong dạ dày vậy?”

Vu Hiểu Thao trợn to đôi mắt mèo chân thành nhìn Lôi Khải Hoành, “Meo meo meo meo!”

Lôi ái khanh, anh nghe trẫm giải thích!

Trẫm cũng không ngờ cái vảy rồng này là hồ nuôi cá các lão tổ tông luyện chế ra.

Nếu không phải lúc đấy trẫm cắn không nổi, nó đã sớm vào trong bụng trẫm.

Nhưng may mà hàm răng thể chất 3S của anh cũng không cắn được.

Tuy không biết mèo nhỏ đáng cố biểu đạt cái gì, nhưng Lôi Khải Hoành vẫn nhìn ra được sự chân thành trong đôi mắt mèo trong veo kia.

Chỉ là, bộ dạng mèo nhỏ sốt ruột giải thích cũng rất đáng yêu.

Vì thế, Lôi Khải Hoành nhướng mày, hừ nhẹ một tiếng.

Vu Hiểu Thao mở to mắt, nhìn chằm chằm Lôi Khải Hoành, trong mắt có chút không tin được.

Lôi ái khanh, anh……thế nhưng hừ trẫm?!

Vu Hiểu Thao vung móng vuốt loạn xạ, gào lên rất hung dữ: “Méo!”

Không cho ôm, anh buông trẫm xuống!

Lôi Khải Hoành nhìn móng vuốt bay đầy trời của Quất Tọa nhỏ, ý muốn tránh thoát rất rõ ràng.

Hắn liền nửa ngồi xổm xuống, buông lỏng tay ra vuốt ve một phen đầu của mèo nhỏ.

Vu Hiểu Thao sau khi thoát được ma trảo, thuận thế lật người lại trên mặt đất.

Sau đó, một con mèo trắng cam nhỏ trên mặt đất mở ra đệm thịt mèo màu hồng phấn, rộng mở bụng trắng lông xù xù mềm rụp, bộ dạng lăn lộn tại chỗ không cần quá đáng yêu.

Mèo nhỏ một bên lăn lộn một bên kêu mềm mại, “Meo meo ~~”

Trẫm là Thao Thiết trẫm là đồ tham ăn, thứ lấy ra được từ trong không gian truyền thừa thì đều tưởng ăn được.

Trẫm sai rồi, trẫm lăn lộn làm nũng cho ái khanh xem được không?

Mèo nhỏ vẫy bốn chân mèo trắng, bộ dáng lừa dối cho qua không khỏi quá rõ ràng.

Nguyên soái Lôi trầm mặc nhìn, ánh mắt rất lạnh lùng nghiêm nghị, như đang cân nhắc có muốn tha thứ con mèo nửa đêm nửa hôm nhét hồ cá vào mồm hắn hay không.

Vu Hiểu Thao đang giơ móng vuốt sững sờ, nghiêng đầu, nhìn vẻ mặt của người kia một cách khó hiểu.

Trẫm lăn lộn cũng không dùng được sao?

Trong khi mèo nhỏ nào đó đang buồn bực, cậu đột nhiên bị người nhấc lên, bị vuốt ve mạnh một trận.

Vu Hiểu Thao: …………

Được rồi, trẫm biết rồi.

Lôi ái khanh thấy trẫm đáng yêu quá, nên phản xạ hình cung cũng dài ra.

Trong khi một người trầm mê vuốt lông mèo, một mèo phình phịch chân mèo tránh né, phía hành lang đột nhiên xuất hiện một chuỗi tiếng bước chân.

Vì thế, một người một mèo quay đầu nhìn sang.

Lúc này ở hành lang, lão quản gia vẻ mặt nghi ngờ nhìn hồ nước trong veo rất có cảm giác tồn tại.

Cái này từ đâu chui ra vậy…………

Nguyên soái từ khi nào lại cho người đào một cái hồ bơi vậy?

Hay là Nguyên soái cảm thấy bể bơi ở phía Tây nhà chính phủ Nguyên soái không đủ lớn?

Hồ bơi to như vậy, nên trang hoàng theo phong cách nào đây…………

Trong khi lão quản gia đang cân nhắc nên trang hoàng cái hồ bơi mới siêu rộng này thì nghe thấy Nguyên soái nhà ông nói: “Lão Ngụy, sau bữa sáng đi mua một ít cá bột về đi.”

Lão quản gia đột nhiên tỉnh ngộ.

Thì ra Nguyên soái muốn làm một cái bể cá cảnh lớn.

Nếu vậy thì phải xem xem phối hợp loài cá cảnh nào cho đẹp.

Nghe nói, cá của Thủy cung khoa học kỹ thuật Thiên Lại đều có chất lượng rất cao, cơm sáng xong ông nên đi chọn một chút.

Lão quản gia vừa quyết định trong lòng xong, lại nghe thấy Nguyên soái nhà họ nói: “Cần cá dễ nuôi sống, trưởng thành nhanh, chất lượng thịt tốt.”

Vu Hiểu Thao nghe được những lời này, cảm thấy mỹ mãn, cử động cơ thể cọ bả vai Lôi Khải Hoành, “Meo ~”

Lôi ái khanh, đúng là thâm đến lòng trẫm!

Lão quản gia nhất thời ngây người.

Hai yêu cầu đầu còn chưa tính, yêu cầu cuối cùng lại là như thế nào?

Cá cảnh sao lại cần chất lượng thịt tốt? Lại không phải dùng để ăn.

Sau đó, Nguyên soái Lôi hôm nay khó được nói nhiều lại dặn dò, “Hồ cá này, sau này phải làm phiền lão Ngụy lo lắng chiếu cố.”

Lão quản gia hơi há mồm: “Nguyên soái, người già rồi nghe không rõ, ngài nói chính là……”

Hồ nuôi cá và bể cá cảnh rõ ràng không phải cùng một chuyện, tốt nhất vẫn là để nguyên soái nói rõ ràng một chút đi.

Lôi Khải Hoành ôm mèo nhỏ lặp lại, “Hồ cá, nuôi nhiều cá để ăn một chút.”

Lão quản gia:…………

Lỗ tai ông quả nhiên không có vấn đề, nguyên soái nói đúng là hồ cá.

Lão quản gia nhìn thoáng qua cây tiêu ngày càng tươi tốt cùng khóm hành lá kia.

Nguyên soái, ngài nghiêm trang sai người biến sân sau phủ Nguyên soái thành một vườn rau thêm hồ cá, thật sự tốt sao?

Cho dù thế nào, chuyện trong phủ Nguyên soái đều là do Nguyên soái định đoạt.

Sau bữa sáng, cá bột để ăn mà lão quản gia đặt hàng đã được đưa đến, tất cả đều là loài lớn nhanh, dễ nuôi, chất lượng thịt tốt theo yêu cầu của Nguyên soái.

Lại thêm hạt giống đồ ăn hôm qua lão quản gia đặt hàng, cùng nuôi dưỡng, gieo trồng ở sân sau.

Lão quản gia nhìn chỉ sau ba ngày, một khu vườn sau đẹp đẽ liền biến thành sân sau bình dân gồm hồ cá và vườn rau.

Tuy rằng có điểm ngoài dự đoán nhưng không hiểu sao lại có cảm giác thỏa mãn.

Có lẽ là do mèo nhỏ bên hồ cá rất vui vẻ đi.

Vu Hiểu Thao cũng không bài xích rau dưa bình thường lão Ngụy gieo trồng.

Dù sao đều là ăn, chỉ khác nhau ở chỗ lớn lên nhanh hay chậm thôi.

Sự chú ý của cậu bây giờ đang dồn hết vào từng bầy cá bột trong hồ nuôi cá.

Các lão tổ tông Thao Thiết luyện chế ra cái hồ nuôi cá vảy rồng đang hấp thu linh lực xung quanh cuồn cuộn không ngừng, nuôi dưỡng cá trong hồ.

Cậu tin rằng không lâu sau, cá trong hồ sẽ trở nên màu mỡ lại ăn ngon!

Hồ nuôi cá to gấp ba lần bể bơi, mèo nhỏ nào đó như đang tuần tra địa bàn, đi từng vòng xung quanh.

Thường thường còn sẽ đến gần mặt nước, duỗi đầu nhìn bầy cá bơi lội bên trong.

Dáng vẻ mê mẩn không cần quá rõ ràng.

Chờ Lôi Khải Hoành xử lý quân vụ xong, vội trở về thì thấy cảnh tượng như vậy.

Lôi Khải Hoành bật cười.

Đúng là một cơ thể sống hình mèo trí tuệ cao dễ thỏa mãn.

Vu Hiểu Thao thấy Lôi Khải Hoành đi đến, thu lại móng vuốt đang vỗ mặt nước, ngồi xổm híp mắt ngửa đầu kêu to, “Meo~”

Lôi ái khanh~~

Lôi Khải Hoành mất tập trung một giây, thấy thân ảnh lóe lên xuất hiện rồi biến mất sau lưng mèo nhỏ.

Khuôn mặt đẹp trai, sạch sẽ cười vui vẻ với hắn, lộ ra răng nanh trăng trắng.

Trong nháy mắt, hô hấp của Nguyên soái Lôi như ngừng lại, bước chân chậm lại.

Thì ra khuôn mặt linh hồn của mèo nhỏ khi vui thì đáng yêu như vậy.

Vu Hiểu Thao nhìn Lôi Khải Hoành đột nhiên dừng lại, nghiêng đầu nghi ngờ, “Meo?”

Lôi Khải Hoành khẽ thở ra một hơi, vẫy tay với mèo nhỏ.

Vu Hiểu Thao hoạt động móng vuốt, vài bước liền phi qua, nhanh nhẹn bám vào quần áo, leo lên.

Lôi Khải Hoành thuận thế đỡ lấy lưng mèo nhỏ, lại vuốt ve một trận.

Vu Hiểu Thao vui vẻ trong lòng, phối hợp để Lôi Khải Hoành vuốt ve, vuốt mèo khua loạn.

Lão quản gia cũng đang đứng trong sân sau sửng sốt, khó tin được mà nhìn Nguyên soái mạnh mẽ sờ mèo.

Tuy đã sớm biết rằng mèo nhỏ có chức năng làm nơi này trở nên ấm áp, Nguyên soái nhà họ che chở nó như bảo bối.

Nhưng mà, ông trước giờ không nghĩ tới, Nguyên soái lại lén lút sờ lông mèo như vậy!

Quá thô lỗ!

Bộ dạng chân mèo toán toạn đúng là quá thê thảm!

Làm người thấy tim đều run lên!

Trong lòng lão quản gia rất rối rắm, tâm trạng rất trầm trọng.

Cuối cùng, ông nhìn thoáng qua mèo nhỏ có màu lông ấm áp kia, hạ quyết tâm nghiêm túc đưa ra kiến nghị với Nguyên soái.

“Thưa Nguyên soái, hay là ngài nuôi một con hổ đi, con báo cũng được.”

Vu Hiểu Thao: …… Meo?

Cậu vừa nghe được cái gì?

Lão Ngụy vì sao lại đưa ra kiến nghị như vậy?

Chẳng lẽ lão Ngụy cũng cho rằng trẫm không hợp với hình tượng anh dũng của Nguyên soái Lôi?

Vu Hiểu Thao ngửa đầu nhìn về phía Lôi Khải Hoành.

Không biết Lôi ái khanh nghĩ thế nào.

Nhưng mà, cậu phát hiện Lôi Khải Hoành thế nhưng cau mày, dường như đang nghiêm túc suy xét kiến nghị của lão Ngụy.

Lôi ái khanh vậy mà không phản bác ư?

Trái tim nhỏ của Vu Hiểu Thao như nghẹn lại, có cảm xúc nói không rõ xuất hiện.

Loại cảm xúc này thúc đẩy cậu nhảy lên ngực Lôi Khải Hoành, dùng móng vuốt bám vào quần áo của hắn.

Trẫm meo nó tuyệt đối không đồng ý!

Trẫm nhất định là con mèo duy nhất của Lôi ái khanh!

Bất kể con mèo to nào đều đừng mơ tưởng cướp đoạt vị trí của trẫm!

Con hổ không được con báo cũng không được, cho dù là thú cuồn cuộn đáng yêu nhất nhưng không phải họ mèo cũng không được!

Lôi Khải Hoành cúi đầu nhìn mèo nhỏ bám chặt vào áo hắn, giơ tay xoa đầu cậu, nhìn về phía lão quản gia, “Lão Ngụy vì sao lại nói như vậy?”

Lão quản gia lời thấm thía, “Nguyên soái, mèo dù sao cũng yếu ớt, ngài nếu cứ tiếp tục sờ lông thô lỗ như vậy, thời gian dài chỉ sợ Quất Tọa nhỏ không chịu nổi, ngài nếu thật sự thích lông xù xù thì không bằng nuôi con hổ trưởng thành hoặc là con báo trưởng thành, tùy tiện sờ.”

Hổ con báo con gì đó, không biết có thể chịu được Nguyên soái dày vò hay không.

Để bảo hiểm, ông vẫn nên kiến nghị hổ trưởng thành đi.

Chỉ cần nghĩ một chút, Quất Tọa nhỏ mấy ngày nay phải chịu sự vuốt ve thô lỗ hổ như vậy, lão quản gia có điểm chua xót.

Vu Hiểu Thao: …………

Miêu? Trẫm yếu đuối á???

Tuy trẫm bây giờ ở trong hình dạng mèo, nhưng trẫm là Thao Thiết, thần thú thượng cổ!

Sao có thể bị sờ lông liền không chịu nổi?

Lão Ngụy không phải là hiểu lầm tình thú của trẫm và Lôi ái khanh chứ?

Lôi Khải Hoành: …………

Hắn tuy rằng sờ mèo nhỏ nhanh như vậy, động tác tuy lớn, lực lại rất nhỏ.

Chắc không đến mức làm mèo nhỏ bị thương chứ?

Nhưng lão Ngụy bây giờ nói vậy, hắn vẫn nên hỏi Quất Tọa nhỏ nhà hắn một chút cho chắc, hắn duỗi tay xoa gáy mèo nhỏ, hỏi: “Tao sờ thô lỗ sao?”

Vu Hiểu Thao ở ngực hắn, nghe vậy liền lên tiếng phản đối, “Meo meo!”

Không có!

Lôi Khải Hoành lập tức yên tâm, bàn tay to đỡ mèo nhỏ treo trên người đứng dậy, nói với lão quản gia, “Cảm ơn lão Ngụy đã lo lắng, sau này tôi sẽ chú ý.”

Lão quản gia nhìn mèo nhỏ ăn vạ trên người nguyên soái, “Nguyên soái ngài cần phải luôn nhớ rõ, dù sao thú cưng là để cưng chiều.”

Vu Hiểu Thao lộ mắt ra từ trong ngực người nào đó, “Meo!”

Trẫm cảm thấy lão Ngụy nói rất đúng, Lôi ái khanh phải nhớ kỹ!

Lôi Khải Hoành nhìn thoáng qua hồ cá và vườn rau ở sân sau:.....