Chương 4

Sáng sớm hôm sau, phụ thân liền cho người tới gọi ta qua đại sảnh:

“Thanh Quân, vi phụ thỉnh cho con một vị tiên sinh riêng. Từ nay về sau con không cần xuất đầu lộ diện, ra khỏi phủ nữa, yên tâm ở trong viện học tập đi.”

“Còn lễ nghi trong cung, vi phụ cũng sẽ thỉnh ma ma tới dạy con.”

Ta thờ ơ nhìn ông ta, cũng không hành lễ.

Phụ thân đương nhiên là bị thái độ của ta chọc giận:

“Thẩm Thanh Quân, con có nghe thấy không?”

“Thật là chẳng ra sao! Ta thấy con đây là bị tổ mẫu chiều hư rồi!”

“Cuồng vọng vô lễ, bất kính với bề trên! Con quay về chép một trăm lần nữ giới, mai mang đến cho ta xem!”

Ta không thèm để ý ông ta, chỉ quan tâm đến tiếng bước chân bên ngoài đang ngày càng đến gần.

Ngay sau đó, một vị thư sinh thanh tuấn xuất hiện: “Tham kiến hầu gia!”

Trên mặt phụ thân có chút xấu hổ, căm phẫn liếc ta một cái, sau đó nhìn nam tử kia cười nịnh nọt:

“Tống đại nhân tới mà không thể tiếp đón từ xa, xin thứ lỗi!”

“Đây là tiểu nữ Thanh Quân ta đã nói với đại nhân. Thanh Quân! Con còn không mau tham kiến Tống đại nhân đi!”

Ta hơi cúi đầu, hành lễ với Tống Chi Hành: “Tham kiến tiên sinh.”

Nhịp cầu này, vẫn giống kiếp trước, bắc đến chỗ ta rồi.

Tống Chi Hành cười cười: “Thẩm tiểu thư không cần khách khí.”

Phụ thân nhanh chóng xen vào:

“Sao vậy được, Tống đại nhân, lễ tiết cần thiết vẫn phải có chứ.”

“Đại nhân bây giờ đâu còn như xưa, đã là Trạng Nguyên rồi, chính là đại hồng nhân trong mắt Hoàng Thượng!”

Ta không nghe nổi mấy câu thảo mai này nữa, trực tiếp ngắt lời ông ta:

“Phụ thân, tiên sinh đã tới rồi thì đừng làm chậm trễ thời gian của tiên sinh nữa, để ngài ấy trực tiếp dạy con luôn đi.”

“Tiên sinh, chúng ta đi.”

Ta duỗi duỗi tay về hướng Tống Chi Hành rồi dẫn hắn ra ngoài.

Kiếp trước khi ta nghe nói Tống Chi Hành là đương kim Trạng Nguyên đã rất vui mừng.

Ta cho rằng phụ thân thật sự coi trọng ta.

Nhưng Tống Chi Hành lại chỉ dạy ta nữ giới, nữ huấn.

Hắn nói đây là yêu cầu của phụ thân.

Bây giờ ngẫm lại, phụ thân thỉnh Tống Chi Hành qua đây, chẳng qua chỉ để làm màu mà thôi.

Ông ta căn bản không hy vọng Tống Chi Hành thật sự dạy ta cái gì hữu dụng.

Nhưng ông ta lại không hiểu hết con người của Tống Chi Hành này.

Phụ thân chỉ biết hắn là Trạng Nguyên đang được chú ý.

Nhưng lại không nghĩ tới chuyện đi tra quá khứ của Tống Chi Hành.

……

Ta thỉnh Tống Chi Hành tới viện của mình, gọi Bạch Chỉ mang điểm tâm ta đã phân phó làm từ sáng lên.

Hai mắt Tống Chi Hành sáng ngời.

“Tiên sinh, đây là điểm tâm chuẩn bị cho ngài, thỉnh dùng.”

“Thẩm tiểu thư sao lại biết ta thích ăn món này?”

Ta che khăn cười cười, không trả lời.

Đây là chuyện sau khi học tập với hắn một thời gian dài trong kiếp trước, ta biết được.

Lúc đó ta cũng dùng những thứ này hối lộ hắn, nhờ hắn dạy ta những kiến thức thực sự hữu dụng.

Tống Chi Hành tò mò nhìn ta:

“Người ta đều nói đại tiểu thư Thẩm gia tri thư đạt lễ, huệ tâm lan chất. Nhưng hôm nay tại hạ mới thực sự hiểu được lời đồn không đáng tin đến mức nào. Thẩm tiểu thư lớn mật hơn nhiều so với tưởng tượng của ta.”

Ta cười:

“Tiên sinh cảm thấy ta dám ngắt lời phụ thân là hành vi rất lớn mật à? Hay là tiên sinh cũng cảm thấy ta bất kính với bề trên?”

“Nhưng sao tiên sinh biết được? Phụ thân, mẫu thân phải thế nào thì ta mới như vậy?”

“Chi bằng tiên sinh cứ kiểm tra học thức của ta trước đi, vậy mới có thể đúng bệnh hốt thuốc, dạy cho ta những gì phù hợp.”