Chương 112: (1)

1662 Chữ Cài Đặt
Mệnh Vượng Phu - Nam Đảo Anh Đào

Editor: Tuyết thu 247

Chương 112 (1)

Nghiêm Úc nhờ Vệ Thành ra nói chuyện, Ngô bà tử nghĩ đây là một tên lưu manh, làm người khác không vui, lại nghĩ hắn một mình tìm đến cửa không mang theo nhiều gia đinh, muốn hại người khác thì gọi là ngu xuẩn, đánh giá sẽ không xảy ra chuyện gì, liền không cản, để cho lão tam cùng hắn vào nói chuyện.

Trước sau cũng khoảng 15 phút, Nghiêm Úc lên kiệu, nô tài nâng hắn từ trong phủ nâng ra ngõ nhỏ. Ngô bà tử đứng cạnh cửa nhìn trong chốc lát, chú ý thấy họ Nghiêm trước khi nhấc mành lên còn quay đầu lại nhìn thoáng qua, hắn nhìn nhà Vệ gia, ánh mắt đυ.ng phải Ngô bà tử, Ngô bà tử nhịn không được, phi một tiếng.

"Lão tam ngươi nói hắn tìm ngươi làm gì? Có phải hay không lại muốn chơi xấu ngươi?"

"Nương đừng nghĩ nhiều."

"Không phải sao? Ngươi cùng hắn còn có giao tình gì sao? Hắn nhàn rỗi không có việc gì chạy tới nhà ta cùng ngươi tán gẫu?"

Ngô bà tử hỏi, trong nhà những người khác cũng đều triều hắn xem ra, Vệ Thành cười nói: "Thật không có việc gì, Nghiêm gia tìm cái trời cao hoàng đế xa tin tức bế tắc địa phương cấp Nghiêm Úc mưu cái chức, hắn đi theo muốn đi địa phương thượng làm quan, trước khi đi tưởng cùng ta nói nói mấy câu."

Ngô bà tử vẫn là không hiểu, đừng nói nàng, khuôn mặt của Nghiên Mực cũng quái quái, đang muốn mắng chửi nói ngươi lại không phải hắn tức phụ nhi, hắn ra xa nhà cùng ngươi từ biệt.. Lời nói chưa nói ra tới, Khương Mật hỏi: "Nhận lỗi tới?"

Hỏi ra lời này thời điểm Khương Mật đều cảm giác muốn thật là như vậy cũng quá không biết xấu hổ.

Kia lúc ấy không gặp hắn có bất luận cái gì tỏ vẻ, qua đi đã bao lâu hiện tại biết nhận lỗi tới.

Càng làm cho Khương Mật kinh ngạc chính là, Vệ Thành lắc lắc đầu, nói không phải.

Ngô bà tử: .

Thế nhưng không phải?

Nghiêm Úc nhịn không chịu được nên trước khi rời kinh thành muốn gặp Vệ Thành một lần, nhìn hắn đầu năm nhưng giống như người từ trong sương mù đi ra, ốm hơn lúc còn ở trong Hàn Lâm Viện, tinh thần vẫn còn tốt. Lại đây muốn nói chuyện gì?

"Cảm ơn Vệ hầu đọc đã dạy cho ta một bài học, để ta hiểu được làm người không thể chỉ nhìn vẻ bề ngoài. Ta mắt mù, không nhìn ra ngươi được Hoàng Thượng bảo vệ, rơi vào kết cục này cũng là xứng đáng. Mấy tháng nay ta suy nghĩ Hoàng Thượng coi trọng ngươi vì cái gì? Hiện giờ ta đã nhìn ra được một chút."

"Hiện tại các quan lại trong kinh thành đều biết Mai Phương Trai là chỗ Hoàng Thượng nghị sự, mà ngươi, chỉ là một quan ngũ phẩm, lại là người được Hoàng Thượng coi trọng. Chờ ngươi ra khỏi Mai Phương Trai Hoàng Thượng chắc chắn sẽ có động tác, nhìn xem Quốc Trượng rơi vào kết cục này, ngươi đoán hắn có thể buông tha ngươi hay không?"

Nghiêm Úc nói còn cười, hắn nói ta sẽ chờ xem.

"Vệ Thành ngươi đi lên con đường này, hoặc là thần tử được tin cậy, hoặc là kết cục thê lương chết không tử tế, đều không có chỗ chôn. Ngươi có thể đi đến bước nào, ta sẽ chờ xem."

Nói là muốn cùng Vệ Thành tâm sự, nhưng thật chất chỉ có một mình hắn nói, chờ hắn nói xong Vệ Thành mới trả lời một câu: "Không tiễn."

Ngô bà tử hoài nghi người họ Nghiêm này có mục đích, kỳ thật cũng không có mục đích gì, chính là từ khi bị Hàn Lâm Viện đuổi ra nên trong lòng nghẹn tức, hắn ở kinh thành đợi cũng vô ích, trong nhà đút lót cho hắn một chức quan ở chỗ khác ở, để hắn đến địa phương làm quan. Chuyện đầu năm tuy có lớn nhưng vẫn không truyền đi xa, ở bên ngoài mấy năm không chừng có cơ hội xoay người. Nghiêm Úc tuy là người bụng dạ đen tối, cũng biết đây là đường ra tốt nhất của mình hiện giờ, đồng ý xuống dưới. Chính là trước khi đi vô luận như thế nào cũng muốn đến Vệ gia một chuyến, không có mục đích gì, liền phảng phất cùng Vệ Thành nói hai câu, cục tức trong ngực hắn mới được trút ra.

Nói xong, đúng là hắn thấy thoải mái hơn nhiều.

Vệ Thành cũng rất thống khoái, hắn đem những chuyện gần đây phát sinh xâu chuỗi lại. Trước đó cảm thấy lúc hắn thăng quan đã kì lạ, đưa nha hoàn cũng kỳ quặc. Liên hệ đến đây, thì đã biết người sau kưng bày mưu là ai, là Quốc Trượng.

Không dám nói chắc chắn, nhưng tám chín phần mười là vậy, điểm này vẫn là Nghiêm Úc chính miệng nói ra.

Nghiêm Úc nói trong kinh thành các quan lớn, quý nhân đều biết hắn là vì Hoàng Thượng bày mưu tính kế, lường trước chuyệ Quốc Trượng bị bệnh, lợi ích bị đυ.ng chạm thì sẽ không bỏ qua hắn. Không sai chính là như vậy, có thể sắp xếp cho hắn thăng quan tặng người thì nhắt định người này có thân phận không thấp, thân phận cao hơn nữa chỉ có hoàng đế chứ không còn người khác.

Lui một bước nói, chẳng sợ thực sự có người khác hận hắn, chỉ cần nghĩ đến Quốc Trượng nhất định sẽ làm cái gì đó, những người này cũng sẽ kiềm chế xuống chờ Quốc Trượng động thủ, khả năng là đồng nghiệp khác cực kỳ bé nhỏ.

Nghĩ đến đây, Vệ Thành cười một tiếng, hắn nhìn về phía Kim Hoàn vừa mới mang trà ra tới. Kim Hoàn cũng phát hiện sau lưng ánh mắt nhìn nàng, nàng quay đầu lại phát hiện là Vệ Thành, có chút ngượng ngùng hỏi: "Lão gia có phân phó gì sao?"

"Người vừa rồi tới cửa ngươi có biết là ai không?"

Kim Hoàn lắc đầu lại nói: "Nghe lão thái thái nói là Nghiêm trạng nguyên cùng lúc thi của lão gia."

"Là hắn, hắn nói thấy ngươi có chút quen mắt."

Kim Hoàn trong lòng hoảng hốt: "Có lẽ đã gặp ở Quý phủ."

"Ta cũng nói như vậy, ta nói là lần trước thăng quan thì Quý đại nhân đưa tới, hỏi hắn có phải gặp ở Quý phủ không? Hắn nói không phải."

Kim Hoàn lúc này thở gấp gáp, tay ở hai bên hông cũng vô thức nắm chặt lại. Vệ Thành nhìn phản ứng của nàng ta, nói: "Ta nghĩ ra cửa làm khách cũng không nên nhìn chằm chằm nha hoàn nhà người khác, hắn vội vàng thoáng nhìn có lẽ nhớ lầm, ngươi làm việc đi."

"Vâng, lão gia."

Cho dù Vệ Thành nói như vậy, tim của Kim Hoàn vẫn dâng đến cuống họng, nàng biết Trạng Nguyên xuất thân không kém, sợ Nghiêm Úc trước đó gặp qua nàng. Xem Vệ Thành giống như không để ở trong lòng, nàng không xác định được đây là thật không thèm để ý hay là giả vờ, có phải đã hoài nghi đến nàng? Sau đó Kim Hoàn vẫn luôn ở trong lòng thóa mạ Nghiêm Úc, còn nói là Trạng Nguyên, nhân phẩm kém thì thôi, thế nhưng đến nhà người khác nói xấu.

Đáng thương Nghiêm Úc trở về bị hắt xì không ít lần.

Hắn ở cửa đúng là có nhìn thấy Kim Hoàn, còn không phải là nha hoàn thôi sao, Nghiêm Úc không để ở trong lòng, từ đầu tới đuôi không nhắc tới, hắn bị Vệ Thành lợi dụng.

Chuyện này khiến Kim Hoàn áp lực rất lớn, nàng cảm thấy chính mình khả năng đã bại lộ, liền muốn đem tin tức này truyền đi. Vệ Thành cũng đoán được nàng sẽ làm cái gì đó, vốn đang không biết làm như thế nào, lúc này, lại có người tặng phong thư tới, phong thư này cung cấp ý nghĩ cho hắn.

Lấy được thư Vệ Thành liền về thư phòng đọc, hắn không giống lần trước đọc ở đại sảnh, bản thân xem xong liền châm đèn ngồi đến nửa đêm, trước khi ngủ đem lá thư kia kẹp ở trong một quyển sách, rồi lấy chồng sách khác đè lên.

Đêm đó trước khi ngủ, Vệ Thành cùng Khương Mật nói thầm, nói nàng khả năng có thể sẽ nằm mơ.

Chờ đến lúc này Khương Mật đã có chút mệt nhọc, nghe được lời này liền tỉnh hẳn.

"Nằm mơ? Sao chàng biết ta sẽ nằm mơ?"

"Ta thấy nha hoàn kia sắp kiềm chế không được, mấy ngày nay hẳn là sẽ truyền tin tức cho chủ nhân của nàng ta, đi theo khả năng sẽ có chút động tĩnh."

Khương Mật không hiểu, gần nhất khá tốt a, thấy nàng đều dần dần ở thích ứng, làm việc cũng nhanh nhẹn hơn so với lúc mới đến: "Là trên triều đình có động tĩnh, hay là chàng đã làm cái gì?"

"Ta chỉ nói một câu, nhìn xem thử, xem nàng ta có mắc câu hay không."

Nghe Vệ Thành nói như vậy, Khương Mật chuẩn bị tâm thế là mơ thấy ác mộng mà đi ngủ, kết quả một đêm an ổn, tỉnh lại nàng còn nói Vệ Thành tiên đoán không chuẩn, tối hôm qua không có nằm mơ.