Chương 113: (1)

1372 Chữ Cài Đặt
Mệnh Vượng Phu - Nam Đảo Anh Đào

Editor: Tuyết thu 247

Chương 113 (1)

Lúc Vệ Thành làm chuyện này nghĩ khả năng sẽ khiến người khác tức giận, trúng gió là chuyện hắn trăm triệu lần không nghĩ tới. Hắn nghĩ dục muốn làm này diệt vong tất đồng tiền này điên cuồng, nghĩ chọc cho người khác tức giận, mất đi lý trí càng tốt, để người đó không thể bình tĩnh thì mọi chuyện dễ làm hơn nhiều.. Đúng là xuất phát từ từ suy nghĩ này, hắn mới có thể trước khi đi ngủ nói với Khương Mật, nói có khả năng đêm đó sẽ nằm mơ, kết quả thế nhưng không có.

Nghe nói tức phụ một đêm ngủ ngon, hắn còn tưởng rằng Kim Hoàn kiềm chế, kết quả vẫn trúng bẫy cầm bức thư gửi đi, hắn không có chuyện gì, ngược lại chủ tử của Kim Hoàn giải được lá thư lại trúng gió.

Thái y đi xem xong liền lắc đầu, cái bệnh trúng gió này, không dễ trị.

Nếu nói tình huống không nghiêm trọng còn đỡ, điều dưỡng một thời gian không chừng có thể tốt lên. Nhìn hắn miệng méo, nói năng không rõ ràng còn có nước bọt tràn ra, vươn tay còn run run, người cũng chỉ có thể nằm trên giường, căn bản là không thể đi đứng được.

Đừng nói tới một thái y, dù là cả Thái Y Viện cũng không ai có cách, liền hiểu cái này nghiêm trọng đến trình độ nào, còn sống được thời gian bao lâu thật là mặc cho số phận.

Mệnh lớn có lẽ có thể kéo dài hai năm, nếu không đủ lớn ngày nào cũng đều có khả năng buông tay.

Thái y tới cửa xem bệnh gấp gáp, rất nhiều bệnh trị liệu bảo thủ không thể nào hết bệnh, muốn mạo hiểm thì.. Nguy hiểm cực lớn, may mắn thì có một đường sống, không may thì trực tiếp xong đời. Thái y xem bệnh tuy rằng chậm một chút, tuyệt không có thể có bất luận sơ xuất gì. Hiện tại Quốc Trượng tình huống này kéo dài chỉ biết càng ngày càng tệ, muốn trị lại không thể nào xuống tay. Hắn thân thể vốn dĩ đã kém, bệnh nền một đống, trước đó đã nói phải điều dưỡng cho tốt, không thể lại lao tâm lao lực, lúc này mới bao lâu, hắn trúng gió.

Hắn bị trúng gió, thái y muốn điên rồi.

Loại tâm tình này Càn Nguyên Đế liền không biết được, nghe Vệ Thành nói xong hắn mặt không có biểu tình ngồi trong chốc lát, thật sự không nhịn được, cười một tiếng. Vì tôn nghiêm hoàng gia cùng với mặt mũi của hoàng đế, hắn tận lực nhịn xuống, cảm giác không mắc cười nữa thì nhìn xuống Vệ Thành thấy.

"Phốc."

"Khụ.. chuyện này không trách ngươi."

Vệ Thành còn áy náy, nói: "Sớm biết vậy thần sẽ không vui đùa như thế, thái phó là phụ thân của Hoàng Hậu nương nương, bị bốn chữ của vi thần chọc tức đến trúng gió, chuyện này thật sự là.."

Hắn nói lời này lúc Càn Nguyên Đế bưng trà nóng uống một ngụm, vừa rồi nhịn cười đến khó chịu, trà nóng uống vào cổ họng thoải mái hơn nhiều. Hắn buông chung trà, bảo Vệ Thành thành thật một chút, ở bên ngoài giả bộ không nói, người ở Mai Phương Trai còn giả bộ cái gì?

"Lần trước ngươi nói trong phủ có nha hoàn, có phải hay không đã nhận thấy được cái gì?"

"Nói thật, thần là sợ chuyện này thông qua miệng người khác nói đến tai Hoàng Thượng, sinh ra hiểu lầm, mới có chút tâm cơ, mong rằng Hoàng Thượng khoan thứ."

"Chuyện này ngươi làm cũng ổn thỏa, rất tốt, không có gì cần khoan thứ. Trẫm lúc trước thuần túy xem đó là việc vui mà nghe, thật cho rằng nha hoàn kia là tham quyền mộ lợi muốn leo lên người ngươi để thoát khỏi tiện tịch, không nghĩ thế nhưng là quân cờ của thái phó, may mà phát hiện sớm, nếu để nàng ta mai phục được, về sau chỉ sợ sẽ hư chuyện lớn." Hoàng đế nói thập phần cảm khái, nói vốn dĩ chỉ nghĩ đoạt lại quyền lực trong tay quốc trượng, không muốn hại tính mạng của hắn, ai ngờ hắn đem quyền thế quan trọng hơn mạng của mình, lúc trước ăn giáo huấn còn chưa đủ, dám mai phục quân cờ, đây là báo ứng, thân là thần tử mơ ước ngôi vị hoàng đế đó là báo ứng.

"Ngươi ra khỏi Mai Phương Trai đừng có nói chuyện này với những người khác, từ nay trở đi ngươi cẩn thận chút, trẫm chỉ sợ bọn họ chó cùng rứt giậu."

Vệ Thành trong lòng hiểu rõ, nghe nói Quốc Trượng không ổn, hắn liền nhắc nhở người trong nhà, nói gần đây khả năng sẽ có động tác, nhờ nương nhìn chằm chằm Kim Hoàn, lại nói cho tức phụ ngủ nhiều một chút. Chờ Vệ Thành lui ra, Càn Nguyên Đế lại đem việc này cân nhắc một lần, như vậy nghĩ đều vẫn là cảm thấy thực khôi hài. Quốc Trượng lo lắng xếp vào cái đinh, phát huy tác dụng, đem một phong thơ đưa ra, mở ra bên trong tất cả đều là vô nghĩa, hắn nhìn cảm thấy không đúng cân nhắc thời gian lâu như vậy, trước sau thử qua rất nhiều cách giải, cuối cùng đổi về bốn chữ:

"Ngươi là đồ ngốc."

Trong lúc nhất thời hoàng đế trong đầu tất cả đều là chữ đồ ngốc, hắn nghĩ như vậy đều nhịn không được đau lòng Quốc Trượng. Lại suy nghĩ một chút, chuyện này nếu là chính mình làm, sẽ không đến nỗi trúng gió nhưng có khả năng sẽ bệnh nặng một hồi.

Vệ Thành thật sự làm quá tốt, quá hả giận.

Hoàng đế đều nhớ không rõ chính mình cảm khái bao nhiêu lần, cảm khái hắn lúc trước có ánh mắt tốt, từ 300 người liền chọn trúng con cháu nhà nông.

Lúc đầu cảm thấy hắn dám nghĩ dám nói.

Quan sát một đoạn thời gian cảm thấy người này thật trầm ổn, có thể nhẫn nhịn, không sợ chịu khổ.

Hiện tại hắn lại có nhận thức mới, từ lúc này là có thể biết Vệ Thành thông minh hơn nhiều, việc này nghe buồn cười, muốn hoàn thành lại không phải đơn giản như vậy, đến đem mọi khả năng đều tính kế mới có thể bằng dựa vào bốn chữ mà chọc Quốc Trượng tức đến trúng gió.

Kia chính là Quốc Trượng, trải qua mưa gió vài chục năm, hắn cái gì không trải qua rồi? Vô số lần gian nan hiểm trở đều nhịn qua được, cuối cùng thế nhưng thua do 1 lá thư của Vệ Thành. Nên nói như thế nào? Chỉ có thể nói, người giỏi có người giỏi hơn.

Lúc này hoàng đế rõ ràng cảm thấy được, chỉ cần một mưu thần giỏi giang, có thể chống lại thiên quân vạn mã.

Những người ở Mai Phương Trai làm việc, những người khác biểu hiện còn hơi non nớt, có thể một mình đảm đương một phía chỉ có một người là Vệ Thành, đến thời khắc mấu chốt hắn có thể đứng ra phản bác, không làm Càn Nguyên Đế thất vọng.

Hoàng đế trong lòng tự luyến, suy nghĩ đủ rồi còn tìm thái y tới hỏi chuyện, cẩn thận quan tâm tình huống của Quốc Trượng. Thái y dốc hết sức nói đem trách nhiệm chữ bệnh cho Quốc Trượng đẩy đi, một lòng muốn cho Hoàng Thượng biết trúng gió là hắn không vâng theo thái y dặn dò, nói là chuyên tâm tịnh dưỡng, lại không thể lao tâm lao lực, kết quả hắn so với ban đầu càng làm việc, suy nghĩ quá mức, bị trúng gió là bởi vì quá tức giận quá mà thành.