Chương 2

Lúc Tam Nguyên đang thong thả băng qua tường rào về nhà, bà lão đã chuẩn bị xong cơm cho anh, quả nhiên là thức ăn mèo và ức gà, trong bát còn có nửa cái lòng đỏ trứng.

Cổ họng Tam Nguyên phát ra tiếng ừng ực, một đường xông đến ăn, anh đã đi tuần tra lãnh thổ tận nửa ngày trời rồi, giờ đang là lúc đói meo.

Anh vừa ăn vừa phát ra tiếng cảm thán trong yết hầu, phảng phất như ăn rất ngon. Bà lão cầm chăn bông ra sân phơi, ngắm nhìn anh nói: “Về rồi à, nhóc con.”

Tam Nguyên ngẩng đầu lên nhìn bà một cái, chóp tai khẽ động, sau đó lại vùi đầu vào bát ăn tiếp.

Nơi bà lão ở chen lẫn giữa mấy khu nhà trọ, gần như giống với thế giới nhỏ bị cô lập. Sân sau dùng hàng rào cây chắn lại, cỏ mọc um tùm trong sân, một mình bà lão cũng không quét dọn hết được, chỉ vắt một sào phơi đồ trong sân, ngày thường phơi mấy cái chăn đệm linh tinh.

Cái sân này phần lớn thời gian là nơi để Tam Nguyên dùng để gọi bạn bè đến tụ tập, cả Đại Hoàng - cầm đầu băng đảng chó hoang thỉnh thoảng cũng sẽ đến làm khách.

Tam Nguyên ăn hết cơm, tốc độ ăn của anh luôn rất nhanh, giống như một cái máy xúc vậy.

Anh nhảy lên mấy miếng gạch vỡ đặt trong sân, phảng phất như đang ngồi trên ngai vàng, nhàn hạ liếʍ móng vuốt, rồi tiện thể rửa mặt luôn.

Tính tình bà lão không tốt, cứ mắng nhiếc mãi, lúc này cũng vừa mắng Tam Nguyên vừa phơi chăn đệm, Tam Nguyên chỉ coi như mình không nghe thấy, cái đuôi vòng bên chân, khép nửa mắt liếc nhìn con người từ trên cao xuống.

Anh đang nghĩ lát nữa đi đâu ngủ trưa, chỉ nghe sân trước truyền đến một âm thanh bing bong, bà lão quay đầu lại, vừa mắng rủa vừa khom người khập khiễng mà đi.

Tam Nguyên ngửi thấy mùi căng thẳng trong không khí, anh từ trên miếng gạch nhảy xuống, phóng nhanh chuồn qua bên chân bà lão, dẫn đầu đến trước cửa.

Ngoài cổng đã có mấy người đàn ông mặc tây trang đen đứng đó, người đứng đầu rất cao to, đeo kính râm, vênh váo nhìn bà lão, lắc lắc một tờ giấy trong tay.

“Bao lâu rồi đây!” Hắn nói: “Nhanh ký lên chỗ này rồi dọn đi, bà vui tôi vui cả nhà vui!”

Bà lão mím môi thiếu răng, dáng vẻ lãng tai nói: “Cái gì? Muốn cho tôi ba tỷ?”

Người đàn ông: “…”

Bà lão hả hả vài tiếng, chắp tay ra sau lưng nói: “Bà già này không còn sống mấy năm nữa, cần nhiều tiền thế làm gì? Lót làm gối ngủ hả?”

Người đàn ông tức giận nói: “Bà đừng có giả điếc với tôi!”

Bà lão vô cùng tán đồng: “Tôi cũng thấy cậu mắt mù, nếu không thì ở trong nhà mà đeo kính râm làm chi?”

Người đàn ông tháo kính xuống, lộ ra một vết sẹo do dao chém trên mặt, trông cực kỳ hung hãn: “Mụ nội nó, bà nghe không hiểu cũng thôi đi, một phân tiền bà cũng đừng mong lấy được! Các anh em! Dỡ nhà cho tao!”

Tam Nguyên phẫn nộ meo một tiếng, lông trên lưng dựng đứng cả lên, xông lên cắn một cái vào chân kẻ cầm đầu.

“Khốn nạn!” Người đàn ông ăn đau, Tam Nguyên lại chuồn đi mất, cả cọng lông của anh hắn cũng không sờ vào được.

“Muốn bắt được tôi à, còn lâu lắm.” Tam Nguyên hừ hừ hai tiếng, ngồi xổm ở cổng nhìn mấy cảnh sát đuổi đến, hét gì đó với mấy người trong nhà, mấy người kia lập tức chạy đi.

Bà lão mệt nhọc ngồi xuống, ánh mắt trôi dạt nơi xa xăm, không biết đang nhìn cái gì, qua một lát sau mới thở dài một hơi, xua cảnh sát đi rồi lại đi vào tiếp tục phơi chăn đệm.

Cho dù là đối diện với cảnh sát, tính tình của bà lão cũng rất khó chịu, lát thì lại tự mắng một mình: “Đến trễ như vậy, làm ăn được gì chứ. Con người bây giờ… thói đời lụi bại...”

Tam Nguyên giơ chân sau lên gãi tai, mũi khẽ động, nhìn thấy một con bướm bay từ trên đỉnh đầu, chốc lát đã quên mất chuyện ban nãy, đuổi theo con bướm ra khỏi hàng rào sân, chui qua góc tường chạy ra ngoài.

Cùng lúc ấy, một khách sạn lớn ở trung tâm thành phố, trong phòng tổng thống tầng cao nhất, có mấy người hoặc ngồi hoặc đứng, đang nói chuyện gì đó.

Một chàng trai mặc tây trang, thân hình cao ráo đứng bên cửa sổ, hai tay đút vào túi, bóng lưng thẳng tắp, ánh mắt hờ hững ngắm nhìn dòng người xe cộ đông đúc bên ngoài, trên mặt rất thanh lãnh.

Trên sô pha phòng khách, cách bàn trà, hai ba người ngồi đối xứng nhau, trên bàn bày điểm tâm đẹp mắt tinh xảo, sau sô pha có đứng mấy nhân vật trông như vệ sĩ.

Cậu không đến nghe họ nói chuyện, dường như hơi phân tâm, thả mắt từ sườn mặt anh tuấn của cậu rải xuống, giống như một bức tranh sơn dầu tĩnh lặng mỹ lệ.

Không biết từ lúc nào cuộc trò chuyện trong phòng đã dừng lại, chàng trai xoay người, còn chưa phản ứng lại đã bị ăn một cái tát phủ đầu.

“Cô chủ!”

“Cậu hai!”

Tiếng hô hoán hoảng sợ vang lên xung quanh, Thẩm Nhan được gọi là cậu hai không có biểu cảm gì, chậm rãi xoay đầu nhìn cô gái.

Dung mạo cô gái cực kỳ xinh đẹp, nhưng vẻ mặt lúc này thật sự không tính là đẹp cho lắm.

Cô lạnh lùng cười: “Hồ ly tinh, thích quyến rũ đàn ông như vậy, sao cậu không đi làm trai bao? Tỏ vẻ ở chỗ tôi cái gì? Hửm?”

Thẩm Nhan nói: “Tôi không biết cô chủ đang nói gì.”

“Cậu cố ý đứng đây, cố tình cho anh Cẩm nhìn thấy cậu, không phải sao?” Cô gái nói: “Cả buổi xem mắt của tôi cũng dám phá, cậu biết anh ta vẫn luôn nhìn cậu mà? Rốt cuộc là buổi xem mắt của tôi hay là của cậu?’

Cô gái nói xong còn cười u ám: “Cậu đoán xem, nếu tôi nói chuyện này cho cha tôi, ông ta sẽ trừng phạt cậu thế nào?”

Thẩm Nhan có chừng mực nói: “Không phải cô chủ không muốn xem mắt sao? Này nên là chuyện tốt?”

“Tôi không muốn đến là tôi không muốn đến! Đó là tôi không ưng anh ta!” Cô gái nói: “Với việc anh ta làm lơ tôi là hai chuyện khác nhau!”

Cô gái cáu kỉnh phất tay: “Cậu cút nhanh, tôi sẽ nói chuyện này với cha, cậu chờ chết đi!”

Thẩm Nhan từ đầu đến chân không tỏ vẻ gì, phảng phất như con rối điêu khắc từ băng, nhẹ gật đầu với cô gái, lui về sau hai bước, sau đó xoay người dẫn người rời đi.

Cửa bị đóng lại, cô gái cắn móng tay đỏ chót, lộ ra vẻ mặt ác độc và chán ghét.