Chương 3

3. Cùng ta đi công ty

Vô Đoan tìm một vòng quanh nhà, phát hiện không thấy mèo con đâu......

Sáng sớm thức dậy liền không thấy.

Chẳng lẽ khôi phục thần lực sau đó đi rồi? Không đâu, ít nhất cũng sẽ nói với mình một tiếng.

Vô Đoan nhớ lại chuyện khi trước, phát hiện Cẩm Sắt cũng không cùng hắn hứa hẹn cái gì, càng không nói tới sau khi khôi phục pháp lực sẽ ở lại đây với mình.

Thậm chí hắn căn bản không biết vị thần này vì cái gì phải rời Thần giới của y để tới Nhân giới?

Vô Đoan chống cằm nhìn căn nhà có chút vắng vẻ, không khỏi cảm thấy tiểu mèo thần thích ăn nấm chỉ là ảo tưởng của mình. Thực tế.....căn bản là không có một con mèo như vậy tồn tại.

Đi tới góc tường nấm mọc trước mắt, vươn tay sờ nấm nhỏ: " Nếu không phải ngươi vẫn còn ở....."

“Ta ở làm sao?” Nấm ngẩng đầu, chớp chớp đôi mắt đáng yêu: " Vô Đoan, ngươi xem ta đã có thể ký sinh trên những thứ khác rồi."

Bàn tay đang chìa ra của Vô Đoan cứng đờ tại chỗ: “ Mèo con đâu?”

“ Mèo con? Mèo con bị ta thu lại rồi, so với nấm vẫn là mèo con hoạt động thuận tiện hơn.”

“ Hở?”

Cẩm Sắt dáng vẻ ngây thơ cười tủm tỉm: “Ta gọi thổ địa nơi này ra, hỏi hắn có chuyện gì không thể làm nếu tới công ty cùng ngươi hay không. Thổ địa nói với ta,

là mèo thì không thể đến công ty cùng ngươi được, muốn ta biến thành thực vật."

Biểu tình cầu khen thưởng: “Cho nên, ta ký sinh ở chỗ này, ngươi cảm thấy thế nào? Có phải rất thông minh không? Trí tuệ của Thần đó.”

Vô Đoan dở khóc dở cười đào Cẩm Sắt từ trong đất ra, tìm cái bồn bỏ hắn vào, trong quá trình lấp đất, Cẩm Sắt quyết không buông tha hỏi: “Ngươi trả lời ta, trí tuệ của thần có phải rất lợi hại không.”

“Aiz....” Vô Đoan nhịn không được mà thở dài một hơi:" Ngươi biến thành cái gì mà không được, biến thành nấm, người khác đều trồng hoa cỏ, tệ nhất là cây xương rồng, ta trồng nấm.....".

Cẩm Sắt cười khanh khách ra tiếng: “Này không phải thể hiện ngươi đặc biệt sao?”

Vô Đoan bất lực ôm Cẩm Sắt biến thành nấm ra bãi đỗ xe:" Thần tiên các ngươi đều biết bay sao?"

Cẩm Sắt gật đầu nói: “Đương nhiên, người các ngươi đều lái những thứ ngu ngốc ngớ ngẩn như vậy, bọn ta triệu tới một đám mây là có thể bay rồi."

“ Làm thần tiên có vui không?” Vô Đoan khởi động xe.

“ Trừ bỏ nhàm chán ra thì không có gì vui cả. Vẫn là người các ngươi tốt, có thể vào luân hồi.” Cẩm Sắt tròn mắt nhìn khung cảnh lướt qua như bay ngoài cửa sổ.

“Luân hồi?”

Nấm vặn mình đem ánh mắt tập trung vào Vô Đoan trước mặt:" Ngươi không biết đấy thôi, làm thần, đã không thể có tình cũng chẳng thể có dục, rất nhàm chán, sống mà giống như một ngọn núi lớn vậy, cái này không thú vị, cái kia cũng chả hứng thú".

“Trường sinh bất lão không tốt sao?” Vô Đoan xuyên qua ngã tư đường, hai bên đường đều là người đi bộ đứng chờ đèn xanh: “Phàm nhân đều hy vọng trường sinh bất lão cả”

Nấm nghiêng nghiêng mình: “Ngươi.... muốn được trường sinh bất lão?”

“Không biết, nhưng nói có cơ hội, vẫn hy vọng.”

“Khuyên ngươi không nên.” Nấm xoay mình nhìn về phía ngoài cửa sổ.

Vô Đoan rất thích nói chuyện với nấm nhỏ này: " Vì sao?"

Nấm nhỏ nằm nhoài trước cửa kính:" Còn có thể vì cái gì, cứ luôn sống, sống hoài sống mãi mà không cảm nhận được gì, cứ như vậy mà sống, nhìn thì cao cao tại thượng, được người người ngưỡng mộ, trên thực tế thì rất cô đơn, mỗi ngày đều giống hệt nhau, thật sự, mỗi ngày đều giống như vậy, nhiều năm liền trôi qua, chính ngươi cũng không cảm nhận được, thần, rất đáng thương."

Vô Đoan trầm tư một lát: “Nói vậy làm người vẫn không tệ?”

“Đương nhiên!”

“Ngươi sao lại thích người nhất?”

“Làm người có thể ăn nấm!! Còn có thể uống canh nấm!!”

Vô Đoan duỗi tay búng cái đầu to của nấm nhỏ: “ Sau khi ngươi khôi phục thần lực còn muốn ở lại nhà ta?”

Mình nấm lắc lư trái phải: “Đúng vậy, ta hạ phàm là có nhiệm vụ. Ta sẽ không ở không mà sẽ giúp ngươi dọn dẹp vệ sinh. Chờ sau khi ta về chắc chắn để Nguyệt lão cho ngươi một hôn sự tốt."

“Nhiệm vụ?” Vô Đoan không thèm để ý gia hoả này có thể mang lại cho mình lợi ích gì, nhưng đối với việc y vì sao tới đây lại hứng thú ngập tràn.

Nấm có chút khó xử: “Ta tới tìm một thứ.”

“Tìm đồ?”

“ Ừm, Thần giới chi chủ đích thân sai ta hạ phàm tìm đồ như vậy.”

Vô Đoan xuyên qua một dãy nhà, lái xe vào hầm gara: “Tìm cái gì? Người như chúng ta có thể giúp ngươi không?”

Cẩm Sắt nhúc nhích thân mình: “Ta đến bây giờ vẫn còn chưa có manh mối, chờ ta khôi phục chút pháp lực, sau đó đem thổ địa ở bốn phương tám hướng đều tìm lại thương lượng sẽ biết.”

Vô Đoan thấy Cẩm Sắt không muốn nói rõ đồ vật cần tìm là gì, trong lòng cũng rơi xuống tiếc nuối, không truy hỏi nữa.

Cầm nấm băng qua đại sảnh, dừng lại trước thang máy, những người đang đợi thang máy trong lòng đều nghi hoặc, ngăn không được mà thăm dò cây nấm trong tay Vô Đoan.

Vô Đoan ngoài mặt vẫn lạnh lùng tao nhã như trước, ngoảnh mặt làm ngơ trước mấy ánh mắt thăm dò đấy.

Trồng nấm sao, ai mà chẳng có sở thích đặc biệt.

Cẩm Sắt dằn lòng hiếu kỳ mạnh mãnh liệt xuống, đi theo Vô Đoan chen vào thang máy.

Tất cả mọi người đều cung kính hô một tiếng với Vô Đoan: “ Chào tổng giám đốc.”

Băng qua khu làm việc, Vô Đoan cầm nấm đi về phía văn phòng, được nửa đường, thư ký của Vô Đoan là Hồ Điệp lấy văn kiện trình lên: "Giám đốc, đây là nội dung cuộc họp hôm nay, còn có, lúc bốn giờ chiều có một cuộc gọi từ Mĩ, ngài.... " Ánh mắt của thư ký rơi vào cây nấm trong tay Vô Đoan:" Thứ trong tay ngài là?"

Vô Đoan mặt không đỏ tim không đập, cười nhạt: "Cây cảnh, không tệ lắm." Thư ký ngưng mắt nhìn cây nấm, có chút kinh ngạc: "Nấm? Cây cảnh?"

Vô Đoan không nói nữa, ngồi xuống bắt đầu làm việc riêng của mình, ánh mắt Hồ Điệp lưu lại trên cái gọi là cây cảnh kia một lúc rồi rời đi.

Cửa đóng lại, trong phòng quay lại trạng thái chỉ có hai người ngày thường.

Cây nấm vốn luôn thẳng đứng, lập tức buông lỏng mà thở dài: "Giả làm nấm cũng mệt, vẫn là làm mèo tốt hơn."

Vô Đoan duỗi tay búng đầu nấm: “ Yên lặng.”

Cẩm Sắt vặn mình, nhìn Vô Đoan trước mặt hỏi, "Ngươi muốn ta nghe lời trong lòng người khác, là muốn nghe của ai?"

Vô Đoan khoanh tay lại,dò hỏi:" Chính là nữ nhân vừa mới đi theo sau lưng chúng ta kia, ngươi cảm thấy nàng thế nào?"

Cẩm Sắt có chút khó xử mở miệng: “Ta..... Ta cảm thấy, ta vừa rồi chỉ lo giả làm nấm, không có nhìn nàng. Hay là hiện tại ta đi nhìn nàng thử."

Vô Đoan ngăn nấm lại: “ Chuyện ngươi là thần, nhân gian không phải ai cũng có thể tiếp thu, hơn nữa bây giờ ngươi còn đang bị thương, không cần chạy loạn.”

Nấm nhàm chán chỉ có thể cong lưng: "Được rồi, ta ngủ một lát, nữ nhân kia lại vào, hoặc là khi nào cần ta giúp ngươi nghe một chút gì đó liền kêu ta. Được không?"

“Cảm ơn, Tiểu Bạch.”

“ Gọi ta là Cẩm Sắt.”

“ Tiểu Bạch gọi thuận miệng.”

Cẩm Sắt nhìn vào mắt Vô Đoan, thâm sâu tựa như hồ nước u bình tĩnh mịch rất dễ khiến người ta không thể dời mắt được.

Thoáng trầm mặc trong chốc lát, Cẩm Sắt phát hiện mình đối với cái tên Tiểu Bạch này cũng không bài xích, dứt khoát gật đầu:" Ngươi muốn gọi thế nào thì cứ gọi thế đấy đi"

Vô Đoan cúi đầu bắt đầu xử lý công việc trong tay, còn nấm nhỏ thì ngủ gật trước mặt hắn ngáy khò khè khò khè

Cẩm Sắt một giấc tỉnh dậy phát hiện ngoài cửa sổ đã là cảnh Mặt trời lặn xuống núi Tây, hoàng hôn chiều tà rải đầy đất, có thể do sắp bước vào mùa đông, mới có hơn 5 giờ, thái dương đã lặn chỉ còn lại một đường nghiêng.

Quay đầu lại, Vô Đoan đã không còn trên chỗ, y vặn mình nhìn xung quanh, văn phòng trống không một người cũng không có.....

“Vô Đoan?” Cẩm Sắt gọi tên người nọ một tiếng, thật sự không có người trả lời.

Thoát ra từ trong cây nấm, xoay người tiến vào trong thân mèo con, Cẩm Sắt kêu một tiếng, dạt dào đắc ý: “Quả nhiên trí tuệ của thần là vô hạn.”

Mèo con thần tiên thám hiểm nơi làm việc ở nhân gian. Cẩm Sắt quả là ma quyền sát chưởng.

“Phàm nhân, ta tới tìm ngươi.”

Sắp đến giờ tan tầm mà nhân viên tầng lầu này vẫn còn cắm đầu vào máy tính làm việc, không hề chú ý tới con mèo con vô duyên vô cớ chạy vào.

Cẩm Sắt ngoắt cái đuôi dài đi dạo bộ khắp nơi quanh văn phòng, nhìn trái nhìn phải. Thỉnh thoảng ghé vào tấm kính trong suốt để xem phàm nhân rốt cuộc đang làm những gì, đưa mắt nhìn tới nhìn lui, vẫn không tìm thấy Vô Đoan, đương tính quay lại văn phòng trước đợi cậu về, nhưng giữa đường lại thấy Hồ Điệp.

Cẩm Sắt chuyển ngoặt, phe phẩy cái đuôi nghênh ngang theo sau Hồ Điệp, đi theo nàng.

Khi Vô Đoan kết thúc hội nghị điện thoại trở về phát hiện cây nấm trên bàn không nói được nữa, liền biết Tiểu Bạch không chịu an phận kia hẳn đã chạy ra ngoài.

Theo Hồ Điệp đi đến một ngã rẽ, Cẩm Sắt cẩn thận trốn ở góc tường, định nghe lén tâm sự của Hồ Điệp.

Còn chưa kịp nghe đôi câu, một nam nhân khác liền đi tới.

“Giám đốc Trang.” Hồ Điệp gọi nam nhân kia như vậy. Cẩm Sắt không nghe thấy lời trong lòng của Hồ Điệp, nhưng lại nghe được lời trong lòng của giám đốc Trang kia.

【 bày tỏ thôi mà, không thành công, thì thất bại thôi 】

Bất luận là thần hay người, trong lòng ít nhiều tâm lí hóng chuyện, mèo trắng nhỏ lập tức vểnh tai ghé sát vào tường, cẩn thận nghe ngóng động tĩnh bên trong, cũng không thèm để ý phía sau có người tới gần.

Vô Đoan theo lông □□ trắng đầy đất, tìm được mèo con đang ghé sát vào tường hóng chuyện.

Cúi người xuống tóm mèo con lên.

Một khắc Cẩm Sắt treo lơ lững trên không liền cảm giác được hương vị quen thuộc của người phía sau, vừa quay đầu lại quả nhiên là phàm nhân mình quen, nhỏ giọng tranh công nói:" Ta đang giúp ngươi nghe trộm đấy nhé"

Vô Đoan nhíu mày, nghiêng người nhìn vào trong.

Ừm, không dành cho thiếu nhi, không dành cho thiếu nhi. Vội che mắt mèo con lại, rút khỏi hiện trường.

Mèo con bị hắn một đường mang về văn phòng, Vô Đoan chấm cái mũi mèo con nói: “Ngươi an phận một chút, nơi này có rất nhiều phàm nhân.”

“Ta có thể làm gì đây, ta ngẩng đầu lên ngươi đã đi mất, ta liền đi tìm ngươi.”

Vô Đoan thấy y đánh úp lại, bất đắc dĩ cười ra tiếng: “ Được, là lỗi của ta.”

“Này thì đúng rồi.” Cẩm Sắt điệu bộ mình ta chiếm lý: “Ta nói Vô Đoan, ngươi có muốn biết ta đã nghe thấy trong lòng hai người kia hay không?"

Vô Đoan giống như không có hứng thú: “ Thôi, ngươi về sau không cần nghe lén nữa.”

“Vì sao?” Mèo con một bộ mặt buồn bã, hai bên mặt đều nhăn lại một chỗ, rất chi là bất mãng.

“Quân tử không đoạt thứ mà người khác yêu thích*.”

Cẩm Sắt lẳng lặng nhìn Vô Đoan đang dọn đồ đạc, nhịn không được hỏi: “Ngươi không thật sự thích nàng?”

“ Hở?”

“ Nếu thật sự thích sẽ không dễ dàng từ bỏ như vậy.”

Vô Đoan bế mèo con lên: “ Thần các ngươi, người bọn ta, không giống nhau, người cũng rất bất đắc dĩ.”

Mèo con không hiểu....

Vô Đoan nhớ tới một câu thành ngữ: “ Mỗi cây mỗi hoa, mỗi nhà mỗi cảnh ”

“Có ý gì?” Mèo con vẫn khó hiểu nhìn nam nhân tuấn nhã ảm đạm trước mặt..... Ánh mắt dừng trên nốt ruồi đỏ trên khoé mắt hắn không rời mắt.

Vô Đoan nói: “Buổi tối làm nấm cho ngươi.”

Mèo con lập tức vểnh tai lên, cái đuôi cũng lắc qua lắc lại, đầu không ngừng cọ Vô Đoan: “ Vậy ta có thể thêm đồ ăn không?”

“Thêm đồ ăn? Ngươi muốn ăn cái gì?”

Cẩm Sắt dùng đuôi quấy nhiễu cánh tay Vô Đoan: “Trứng gà xào nấm hương thế nào?”

“Đây là cái phối hợp kỳ quái gì?”

Mèo con meo meo meo cười ra tiếng: “Thích nấm, thích trứng gà, muốn ăn cả hai cái.”

“Ngươi thật là tham lam.” Vô Đoan ném mèo con vào ghế phó lái.

Mèo con ngồi lăn lộn trên xe: “Ta còn chẳng yêu cầu thêm nấm bào ngư, không tính là tham.”

Vô Đoan cười thầm, lái xe về nhà.

Dọc đường đi mèo con đều rất yên lặng, Vô Đoan biết gia hỏa này mỗi một lần yên lặng chính là đang xoắn xuýt.

“Muốn nói cái gì?”

Cẩm Sắt hạ quyết định an ủi nói: “Nữ hài kia ngươi không thích không sao cả, chờ ta về trời, chắc chắn an bài một hôn sự tốt cho ngươi.”

Vô Đoan cười.

Hết chương 3

____

*Quân tử bất đoạt nhân sở hảo

Câu này gốc là ái,không phải hảo,nhưng nghĩa cũng tương đương nhau.

____

Edit: Tiểu Cô Nương Thích Ăn Thịt

Wattpad: Huangrilan