Chương 3

Đám người đáng ghét kia lại đến bới móc rồi.

Tam Nguyên tức tối ngồi ở góc tường, nhìn mấy con thú hai chân hung thần ác ôn đang bắt nạt một một cụ già—Tuy ngày thường anh cũng có vài lời oán trách với bà lão, nhưng đó là anh, địa bàn này đều là của anh, cả Đại Hoàng cũng phải nhún nhường anh ba phần, mấy con thú hai chân này thì tính là gì?

Anh có thể hống hách với bà lão, muốn quan tâm thì quan tâm, muốn đi thì đi, chẳng phải bà lão vẫn phải ngoan ngoãn chuẩn bị cống phẩm tốt cho anh sao? Mấy con thú hai chân này không có tư cách nhận được đãi ngộ giống anh.

Tam Nguyên xù lông, trong cổ họng phát ra tiếng gầm gừ uy hϊếp, râu trên khóe miệng run nhẹ, lộ ra chút răng nanh.

Lần này không có người báo cảnh sát, ai bảo bà lão cứ nói lời khó nghe với hàng xóm, còn không hề có chút cảm kích nữa? Mấy gã đàn ông đập loạn trong nhà một lượt, còn đập hư hai bài vị, bà lão xông vào nhà bếp cầm một con dao thái liều mạng với họ, mấy đôi giày giẫm bừa trong nhà một phen, đạp lên cái tên được khắc là “con trai lớn, chồng đã mất” đến vỡ nát tan tành.

Tam Nguyên phát ra tiếng rít “meooo”, khác với tiếng kêu ung dung thường ngày của anh, mang theo chút hung ác và sắc nhọn, âm thanh ngắn ngủi mà bức thiết, một móng vuốt mạnh mẽ cào lên cổ chân của thú hai chân, lại đạp lên đầu gối của một tên nhảy lên vai của một tên khác, cắn một cái lên tai của đối phương—

“AAA—!” Tên đàn ông hét thảm, giơ tay túm lấy Tam Nguyên, Tam Nguyên nhanh nhạy trốn thoát, bỗng chốc từ trên đôi vai này lại nhảy đến đỉnh đầu của tên khác nữa, hai móng vuốt sắc bén cào một phát lên mặt hắn, sau đó dựng đuôi cụp tai ra sau, chạy như bay vào sân sau.

“Con mèo đáng chết! Súc sinh!” Người đàn ông tức giận nói: “Giao con mèo ra cho tôi!”

Bà lão cầm dao thái hung hăng chém vào bên tay của một tên, dọa tên đó lùi về sau mấy bước, nói: “Không thấy mèo gì hết! Cút ra ngoài!”

“Hôm nay bà không ký cũng phải ký!” Người của lần này không dễ đánh đuổi đến thế, tên kia cười dữ tợn, nghiêng đầu phun ra một bãi nước bọt, giơ tay vẫy vẫy.

Vài tên đàn ông cao to chạy đến sau lưng bà lão vây bắt bà, một tên trong đó tóm lấy cánh tay đầy nếp nhăn già nua, gần như muốn bẻ gãy đôi tay ấy, cứng rắn ép bà ấn dấu tay lên bản hợp đồng.

“Lũ khốn! Các người là lũ khốn nạn! Tôi không bán!” Bà lão hét to: “Buông tôi ra! Tôi phải đi tố cáo các người!”

“Bà có thể thử xem!” Đối phương cười lên một cái, thu lại bản hợp đồng, vỗ vỗ: “Cho bà một tuần để dọn đi, nếu không thì chúng tôi đến dọn thay bà.”

Nói xong, hắn vung tay, lại xuýt xoa một tiếng xoa lỗ tai, xoay người bỏ đi.

“Anh hai, này phải đi chích vacxin bệnh dại…”

“Con mèo thối tha…”

“Anh hai yên tâm, chắc chắn là mèo hoang quanh đây, lát nữa mấy anh em bắt lại cho anh.”

Giọng nói dần trôi xa, Tam Nguyên từ sân sau thò đầu ra, tai khẽ kéo rũ xuống, nhìn bà lão ngồi bệt ở cổng.

Bà lão đầu xù tóc rối, quần áo xộc xệch, cổ tay hơi đỏ lên, cúi đầu nhìn bài vị vỡ nát trên đất.

Thật lâu sau, bà mới thầm thở dài, cũng không khóc, nhưng trông bà có vẻ trong lòng đã vô cùng khó chịu rồi.

Tam Nguyên nhúc nhích lỗ tai, nghe thấy tiếng xe hơi khởi động ngoài cổng, anh nhớ ra bản hợp đồng nhìn thấy ban nãy—Anh cũng không biết đó là cái gì, nhưng có vẻ chắc rất quan trọng.

Thế là anh lập tức xoay người xông ra ngoài, vừa nhảy phắt lêи đỉиɦ tường, nhìn chiếc xe con màu đen đi qua dưới tán cây, “meo” một tiếng nhào xuống.



Trung tâm thành phố phồn hoa, tòa nhà đồ sộ màu bạc cao nhất gần quảng trường thương mại, kính thủy tinh phản chiếu cảnh ăn chơi trác táng xung quanh thành phố, nhưng chỉ không phản chiếu ra cảnh tượng trong phòng.

Ding dong—

Chuông cửa vang lên, lát sau có một người nói: “Cậu Thẩm? Cậu có ở đó không? Tôi đưa cơm tối đến cho cậu.”

truyện được edit bởi team Griselda

Thảm trải sàn cổ điển hoa văn rườm rà được trải bên cửa phòng tắm, cửa được mở ra, một đôi chân trần trắng nõn rơi trên thảm, sau đó còn mang theo giọt nước tí tách rơi ở cửa.

Cửa phòng mở ra, phục vụ ngoài cửa nở nụ cười thắm thiết: “Cậu Thẩm, bữa tối của cậu.”

“Tôi không đặt bữa tối.” Giọng của Thẩm Nhan lạnh lùng, áo choàng tắm màu trắng lỏng lẻo khép hờ trên người, dựa vào cửa nói: “Ai bảo các người đưa tới?”

Phục vụ không dám nhìn Thẩm Nhan nhiều thêm, dáng vẻ phục tùng dễ bảo nói: “Là ông Khưu, ông ấy nói chắc chắn cậu lại không ăn cơm đàng hoàng, còn nói biết cậu tức giận, đặc biệt đặt món cậu thích nhất cho cậu.”

Phục vụ đưa lên một tấm thẻ và một đóa hoa bằng hai tay.

“Đây cũng là ông Khưu sai người đưa đến ạ.”

Thẩm Nhan nhận lấy tấm thẻ kia nhìn một cái, bên trên là nét chữ cực kỳ rồng bay phượng múa, rất Khưu Sam Nhất— ngạo mạn tùy ý như thường lệ. Dâng lên mấy chữ lớn: “Đừng giận, uống nhiều nước ấm.”

Thẩm Nhan: “…”

Thẩm Nhan thở dài, gần như có thể tưởng tượng lúc người đàn ông kia viết tấm thẻ này có vẻ mặt gì.

Cậu đứng sang một bên nhường đường để người phục vụ đẩy đồ vào. Lúc này, thang máy ở phía đối diện mở ra, một đám người áo đen vội đi vào, một trong số họ còn có vết thương trên tai, một người khác còn cầm trong tay một… con mèo?

Thẩm Nhan mở miệng: “Này.”

Mấy người đó dừng lại, quay người nhìn, vừa thấy là Thẩm Nhan, lập tức cung kính chào: “Cậu hai!”

Ánh mắt Thẩm Nhan quét một vòng lên người con mèo kia, thấy nó còn tức giận kêu ngao ngao, kẹp đuôi ra sức vùng vẫy, hai tai cụp ra sau, trông cực kỳ thú vị.

Nhất là mặt nó bên đen bên trắng, còn rất hay hàng thẳng lối, trông khá hiếm lạ.

Thẩm Nhan giơ tay, ngón tay thon dài trắng nõn ngoắc ngoắc: “Đem qua đây.”

Tên bị cắn lỗ tai đạp tên bên cạnh một cái: “Kêu mày đem qua đó!”

Tên kia nói: “Nhưng anh hai chẳng phải anh nói…”

“Nghe lời cậu hai hay nghe lời tao? Xách không xong thì nhanh cút cho tao! Mất mặt!”

Tên kia lập tức cúi rạp: “Xin lỗi!”

Thẩm Nhan vô cảm nhìn họ, chờ tên kia cầm con mèo đến trước mặt mới hỏi: “Chuyện gì vậy? Lão Châu?”

Tên bị Tam Nguyên cắn lỗ tai chính là Châu Nghĩa Phúc, hắn nói: “Đi làm việc, bị con mèo hoang này cắn cho.”

truyện được edit bởi team Griselda

“Chích ngừa chưa?”

“Cảm ơn cậu hai quan tâm, đã chích rồi.”

Thẩm Nhan hơi cúi người, nhìn Tam Nguyên, cặp mắt và chân mày thon dài như dùng cọ vẽ tỉ mỉ phác họa ra, đầu mày rậm đuôi mày nhạt, gương mặt là mặt mỹ nhân hàng thật, giữa trán có mỹ nhân tiêm, lông mi dày và dài. Vốn là người đẹp chân chính, nhưng khí chất lại anh tuấn thanh lãnh, tổng hợp ra một loại mỹ cảm, hiện rõ vẻ đẹp trai vô cùng lãnh khốc.

Chỉ có lúc nhìn kỹ ở khoảng cách gần như này mới bị sốc cái đẹp của cậu, làm người ta không dám tin rằng đây là người thật tồn tại thật.

Trong đôi mắt to của Tam Nguyên phản chiếu bóng hình của Thẩm Nhan, rồi cứ nán lại ở đó như vậy.

Thẩm Nhan giơ tay kéo lông đuôi của Tam Nguyên, Tam Nguyên cũng không có bất kỳ phản ứng nào.

“Ngốc nghếch.” Thẩm Nhan ngẩng đầu nhìn lão Châu: “Cho tôi đi.”

Châu Nghĩa Phúc lập tức nói: “Cậu hai cứ lấy đi!”

Thẩm Nhan giơ tay ra ôm Tam Nguyên vào lòng, cậu cũng không chê bẩn, da thịt vừa tắm xong vẫn còn hơi ấm vương mùi thơm, cứ vậy dán lên má Tam Nguyên. Lông của Tam Nguyên cũng sắp dựng lên rồi.

Thẩm Nhan xoa cái đầu nhỏ của Tam Nguyên, nói cảm ơn với lão Châu, chờ phục vụ dọn xong bát đũa đi ra ngoài thì đóng cửa lại.