Chương 4

4. Cuối cùng biến trở về người.

Mèo con biến mất rồi.....

Con mèo con mà Cẩm Sắt dùng để thế thân biến mất rồi, cho nên, bây giờ mỗi ngày y chỉ có thể kí sinh trong cây nấm.

Đảo mắt lại qua một tháng nữa, tháng mười hai lặng lẽ tới không một tiếng động.

Khi Vô Đoan rảnh rỗi sẽ dắt mèo con xuống lầu đi dạo, mỗi lần đều có thể thu được rất nhiều sự chú ý.

Đến nỗi, Vô Đoan còn sẽ cảm khái với mèo con:" Nhân gian dắt chim, dắt chó đi dạo, ta dắt nấm, đều làm người mà khác biệt thật lớn."

Cẩm Sắt luôn rất phiền muộn an ủi bản thân: “Này không phải đại biểu tổ hợp hai người chúng ta đặc biệt hơn sao.”

Công việc của Vô Đoan rất bận, không thể lúc nào cũng ở nhà với Cẩm Sắt được. Vì thế Vô Đoan dạy y cách xem TV, Cẩm Sắt vừa xem phim truyền hình đã tựa chìm xuống biển sâu, nhiệm vụ từ đây vứt sau đầu.

Gần đây Cẩm Sắt mê muội Chân Hoàn Truyện, ăn cơm đều ăn không yên, lúc nói chuyện còn đậm chất Chân Hoàn.

" Nấm này thật sự rất rất ngon, ngươi mau tới nếm thử xem"

Nhìn cây nấm đang xoắn xuýt trước mặt, Vô Đoan có chút bất lực thở dài:" Ta nói Tiểu Bạch, ngươi có cần suy xét đến việc tìm ký thân mới không?

“ Hở?” Tiểu Bạch đỏ mặt ăn cơm, ngẩng đầu:" Vì sao? Cây nấm này tuy rằng có chút phiền toái nhưng ta thích"

“ Thần các ngươi đều tùy hứng như vậy sao?”

Nấm chớp chớp mắt, đoan trang nói: “Đúng vậy.”

Vô Đoan lại múc một muỗng nấm bào ngư cho nấm, bất lực tràn đê nói:" Không thể tưởng tượng được thần mà nhân loại tôn thờ, lại là một đám gia hoả không đáng tin như vậy"

Mắt thấy nấm càng dài càng lớn, càng dài càng giống con người, Vô Đoan hỏi thăm: “Thần lực khôi phục thế nào rồi?”

Nấm đang xem TV miễn cưỡng ngẩng đầu lên: “A? Thần lực, sắp rồi sắp rồi.”

" Sắp rồi?” Vô Đoan lắc đầu cùng nấm xem phim truyền hình, một lần nữa cảm nhận được cái gọi là thần không đáng tin cậy.

Ngày thứ hai, nấm đứng trên bàn trà cười ha hả: “ Vô Đoan, phàm nhân, ngày mai là ta có thể trở lại trạng thái, rất chờ phải không? Ta nói ngươi nghe, diện mạo của bản thần chính là số một trên Thần giới, chắc chắn ngươi sẽ phải kinh thán."

Vô Đoan cầm một cái ấm nhỏ tưới nấm, nguồn nước tí tách tí tách rơi trên đất trồng, cây nấm trước mặt cao hứng xoay xoay:" Vậy thì tốt, ta chờ bị ngươi làm kinh thán"

Cầm nấm đến trước TV: “ Ngươi tự xem TV, ta đi xử lý công việc”

Nấm ngoan ngoãn gật đầu: “ Được.”

Suy cho cùng, tổng giám đốc cũng là tổng giám đốc, chức vụ cao, lại trẻ tuổi, ngoài việc tăng công việc trong tay, chính là tăng hoặc là tăng.

“ Meo~”

Mắt Vô Đoan có chút se lại, ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, bên tai vang lên tiếng mèo kêu. Vội vàng cúi đầu nhìn mèo con dưới chân, không khỏi có chút kinh ngạc, chỉ là có chút bối rối, hắn mở miệng hỏi:" Ngươi.... ngươi là mèo hay là Tiểu Bạch?"

Mèo con trước mặt rõ ràng là con mèo con lúc trước, Vô Đoan chặn ngang ôm lấy mèo con, mèo con không ngừng cười hì hì:" Ta đương nhiên là thần. Ngươi từng gặp qua con mèo nào lợi hại như vậy chưa"

Vô Đoan không nhịn được bật cười: “Ngươi tìm được nó ở đâu?”

Mèo con vươn chiếc lưỡi hồng liếʍ nốt ruồi đỏ ở khóe mắt Vô Đoan:" Pháp lực của ta hồi phục không ít, liền thi pháp biến nó về."

Vô Đoan vỗ đầu mèo con: “Cũng tốt.”

" Ta thấy ngươi có vẻ thích rất thích con mèo con này....". Cẩm Sắt có chút đắc ý ngẩng đầu lên:" Ta có phải rất lợi hại không, đây là trí tuệ của thần"

Kéo chân nhỏ của mèo con, Vô Đoan như có như không dùng lực nhéo lực vô lực nhéo nhéo: “ Ừ.”

“ Vô Đoan, phàm nhân.” Mèo con không an phận ở trên người Vô Đoan, giống đang ngây thơ làm nũng:" cọ cọ, như là ngây thơ làm nũng giống nhau: “ Rất lâu rồi ngươi không cho ta rửa cái bọt kia, bản thần muốn ngươi rửa bọt bong bóng cho ta"

Vô Đoan liếc nhìn đống văn kiện trên bàn, bất lực ôm mèo con: "Được rồi, giờ liền rửa cho ngươi".

【 hu hu hu hu】Tiếng máy sấy tóc át đi tiếng nói chuyện của hai người, mèo con thoải mái thả mình trong lòng Vô Đoan, bị chiếc khăn bông mềm thơm mùi nắng ôm, lông trắng thoái mái tung bay trong gió.

Đặt máy sấy tóc trong tay xuống, Vô Đoan bế mèo con đi vào phòng ngủ, ném mèo con lên giường: " Ngươi tự chơi đi. Ta muốn làm việc."

Mèo con vui vẻ kêu meo meo hai tiếng, khò khè khò khè nằm ngửa trên chiếc giường mềm mại nghỉ ngơi. Điều hoà trong phòng không bật cao lắm. Y là thần, nhiệt độ thay đổi cũng không có cảm giác gì, nhưng người thì khác. Tương tự như vậy, họ sẽ lạnh lùng.

Tiểu miêu miêu miêu vui mừng kêu hai tiếng sau, khò khè khò khè nằm ngửa ở mềm mại nhu nhu trên giường hưu khờ, trong phòng điều hòa không có khai rất cao, hắn là thần đối với độ ấm biến hóa không có gì cảm giác, chính là người không giống nhau, bọn họ là sẽ lạnh.

Đầu ngón tay Vô Đoan đã biến lạnh, hắn theo bản băng nắm chặt tay, giây tiếp theo, một thứ mềm mềm nóng nóng leo lên đùi mình, sau đó biến thành một quả bóng, ngừng trên đùi không nhúc nhích

“ Lạnh?” Vô Đoan xoa xoa bộ lông trắng muốt của mèo con trên đùi. Mèo con ngẩng đầu lên, cười lấy lòng. xoa xoa chính mình trên đùi tiểu miêu bạch mao. Tiểu miêu giơ lên đầu, một bộ lấy lòng ý cười. Vô Đoan từ nách mèo con bế y lên:" Ngươi.....".

Lời còn chưa dứt.

Mèo con trong tay hắn đột nhiên kêu meo một tiếng, ngay sau đó một luồng sáng trắng mang theo những chấm nhỏ tựa sao trời, huỳnh quang bao quanh mèo con, một làn gió mang hương thơm đặc thù tỏa ra.....

Tóc trắng dài tựa tuyết, bồng bềnh trôi như cuộn, khoé môi nhếch lên, lông mày xán lạn, mắt ngậm ý cười.

Da tay chạm vào nõn nạ như ngọc, trơn truột bạch khiết....

.....

.....

.....

Bốn mắt tiếp nhau, Vô Đoan nuốt nuốt nước bọt, tự đáy lòng, khó hiểu cùng nghi hoặc hỏi: “ Vì sao ngươi không mặc y phục?”

Ban ngày ban mặt, một mỹ nam tử tuyệt sắc mỹ, người □□, đang ngồi trên đùi hắn, tóc trắng dài dài che khuất một chút, nhưng..... suy cho cùng y vẫn là trần như nhộng.

Tuy rằng bảo là nhãn phúc, nhưng y vẫn trần như nhộng!!

Vô Đoan cảm thấy thẳng nam cong hay không có khả năng bại trước một khuôn mặt bất vô khả kích.

Mèo trắng nhỏ không nghĩ nhiều như vậy, y vươn tay nắm mái tóc dài của mình, theo bản năng sờ mặt mình, rồi tới mũi, mắt, lông mày, còn cả môi

Hết lần này tới lần khác xem tay cùng cơ thể mình, sau đó có chút kinh ngạc nhìn Vô Đoan trước mặt:" Ta biến về hình dạng ban đầu rồi, đúng không?"

Vô Đoan cũng có chút ngốc: “ Nguyên dạng của ngươi như thế nào?”

Sau một trận yên lặng chết chóc.

Cẩm Sắt hét lên một tiếng, đột nhiên vươn tay ôm lấy nam nhân tuấn nhã trước mặt: " Vô Đoan, phàm nhân, ngươi xem pháp lực của ta khôi phục rồi. Ta còn tưởng phải cả trăm ngày nữa!! Không ngờ lại nhanh như vậy!". "

“ Hở?”

Vô Đoan ôm tiểu bạch mao đang làm loạn trên người mình xuống, rất sợ y kích động ngã xuống.

Cẩm Sắt khoe khoang xong rồi liền ngẩng đầu nhìn Vô Đoan: “ Như nào? Như nào? Dung mạo của bản thần có khiến ngươi kinh thán không?! Có không? Có không? Có không?”

Nhìn gương mặt linh động bướng bỉnh đắc ý trước mặt, Vô Đoan chỉ bị sự sinh động của người này hấp dẫn, véo cằm người nọ:" Để ta xem"

Cẩm Sắt cũng ngoan ngoãn cho hắn xem mặt mình.

Rất quen thuộc....

Bàn tay đang véo cằm Cẩm Sắt của Vô Đoan khẽ run lên, thanh âm mang theo chút hoang mang không thể giải thích được:" Ngươi.... Chúng ta, trước kia có phải đã từng gặp nhau?"

Cẩm Sắt lắc đầu: “Không biết.....”

Hai người nhìn nhau một lúc lâu, nhưng trong đầu họ tựa thiếu một sợi dây, cho dù ra sao cũng đều không thể nhớ nổi đã gặp đối phương lúc nào.

Cẩm Sắt nắm bả vai của Vô Đoan lắc lắc: “ Này này này, Vô Đoan, phàm nhân, chúng ta chỉ cần lấy kính cửu thế ra xem là được rồi, khẳng định có thể biết chúng ta trước kia có từng gặp nhau hay không".

“ Này thì” Vô Đoan cũng tán đồng, nhưng nhìn tình hình trước mắt, Vô Đoan do dự mở miệng:" Ngươi có muốn mặc y phục trước không?"

Cẩm Sắt lúc này mới nhận ra mình đang trong trạng thái □□ này, đỏ bừng mặt, Vô Đoan thấy trên khuôn mặt như nhụy hoa trắng nõn của y xuất hiện hai tia thẹn thùng, trái tim đột nhiên lỡ nhịp, trong lòng không ngừng lặp đi lặp lại vô số lần:" Y là nam, y là nam. Y là nam, nam, nam."

Lần này là một trận sương mù, sau khi sương tan, Vô Đoan nói:" Sương mù đã không nhỏ nữa, ngươi thả lỏng một chút."

Cẩm Sắt vẫn ngồi trên đùi Vô Đoan như cũ, đầu ngón tay trên không lướt qua một đường sáng nhạt màu.

Kính cửu thế ánh lên hoa văn của càn khôn, mang theo sắc tím yêu mị từ không trung rơi xuống tay Cẩm Sắt, Cẩm Sắt truyền thần lực vào trong kính. Gương như sóng nước, nhỏ giọt hiện ra bóng người, trong rừng xuân hoa bay, một nam tử trường bào đen xuất hiện.

“Này....” Cẩm Sắt có chút kỳ quái nhìn cảnh trong gương, ngày đó y cũng nhìn thấy cái này, là..... Là thông qua nốt chu sa ở khóe mắt của Vô Đoan.

Vô Đoan nhìn cảnh tượng trong gương, trong đầu hiện lên những ý nghĩ kỳ quái, nhưng hắn không nói ra, chuyển ánh mắt về phía tiểu bạch mao đang ngồi trên người mình.

Tiểu bạch mao cũng nhìn sang: “ Vô Đoan, phàm nhân. Cái này ta xem không hiểu, vì sao ta không nhìn thấy kiếp trước của ngươi?”

“ Có thể?” Vô Đoan có chút xoắn xuýt giải thích: “Có thể là xảy ra trục trặc, những thứ như này nói không chính xác.”

Cẩm Sắt xoay đầu ngón tay, kính cửu thế liền biến mất trong lòng bàn tay y.

Y có chút thận trọng nhìn Vô Đoan: "Ngươi phải tin ta, cái này thật sự có thể nhìn thấy kiếp trước đời này, chỉ là..."

Vô Đoan an ủi: “ Địa cầu tín hiệu không tốt, cái này của ngươi có khả năng tiếp xúc không tốt, quá một khoảng thời gian lại xem lại.”

Cẩm sắt thấy Vô Đoan không giận, cũng không có không tin hắn, xoay mặt lại cười ra rạng rỡ: “ Được, chờ thêm một khoảng thời gian, ta khôi phục toàn bộ pháp lực, liền lập tức phi thiên đi cầu Nguyệt Lão tìm cho ngươi một hôn sự tốt.”

Vô Đoan không trực tiếp trả lời vấn đề này, hắn nhéo eo trên người thần: " Muốn ăn cơm không?"

Cẩm Sắt lập tức gật đầu: “ Muốn, muốn.”

Bởi vì đã biến về hình dáng ban đầu, Cẩm Sắt không thể trực tiếp ngồi trên bàn nấu ăn, chỉ có thể kéo áo choàng dài tay, đứng sau lưng Vô Đoan, một tấc không rời nhìn nấm chậm rãi biến thành thứ có thể ăn được.

Nghĩ đến dáng vẻ của con mèo ham ăn phía sau, Vô Đoan cười ra tiếng: “ Ra ngoài chờ đi, làm xong sẽ kêu ngươi.”

Cẩm Sắt có chút không vui rồi trốn sau khung cửa: " Ta không ở trỏng quấy rầy ngươi nữa, đứng ở đây được không?"

“Ngươi đi nghỉ ngơi không tốt sao?” Vô Đoan có chút nghi hoặc

Chỉ thấy Cẩm Sắt mỉm cười: “ Ta chỉ thích đợi bên cạnh ngươi....."

Nhất thời, tức giận còn có hơi ái muội.....

Vô Đoan thở dài khẽ lắc đầu: “ Được, vậy ngươi đợi ở cạnh ta.”

Lúc ăn cơm, y phục của thần thật sự quá bất tiện, ăn cơm cũng ăn không ngon.

Vô Đoan từ trong phòng lấy ra một bộ quần áo: "Ngươi trước tiên mặc cái này đi. Đồ thần này của ngươi làm việc không tiện."

Cẩm Sắt vui vẻ đi thay quần áo, ánh sáng huỳnh quang khi đổi thành người khi nãy lại bay ra, quanh đi quẩn lại bên người Cẩm Sắt, từ đầu đến chân, quần áo liền thay như vậy.

“ Thần thật là tiện, thử quần áo đều không cần tự mình động tay.”

Cẩm Sắt mặc chiếc áo dài tay hơi rộng, tung ta tung tăng chạy tới, cầm muôi canh lên ăn, mặc dù nóng nhưng vẫn nhét đầy mặt.

Có lẽ chỉ là ảo giác, Vô Đoan luôn cảm thấy Cẩm Sắt mang đến cho mình một cảm giác quen thuộc, hai người dường như từ nhiều năm về trước đã sống bên nhau đơn giản như vậy.

Thêm một chén canh cho Cẩm Sắt, cố ý múc một bên, để canh nguội hơn một chút: "Ăn từ từ thôi, không ai cướp của ngươi đâu."

“Cảm ơn.”

Nhận canh liền một hơi hết sạch.

Thần đúng thật là không đáng tin, Vô Đoan lại thêm đầy nấm canh cho hài tử.

" Một lát nữa, chúng ta đi siêu thị một chuyến". Vô Đoan nhìn vào tủ lạnh trống rỗng trong nhà, nói với Cẩm Sắt đi bên người mình một tấc cũng không rời.

Cẩm Sắt có chút tò mò đem đầu thò lại gần, ghé vào vai Vô Đoan:" Ô? Siêu thị? mà dời đầu qua nằm ở trên vai vô cớ của hắn: "Này? Siêu thị? Đó là cái gì, ăn được không? Có giống nấm không?"

Vô Đoan nghĩ rồi trả lời: “ Là nơi có thể mua được nấm.”

“ Được!! Mau đi mau đi.”

“ Ngươi ăn mặc thế này mà chạy ra ngoài?” Vô Đoan nhìn Cẩm Sắc đang mặc áo dài tay từ trên xuống dưới:" Không thêm quần áo nữa à?"

Cẩm sắt nhìn đồ trên người mình, đơn giản hưu nhàn sam thiển sắc quần jean, rất không tồi, khá xinh đẹp: “Thần đối độ ấm là không có cảm giác, cùng các ngươi người không giống nhau.”

Cẩm Sắt nhìn cách ăn mặc của mình, một chiếc áo sơ mi giản dị và quần jean sáng màu, rất không tệ, rất đẹp: " Thần không có cảm giác với nhiệt độ, không giống người các ngươi."

Vô Đoan lấy áo khoác cùng chìa khoá xe từ trong phòng ra, bi thương cảm thán:" Quả nhiên vẫn là làm thần tốt."

Hết chương 4

___

Edit: Tiểu Cô Nương Thích Ăn Thịt

Wattpad: Huangrilan