Đời trước, người đời chỉ nhớ đến nhị tiểu thư Thẩm gia.
Còn đại tiểu thư Thẩm gia thì qua bao năm mới xuất đầu lộ diện, lại chính là trong ngày Thái Tử Lý Trinh tuyển phi.
Lúc đó, Lý Trinh vừa gặp đã nhất quyết chọn ta.
Hoàng Thượng và Hoàng Hậu cực kỳ không vừa lòng.
Dù sao ta cũng chỉ là một đại tiểu thư hầu phủ không có thực quyền.
So với nữ nhi phủ thừa tướng, ta thật sự không có ưu thế gì.
Nhưng Lý Trinh rất kiên quyết, trước mặt tất cả mọi người đã quỳ xuống cầu Hoàng Thượng tứ hôn.
Đế Hậu đều yêu thương hắn nên cuối cùng cũng đồng ý.
Nhưng ta chỉ được phong làm trắc phi, tiến vào Đông Cung cùng một ngày với Thái Tử Phi, cũng chính là nữ nhi của thừa tướng.
Không có gia tộc chống lưng, chẳng có tỷ muội giúp đỡ, còn bị Hoàng Thượng, Hoàng Hậu ghét bỏ, phu quân đối xử lạnh nhạt.
Quả thật là một khởi đầu quá gian nan.
Trong Đông Cung, ta cố gắng hạn chế sự tồn tại của bản thân nhất có thể mới sống sót được.
Sau đó Hoàng Đế băng hà, Thái Tử đăng cơ.
Phụ thân, mẫu thân thường xuyên thúc giục ta phải sớm mang thai con nối dõi cho tân hoàng để tranh đoạt hậu vị.
Ta vì gánh vác cái sứ mệnh nực cười của gia tộc mà sống trong cung lúc nào cũng như đi trên băng mỏng.
Ta thật vất vả mới tránh được hết mưu ma quỷ chước từ công khai đến ngấm ngầm, trải qua thập tử nhất sinh, xử lý nữ nhi thừa tướng, bò lên hậu vị, mang thai long chủng.
Cuối cùng lại vì xuất huyết quá nhiều khi sinh hài tử, cứ thế mất đi mạng sống.
Trong ngày đầu thất, linh hồn ta vất vưởng trong cung, nhìn hảo muội muội Thẩm Diệu Phù của mình thân khoác áo bào, đầu đội mũ phượng gả vào trong cung, trở thành tân Hoàng Hậu.
Ta thấy Thẩm Diệu Phù hất khăn hỉ ra, đi về phía hài tử ta còn chưa kịp nhìn mặt, mỉa mai châm chọc:
“Ôi hảo tỷ tỷ của ta, uổng cho tỷ đọc nhiều sách như vậy, khổ sở vất vả cả đời, chỉ còn một bước cuối nữa mà lại cứ thế ra đi!”
“Chắc tỷ không thể ngờ tất thảy mọi chuyện đều là ý của phụ thân cùng mẫu thân đâu nhỉ? Là do người muội muội ta đây cơ thể suy nhược, không sinh được hài tử.”
“Tỷ tồn tại cũng chỉ để lót đường cho ta mà thôi.”
“Yên tâm, ta đã lộng ch*t tỷ rồi, chắc chắn sẽ coi hài tử của tỷ như ruột thịt, dù sao ta còn phải dựa vào nó để củng cố hậu vị mà! Người ta thường nói trong ngày đầu thất, vong hồn sẽ quay về, nếu tỷ thật sự đã trở lại, thấy ta gả cho phu quân tỷ, hưởng hết những gì tỷ liều mạng mới giành được, có khi nào sẽ oán hận quá hóa lệ quỷ, vĩnh viễn không được siêu sinh không đây? Ha ha ha ha…”
Lúc này ta mới biết tại sao nàng ta lại chọn tiến cung đúng ngày đầu thất của ta.
Ta lòng đầy oán hận, muốn tiến lên bóp ch*t nàng ta.
Nhưng chỉ có thể xuyên qua thân thể nàng ta.
Đúng lúc này, ta dần mất đi ý thức.
Đến khi tỉnh lại đã quay về bảy năm trước.
Bảy năm kiếp trước như một vở kịch lướt qua trong đầu ta, khiến ta cảm thấy có chút không chân thật.
Hai mắt ta chợt lóe lên, đột nhiên nhớ ra một người.
Một nhịp cầu.
Chỉ cần hắn giống như kiếp trước, xuất hiện trong cuộc đời ta.
Cuộc báo thù này của ta có thể bắt đầu rồi.
Nếu đã muốn chơi thì phải chơi cho lớn!