Chương 92: Tiệc tất niên (3)



Liên tiếp mấy ngày, Thái tử khó có khi nhàn rỗi, cùng với Cố Cẩm Nguyên ở lại Đông cung.

Không thể không nói, giữa ban ngày hắn là một người rất có nhã hứng, sẽ đặt bàn trà ở trong tuyết, ở giữa mùi hương mai vàng mát lạnh, vì nàng pha một bình trà nóng.

Tài nghệ pha trà của hắn rất cao siêu, trà pha ra, có thể có núi cao, có thể có nước chảy, cũng có thể mơ hồ có nam nữ dựa vào lẫn nhau, làm cho hứng thú của Cố Cẩm Nguyên tăng nhiều.

Thái tử thấy nàng như thế, liền tay cần tay dạy nàng.

Ai ngờ dạy nàng hồi lâu, cuối cùng nàng cũng chỉ học được một thủ pháp bình thường.

“Thôi, ta không học được đâu.” Cố Cẩm Nguyên có chút ủ rũ, nhưng suy nghĩ một chút ngược lại cũng không có gì, dù sao cũng đã có hắn.

“Tốt.” Thái tử cũng nhìn nàng pha ra bình trà kia, một lúc sau mới bưng lên.

Cố Cẩm Nguyên muốn ngăn cản, nhưng Thái tử đã bưng lên uống.

“Không muốn –.”

“Ta cảm thấy uống rất ngon.” Tròng mắt đen yên tĩnh nhìn nàng, hắn nghiêm túc nói: “Một chén trà như vậy, hình như ta đã uống qua ở đâu rồi.

Giọng nói của hắn rất dễ nghe, giống như bị băng tuyết trau chuốt qua.

Điều này làm cho Cố Cẩm Nguyên giật mình, cảm thấy lúc hắn nói lời này, giống như có thâm ý.

Có ý tứ gì?

Nhưng hắn không có nàng có cơ hội suy nghĩ nhiều.

Giữa ban ngày hắn sẽ cùng nàng đọc sách luyện chữ, còn có thể cùng nàng đạp tuyết thưởng mai, nhưng đến khi trời tối, hắn liền lập tức thay đổi thành người khác.

Ban đêm, khi màn trướng buông xuống, khi Thái tử cởi thường phục ra, hắn sẽ trở nên tham lam.

Sẽ khát vọng giống như là như thế nào cũng đều không đủ.

Điều này làm cho Cố Cẩm Nguyên cảm thấy, mình giống như cây liễu trong cuồng phòng bão tuyết, trải qua bao nhiêu va đập bao nhiêu năm.

Sức lực kia, là muốn ép khô người.

Mà có một tối, khi đang gặp trân bão ở trên ngọn núi cao chót vót, hắn đột nhiên ở bên tai nàng, cắn răng nghiến lợi nói: “Không cho tốt với nam nhân khác!”

Tâm thần Cố Cẩm Nguyên chấn động, sau đó liền bị đánh cho tới bời xương cốt.

Đợi đến qua thật lâu, nàng từ trong mồ hôi ướt sũng khôi phục lại như cũ, lại dùng đầu ngón tay đâm vào cánh tay rắn chắc chả hắn: “Có phải chàng thấy ta ra lệnh cho cung nhân đưa điểm tâm cho Lô đại nhân không?”

Thái tử không lên tiếng.

Cố Cẩm Nguyên ngửa mặt nhìn sang, lại thấy trên khuôn mặt tuấn tú không có bất kỳ tỳ vết nào lộ ra một tầng mồ hôi mỏng, nơi đuôi mắt ửng đỏ khiến cho người xem say lòng.

Hơi thở của hắn vẫn bình thường như chưa từng thở gấp.

Ngón tay út nhọn của nàng khẽ đâm hắn: “Nói...”

Thái tử liếc nàng một cái, rất là xem thường nói: “Ta là loại người như vậy sao?”

Cố Cẩm Nguyên lầm bầm: “Vậy chàng nói, lời vừa rồi của chàng là có ý gì?”

Thái tử mặt vô tội: “Ta có nói gì sao?”

Cố Cẩm Nguyên lập tức trợn tròn hai mắt, còn có thể như vậy, còn có thể chống chế vậy sao?

Cố Cẩm Nguyên nghiến răng: “Mới vừa rồi, chàng nói, chính chàng cũng không nhớ rõ, không cho giả vờ!”

Thái tử lại nghiêm trang nói: “Mới vừa rồi, lúc nào, nàng nói cho ta biết là lúc nào?”

Cố Cẩm Nguyên mở to hai mắt, nhờ đèn bên ngoài màn trướng nhìn hắn, nhìn hồi lâu, cuối cùng dứt khoát nằm ở chỗ đó.

Hừ, coi nàng ngốc sao?

Hắn không thừa nhận, nàng cũng sẽ không nói!

***

Một ngày kia, cách ngày tết còn bốn ngày, theo truyền thống của Đại Chiêu quốc, phi tần phải làm bánh.

Ngày này Cố Cẩm Nguyên đến sớm một chút, lại mặc vào cáo mệnh của Thái tử phi, sau đó liền đến chỗ Hoàng hậu, lúc này Hoàng hậu cũng đã trang điểm xong, nhìn thấy Cố Cẩm Nguyên, lại dặn dò chuyện hôm nay.

Lúc đang nói chuyện, lục tục có nữ quyến tới cửa, sau khi toqia, mỗi người trước tiên đều thắp hương, sau đó mới tới bái kiến Hoàng hậu và Thái tử phi.

Đến đây, phàm là người tin tức nhanh, đều biết người định ra danh sách lần này là Cố Cẩm Nguyên, lập tức nhìn sang, lại thấy Cố Cẩm Nguyên mũ phượng tóc mây, trâm phượng rũ hạt châu xuống làm đẹp ở trên trán, làm nổi bật lên băng cơ ngọc cốt xinh đẹp, chính là tư thái khuynh quốc khuynh thành.

Dáng người nàng nhỏ bé, nhưng một thân trang phục lộng lẫy, lại không chút khoe khoang, càng thêm tôn quý yểu điệu.

Mọi người không khỏi âm thầm cảm khái, nghĩ đến dáng người Lục Thanh Tụ ngày xưa, chỉ trách nàng hồng nhan bạc mệnh, cuối cùng chết tha hương, không ai ngờ tới mười mấy năm sau, nữ nhi của nàng vào cung, trở thành Thái tử tôn quý trên ngàn người, thật là thế sự khó có thể nắm bắt.

Đang lúc mọi người cảm khái, rất nhanh tất cả đã đến đông đủ, mọi người lần nữa làm lễ ra mắt Hoàng hậu và Cố Cẩm Nguyên, sau đó liền bắt đầu làm bánh.

Làm bánh chúc tết phân ra hai bàn, một bàn do Hoàng hậu dẫn đầu, một bàn lấy Cố Cẩm Nguyên dẫn đầu, hai bên nữ quyến tuổi khác nhau, nhiều tuổi một chút thì ở bàn Hoàng hậu, mà bên Cố Cẩm Nguyên chính là tức phụ trẻ tuổi và thiên kim khuê các.

Có cẩm nguyên nhìn sang, những người nàng biết đều ở đây, nhưng Hồ Chỉ Vân lại không có, chắc là trong lòng không thoải mái, dứt khoát không tới?

Nàng cũng liền lười phải suy nghĩ nhiều, cúi đầu tiếp tục làm bánh.

Cách làm bánh này cũng đã được dạy một chút, chư vị phi tần hoặc đám người quyền quý tự mình làm bột trộn nhân, cũng gói kỹ càng, cuối cùng Cố Cẩm Nguyên tự mình điểm hoa một chút.

Ý tứ trong đó, đại khái là nói phi tần và gia quyến tới giúp Hoàng hậu và Thái tử phi, giúp đỡ làm, cuối cùng hoàng hậu và Thái tử phi chạm một chút, coi như là các nàng làm.

Đáng nhẽ đây là chuyện bình thường, bởi vì luôn như thế, mọi người có thể tới giúo đỡ Hoàng hậu Thái tử phi đã là vinh dự cực lớn rồi.

Nhưng hết lần này tới lần khác đều có người suy nghĩ nhiều.

Cố Lan Phức ở nơi đó làm bánh, nắn bánh cũng có chút hoàng hốt, nàng ta không khỏi nhớ tới đời trước.

Đời trước, nàng ta vừa mới lên làm Thái tử phi, chưa kịp quá một năm, cũng chưa kịp đến lúc làm bánh này, Thái tử đã không còn.

Sau khi Nhị hoàng tử đăng cơ làm đế, Cố Cẩm Nguyên cũng từng lấy danh nghĩa Hoàng hậu mang theo mọi người làm bánh, khi đó, nàng là Thái tử phi góa chồng, chỉ có thể đưa bánh đã làm xong tới trong tay Cố Cẩm Nguyên.

Đây chỉ là một hành động nhỏ, nhưng với Cố Lan Phức mà nói, lại không thể nào quên được sỉ nhục đó.

Bởi vì khi nàng ta đưa bánh tới, nghĩa là nàng ta phải quỳ ở trước mặt Cố Cẩm Nguyên, nghĩa là nàng ta cũng phải tôn vinh Cố Cẩm Nguyên ở trên đầu.

Nàng ta không cách nào chịu được.

Nhưng đời trước, nàng ta phải chịu cả đời.

Cố Lan Phức hít một hơi thật sâu, khiến cho mình nhớ những thứ này, lúc nghĩ đến, bánh trong tay nàng ta đều phát run.

Nàng ta muốn, mình giở chút thủ đoạn thì như thế nào, chỉ cần có thể gả cho Nhị hoàng tử, nàng ta sợ cái gì?

Sẽ có một ngày, Cố Cẩm Nguyên phải quỳ trước mặt mình, đưa bánh cho mình!

Nghĩ như vậy, nàng ta liền để bánh xuống, sau đó chợt nằm úp sấp ở một bên, phát ra tiếng nôn.

Tiếng nôn rất nhỏ, nhưng khi tiếng này vang lên ở trong đại điện thì tất cả mọi người đều yên tĩnh, mọi người nhìn Cố Lan Phức.

Đây, đây là thế nào?

Phụ nhân đã lập gia đình, biết chuyện, liền lộ ra ánh mắt hoài nghi.

Phu nhân Hồ đại tướng quân, cũng chính là tẩu tử của Hồ Chỉ Vân, càng thêm nhíu mày.

Mà đám người cô nương trẻ tuổi, là quan tâm một chút, thậm chí Hồ Hàm Thu còn tiến đến hỏi: “Lan Phức, làm sao vậy? Ăn phải đồ hư sao?”

Cố Lan Phức nôn khan một hồi lâu, cũng không nôn ra được cái gì, chỉ thở hổn hển lấy tay che môi.

Người xung quanh đợi, nghe thấy thế, có mập mờ cười, cũng có mím môi không nói, dĩ nhiên quan trọng là cẩn thận quan sát sắc mặt Cố Cẩm Nguyên.

Phải biết vị Cố Lan Phức này là muội muội của Cố Cẩm Nguyên, nghe nói quan hệ không tốt, nhưng chẳng may người ta quan hệ tốt thì sao? Cho nên trước khi cười người phải nhìn cho kỹ, không thể cười sai được.

Cố Cẩm Nguyên nhìn Cố Lan Phức, cũng cảm thấy kỳ lạ.

Nàng ta ... muốn làm gì?

Thấy kia, giống như là phu nhân trong nhà có thai, nhưng Nhị hoàng tử không thể được, vậy nàng ta có thai với ai?

Cũng không thể nói nàng ta tư thông với nam nhân khác?

Nhưng mà hôn sự của nàng ta và Nhị hoàng tử, tuy nói Hoàng thượng không thích, cố ý muốn hủy bỏ, nhưng rốt cuộc cũng chưa có hạ chỉ, làm sao nàng ta dám tư thông với nam nhân khác?

Huống chi nôn ở trước mặt mọi người, cũng quá... lớn mật làm bậy rồi?

Dĩ nhiên Cố Lan Phức cũng cảm nhận được tất cả mọi người đang nhìn nàng ta, nàng ta mệt mỏi cười với Hồ Hàm Thu, miễn cưỡng nói: “Cũng không có gì, chỉ là gần đây thân thể khó chịu...”

Nói xong, lại nôn lần nữa.

Cái này, tất cả mọi người đều cảm thấy không bình thường, ngay cả cô nương trẻ tuổi cũng ít nhiều hiểu ra được cái gì đó, dù sao nhà ai không có tẩu tử mang thai, cho dù lúc đầu không nghĩ tới, hiện tại cũng ít nhiều đoán được.

Trong điện một mảnh lúng túng, tất cả mọi người đều im lặng không nói, nhìn xem rốt cuộc nên diễn xuất như thế nào.

Cố Cẩm Nguyên nhíu mày, lạnh nhạt nói: “Lan Phức, nếu thân thể muội khó chịu, vậy thì mời thái y đi.”

Lúc này Hoàng hậu cũng tới: “Thái tử phi nói đúng, nếu thân thể khó chịu, vậy lui xuống trước đi, mời thái y đến xem bệnh.”

Cố Lan Phức còn muốn tiếp tục nôn, đã có ma ma tới mời đi.

Nàng ta có chút không cam lòng.

Trong lòng nàng ta đã không quan tâm danh tiếng gì nữa, nàng ta chỉ muốn cho mọi người biết, nàng ta mang thai hài tử của Nhị hoàng tử.

Mục đích của nàng ta chỉ có một, muốn gả cho Nhị hoàng tử!

Đúng lúc nàng ta không thể không theo ma ma rời khỏi đại điện, ánh mắt nàng ta linh động, làm bộ dưới bàn chân lảo đảo một cái, suýt chút nữa ngã xuống.

Sau khi “a” một tiếng, liền ôm lấy bụng.

Lúc này, tất cả mọi người đều không nói.

Thấy thế nào, cũng giống như nàng ta đang mang thai.

Cho nên rốt cuộc nàng ta mang thai với người nào?

Nếu mọi người nhớ không nhầm, lúc này nàng ta còn là vị hôn thê của Nhị hoàng tử đó!