Chương 93: Hài tử của ai?

Sau khi phô bày đẩy đủ dáng vẻ buồn nôn của mình xong, rốt cuộc Cố Lan Phức run rẩy lui xuống.

Rất nhanh đại phu giúp đỡ chẩn mạch, chẩn mạch xong, sắc mặt đại biến, lặng lẽ bẩm báo, Hoàng hậu cũng giật mình không nhỏ, sau đó nói có việc bận, nên rời đi trước.

Ở chỗ làm bánh, dĩ nhiên tất cả đều suy đoán, mọi người đều nghĩ đến, nhưng bây giờ mấu chốt là rốt cuộc trong bụng vị Cố Lan Phức này là hài tử của ai, nếu như là Nhị hoàng tử, mặc dù khó nghe, nhưng còn có thể giấu đi, dù sao cũng là hoàng tôn của hoàng tử, nếu như là của người khác, chuyện kia liền thú vị.

Mọi người không khỏi nhìn về phía Cố Cẩm Nguyên, phải biết đây là tỷ muội, là tỷ muội cùng cha khác mẹ, nếu Cố Lan Phức thật sự mang thai, trước mặt Cố Cẩm Nguyên này cũng khó nhìn.

Mà đang ở trong đám người này, Hồ phu nhân vốn đang nhíu mày, rất nhanh nghĩ tới, vừa nghĩ tới liền đưa mắt nhìn Cố Cẩm Nguyên.

Mặc dù chuyện này cũng sẽ liên lụy đến dah tiếng của mình, tón lại là trong lòng không thoải mái, nhưng mất mặt hơn chính là Cố Cẩm Nguyên?

Cố Cẩm Nguyên lại rất bình tĩnh, cười, nhìn Hồ phu nhân.

Nàng cười hỏi: “Hồ phu nhân, ta từ nhỏ lớn lên ở Lũng Tây, cũng không phải quen thuộc với Lan Phức, cũng không biết nàng có bệnh gì không tiện nói ra không? Ta nghe nói Hồ phu nhân và phu nhân Ninh Quốc Công phủ ta quan hệ rất tốt, bình thường đều hay tới lui, chắc là rất quen thuộc? Có biết rốt cuộc Lan Phức bị sao không?

Hồ phu nhân nghe lời này, sắc mặt liền khó coi.

Miệng nàng rất xảo quyệt, cho nên đẩy sạch sẽ, làm giống như Cố Lan Phức không có quan hệ gì với nàng, ngược lại hắt bát nước dơ về phía mình?

Hồ phu nhân miễn cưỡng cười: “Nương nương nói gì vậy, đây là chuyện của Quốc Công phủ, thần nào biết!”

Cố Cẩm Nguyên có chút ngoài ý muốn: “Vậy sao? Bổn cung cũng là nghe nói, cô nương quý phủ thường xuyên lui tới với Lan Phức, Hồ cô nương nên biết mới đúng.”

Nàng vừa nói xong, mọi người lập tức nhớ tới, vừa rồi Cố Lan Phức khó chịu, Hồ Hàm Thu liền tiến lên quan tâm giúp đỡ che giấu.

Hồ Hàm Thu nghe vậy liền sửng sốt, sao mọi người lại nhìn nàng ta?

Nàng ta đỏ mặt, vội nói: “Thái tử phi nói đùa, thần nữ nào biết gì đâu!”

Cố Cẩm Nguyên gật đầu: “Người thường xuyên lui tới cũng không biết, chắc không phải là bệnh cũ, sợ là bệnh gì bộc phát. Vậy thì, mời phu nhân Ninh quốc công phủ đến trước, tránh cho xảy ra chuyện, không có người thân ở bên cạnh thì không tốt lắm.”

Những người bên cạnh dĩ nhiên đều tuân theo, vội vàng đi làm.

Hồ phu nhân âm thầm nhìn thoáng qua Cố Cẩm Nguyên.

Lúc đầu mình không nên nói tiểu cô nhận nữ nhi của Lục Thanh Tụ từ Lũng Tây trở về, mình cảm thấy không ổn, nhưng nếu như kế sách của Hồ Chỉ Vân có thể dùng được, cũng không nói làm gì, nhưng không ngờ hôm nay lại dẫn đến kết cục này.

Người ta làm tới Thái tử phi, ngược lại lăn qua lộn lại đám người mình thật tốt!

Huống chi mắt miệng người này lanh lẹ, nói mấy câu, ngược lại rửa sạch quan hệ của nàng, rồi hắt bát nước dơ về phía mình, thật đúng là gian trá.

Mọi người tiếp tục làm bánh, lại có người trong đám thì thầm tán dương nịnh nọt Cố Cẩm Nguyên một phen, Cố Cẩm Nguyên toàn bộ đều thu vào mắt.

Ngay vào lúc này, Hồ Chỉ Vân đến, sắc mặt liền khó coi, thân hình cũng có chút lung lay, giống như đi bộ cũng không đi nổi.

Những hoàng thân quốc thích quyền quý kia, mỗi một người đều nhìn về phía Hồ Chỉ Vân, trong ánh mắt đều hiện lên vẻ xem náo nhiệt.

Mọi người đều biết, năm đó Cố Du Chính từ bỏ Lục Thanh Tụ, sau đó trở lại kinh thành cưới Hồ Chỉ Vân.

Đã nhiều năm như vậy, Lục Thanh Tụ chết tha hương, Hồ Chỉ Vân lại làm một phu nhân Ninh Quốc Công phủ, ngày thường cũng phong quang vô hạn, mà bà ta còn nhận nữ nhi Lục Thanh Tụ, hiển nhiên là có mục đích, cũng biết là ta không có tâm tốt như vậy.

Tin tức linh thông, biết bao nhiêu chuyện.

Kết quả thì sao, bây giờ Cố Cẩm Nguyên người ta làm tới Thái tử phi, hơn nữa còn được Thái tử sủng ái, Hoàng hậu cũng rất nể trọng, sau này không biết còn đại phú quý gì chờ nàng nữa đâu!

Có thể nói, khi nữ nhân đã đến nước này, coi như cũng không uổng phí một lần xuống thế gian.

So ra mà nói, người người đều biết tình cảnh hiện tại của Hồ Chỉ Vân ở Ninh Quốc Công phủ, nghe nói lão phu nhân trong phủ không thích, lại bị Cố Du Chính lạnh nhạt, thậm chí trên phố còn có tin đồn, nói là nam đó Cố Du Chính bị đội nón xanh, hài tử của Hồ Chỉ Vân không phải là của ông ta.

Dù sao có rất nhiều tin đồn, lời gì cũng nói được.

Hôm nay lúc mọi người nhìn thấy bộ dạng thất hồn lạc phát của Hồ Chỉ Vân, không khỏi buồn cười, duy chỉ có Hồ phu nhân đứng ở một bên, lúng túng cúi đầu, không dám nhìn.

Sau khi Hồ Chỉ Vân đi vào, ngay cả ngẩng đầu cũng không dám, quỳ xuống, trong miệng hô nương nương.

Cố Cẩm Nguyên lại làm như không thấy, từ trong tay Đàm Ti Duyệt nhận lấy một cái bánh, dùng bút màu, nhẹ nhàng vẽ lên một bông hoa.

Tay nàng mảnh mai, vẻ mặt lạnh nhạt nhưng thành kính, chuyên chú vẽ một cái lại một cái.

Trong điện rất yên tĩnh, không người nào dám thở mạnh, cũng không ai dám quấy nhiễu nhắc nhở Cố Cẩm Nguyên.

Mọi người đều biết, lần làm bánh này không phải là chuyện nhỏ, đây là muốn dâng lên thần linh, nếu Thái tử phi đang vẽ hoa, người nào dám quấy rầy?

Gương mặt Hồ Chỉ Vân đỏ bừng, bà ta xuất thân tốt, từ nhỏ tướng mạo tài hoa cũng không thua người, nếu muốn so, chính là chỉ kém Lục Thanh Tụ một chút thôi!

Sau khi bà ta gả cho Cố Du Chính, mặc dù của hôn sự này của bà ta và Cố Du Chính không như ý, trong lòng bà ta cũng biết rõ, nhưng người ngoài không biết, người ngoải chỉ biết bà ta phong quang vô hạn, những năm gần đây, bao nhiêu người cảm khái nói, năm đó cảnh tượng của Lục Thanh Tụ cũng như vậy, còn không phải kết cục như vậy sao, sau cùng người thắng vẫn là Hồ Chỉ Vâ, còn là Hồ Chỉ Vân có phúc khí.

Hồ CHỉ Vân thu hết lời tán dương hâm mộ, bà ta cũng cảm thấy bà ta mạnh hơn Lục Thanh Tụ kia nhiều, đây chính là vận mệnh.

Nhưng bây giờ, cũng mới qua một năm, bà ta từ người người hâm mộ tán dương liền té thảm thương trên đất.

Bà ta quỳ ở nơi đó hành lễ với Cố Cẩm Nguyên, cho dù Cố Cẩm Nguyên không để ý tới, bà ta cũng không thể ngẩng đầu.

Khuất nhục khiến cho bà ta giận đến tay run rẩy.

Bà ta đường đường là phu nhân Quốc Công, Cố Cẩm Nguyên là Thái tử phi thì sao, có thể đối xử với bà ta như vậy sao?

Trong đại điện càng thêm yên tĩnh, người ở chỗ này cũng biết tiền nhân hậu quả của chuyện hôm nay, mỗi người đều mím môi cúi đầu, ai cũng không dám nói giúp Hồ Chỉ Vân, ngược lại không khỏi có chút ý tứ muốn xem náo nhiệt.

Mà Cố Cẩm Nguyên qua một hồi lâu, mới ngẩng đầu lên, giống như vô ý nhìn thấy Hồ Chỉ Vân, sau mới nói: “Phu nhân tới lúc nào vậy? Bổn cung bận làm bánh, ngược lại không thấy.”

Nàng lại giả bộ!

Nhưng dù trong lòng Hồ Chỉ Vân tức giận, cũng chỉ có thể nhịn xuống.

Bà ta chịu đựng, tiếp tục cung kính bái kiến Cố Cẩm Nguyên.

Đến lúc này Cố Cẩm Nguyên mới chậm rãi nói: “Phu nhân đứng lên đi.”

Nói xong, nàng lại ban ghế ngồi cho Hồ Chỉ Vân, Hồ Chỉ Vân quật cường đứng ở nơi đó không nồi.

Cố Cẩm Nguyên thở dài, nói: “Phu nhân, thân thể Lan Phức không tốt, mới vừa được thái y chẩn mạch, phu nhân người mau qua đó đi, dù sao cũng là nữ nhi gia chưa gả, chẳng may xảy ra chuyện dù, những người ngoài như chúng ta cũng không tiện giải quyết.”

Lời này của nàng nhìn như bình thường, nhưng người sáng suốt vừa nghe liền biết, đây là cố ý cường điệu “Nữ nhi gia chưa gả.”

Lúc đến Hồ Chỉ Vân đã mơ hồ nghe qua, lúc này nghe Cố Cẩm Nguyên nói như vậy, càng thêm xấu hổ không chịu nổi, không thể làm gì khác nơi là cắn răng nói: “Vâng, nương nương.”

Thái y sau khi chẩn mạch cho Cố Lan Phức, sắc mặt có chút nghiêm trọng, vội vàng bẩm báo với Hoàng hậu, Hoàng hậu cũng kinh ngạc.

Dù sao cũng không phải nhi tử do mình sinh, bà cũng không dám tự chủ trương, vội vàng bẩm báo với Hoàng thượng.

Hoàng thượng nghe, sắc mặt liền không tốt lắm: “Là thật?”

Thật ra Hoàng thượng vẫn muốn từ chối mới hôn sự của nhi tử thứ hai với Cố Lan Phức, chẳng qua chưa từng nghĩ tới, không đợi đến một cơ hội thích hợp, Cố Lan Phức lại có thai.

Nhớ tới ngày đó nhi tử ấp a ấp úng nói, nhìn dáng dấp ngược lại cũng có chút đầu đuôi với Cố Lan Phức rồi, ông không khỏi cau mày.

Hoàng hậu thở dài: “Thϊếp thấy chính là ý đó, mới vừa rồi thϊếp đã đi xem nàng, lại thử dò xét, chỉ sợ là ----.”

Ông trầm mặt, dặn dò: “Để Thục phi qua đó đi.”

Nếu như thật sự trong bụng Cố Lan Phức là xương thịt của nhi tử, nàng ta vừa là thê tử chưa xuất giá của nhi tử, vừa là nữ nhi của Cố Du Chính, về tình về lý, cũng phải mau chóng cưới vào cửa.

Hoàng hậu nghe vậy, liền hiểu, vội vàng sai người mời Hàn Thục phi.

Lại nói mấy ngày nay Hàn Thục phi bế môn đóng cửa, cũng là trong lòng chịu khổ sở, những năm này nhi tử mình bị khổ sở, thật là băn khoăn.

Đặc biệt là Phương Đao Lăng nhắc tới bệnh không tiện nói ra của nhi tử mình, càng làm cho Hàn thục phi lo sợ bất an.

Lúc này chợt nghe tin này, thật đúng là vui như lên trời.

Bà ta dậm chân nói: “Đây là chuyện tốt, đây là chuyện tốt! Nếu thật sự trong bụng nàng là huyết mạch của A Hiện, nhất định phải nhanh chóng cưới vào cửa!”

Vì chuyện này, nàng cố ý cầu xin Hoàng hậu ân xá, đi qua cầu kiến Hoàng thượng, quỳ ở nơi đó, thế nào cũng muốn để cho Cố Lan Phức vào cửa.

“A Hiện thân thể yếu, có lẽ đây là cốt nhục duy nhất của A Hiện, Hoàng thượng đã có chút tuổi, đến này còn chưa có Hoàng tôn, Thái tử và Thái tử phi thành thân, cũng chưa thấy động tĩnh! Nếu A Hiện có thể có huyết mạch, đây chắc chắn là chuyện vui!”

Vậy mà trên mặt Hoàng thượng lại không hề vui mừng, mặt ông trầm như nước, chắp tay sau lưng, im lặng hồi lâu không lên tiếng.

Cuối cùng ông mới nói: “Ngươi và A Hiện có từng nhắc tới sao, tin chắc đây là cốt nhục của A Hiện?”

Hàn thục phi vừa nghe lời này, lập tức giơ tay lên trời thề: “Đây là dĩ nhiên, thϊếp đã hỏi qua, thời gian cũng có thể đối chứng được, hơn nữa, Cố Lan Phức là danh môn khuê tú, há có thể lừa dối huyết mạch của Thánh thượng, nàng không muốn sống nữa sao?”