Chương 86: Cùng tắm trong tuyết.

Cố Cẩm Nguyên vẫn cảm thấy, Thái tử lúc thì tốt lúc thì xấu, lúc tốt thì đầu óc rất bình thường, giống như thỉnh thoảng đang lúc nàng nghe thấy hắn nói chuyện triều chính, nhắc tới thế cục hiện tại của biên cương, bọn họ sẽ cảm thấy từ trong đáy lòng, rốt cuộc cũng là Thái tử một nước, học chính là trị quốc, mình tự xưng là thông minh, lại học một vạn năm, cũng không thể học được, hơn nữa muốn học cũng phải có khí phách trông coi thiên hạ.

Lúc này, nàng sẽ không nhịn được dựa vào trong ngực hắn, chôn mặt của mình ở trong l*иg ngực hắn, sẽ cảm thấy mình có thể giao cả đời cho hắn.

Nhưng thỉnh thoảng, hắn cũng sẽ không bình thường.

Giống như hiện tại...

Từ lúc Thái tử vào tẩm điện, sau khi nói ra “cẩn thận nhiễm khí lạnh vào nàng”, nàng cảm thấy hắn đối đãi với mình cẩn thận, giống như mình là đồ sứ dễ vỡ, thậm chí lúc ôm mình cũng không dám dùng sức.

Hắn còn trầm mặc mím môi, cứ như vậy nhìn mình, giống như hanwj không thể khảm mình vào trong lòng.

Thích không? Đương nhiên là thích.

Người nào không muốn được người khác coi như bảo bối trong lòng bàn tay.

Huống chi trong trí nhớ của Cố Cẩm Nguyên, nàng chưa từng được bất kỳ một nam nhân nào đối đãi như vậy.

Nàng từ nhỏ lớn lên đã không có được sự yêu thương của phụ thân, từ trong xương nàng muốn luôn điều đó.

Trước kia nàng chưa từng thừa nhận, nàng sẽ tự nói với mình, nàng không cần, nhưng hôm nay lập gia đình, lại được phu quân của mình yêu thương cưng chiều như vậy, được hắn cẩn thận nâng niu trong lòng bàn tay, nàng mới biết, bởi vì caqmr giác mình không chiếm được, mới cố ý nói không cần.

Nhưng lúc này... nàng cắn môi nhìn hắn: “Rốt cuộc là bị làm sao vậy?”

Thái tử đã khôi phục như cũ, cúi đầu nhìn chằm chằm nữ nhân trong ngực.

Bên ngoài bông tuyết tung bay, mỗi bông tuyết rơi xuống đều thấm lạnh, mặt trăng rực rỡ trong ngự uyển, cũng bị màu trắng xoá bao trùm, dọc đường đi, suy nghĩ đời trước làm một cô hồn phiêu du trong cung này, lạnh giá đến tận xương.

Nhưng vừa bước chân vào tẩm điện, liền thấy nữ nhân xinh đẹp dịu dàng này.

Đời này, nàng là thê tử của mình, là nữ nhân an tĩnh chờ đợi mình trở về.

Trong tẩm điện, huân hương thoang thoảng bay, âm lò đốt không tiếng đột, đèn cung đình tĩnh lặng tản ra ánh sáng, nữ nhân mặc áo màu đỏ mềm mại, mơ hồ để lộ qua quần áo lụa trắng mềm bên trong, nổi bật lên vòng eo nho nhắn, cũng làm nổi bật lên da thịt trắng sữa mềm mại.

Ôm vào trong ngực, thân thể mềm mại của nàng giống như sẽ bị đứt rời.

Cố Cẩm Nguyên bị Thái tử nhìn đến có chút đỏ mặt, thật ra thì hai người thành thân cũng đã được một thời gian, về chuyện nam nữ, nàng cũng từ huyệt vị người gỗ biến thành biết thật sự, rất nhiều tư vị cũng đã hưởng qua rồi.

Nhưng hiện tại, cái vẻ mặt kia, giống như hận không được ăn nàng tại chỗ.

“Điện hạ?” Nàng cảm thấy, thỉnh thoảng hắn sẽ không đúng lắm, nói ra thì cũng không giống như thất tâm phong, dù sao thỉnh thoảng cũng sẽ có gì đó không đúng.

“Không có gì.” Thái tử cúi đầu, thì thầm ở bên tai nàng: “Dùng cơm chưa?”

“Dùng qua một chút.” Lúc này Cố Cẩm Nguyên mới nhớ tới, vội nói: “Nấu canh gà cho chàng, vừa đúng hôm nay bên ngoài có tuyết rơi, chàng uống trừ hàn?”

“Ừ, được.” Thái tử nói vậy, cứi đầu khẽ cắn một cái lên nốt ruồi nhỏ của nàng.

Cố Cẩm Nguyên bị cắn như vậy, thân thể cũng yếu mềm luôn.

Nhưng suy nghĩ một trời còn chưa tối, lúc này lên giường, sợ là sẽ bị người cười nhạo, nên rốt cuộc nhịn xuống.

Lập tức có cung nữ mang canh gà lên, là dùng lò nhỏ giữ ấm, sau khi mang lên, vừa vặn có thể uống.

“Nàng tự mình nấu?” Thái tử nhướn mi nhìn nàng.

“Ừ.” Cố Cẩm Nguyên mím môi cười.

“Không cần, mỗi ngày nàng chỉ cần dưỡng thân thể tốt là được, cần gì làm cái này, nếu chẳng may khiến mình mệt thì phải làm sao?”

“Ta có yếu đuối như vậy sao?” Cố Cẩm Nguyên cười: “Hay nói mấy ngày nay ta từ chỗ Hoàng hậu trở về, cũng không có gì làm, nếu không làm chút gì, ta sẽ buồn bực đấy. Hay là chàng chê ta làm không ngon, mới không để cho ta làm.”

“Dĩ nhiên không có.”

Cố Cẩm Nguyên nhìn bộ dạng phủ quyết của hắn, cũng nhớ tới ngày đó nàng ở chỗ Hoàng hậu nghe được chuyện xưa, liền mím môi cười.

“Chàng không cần ở trước mặt phụ hoàng tranh cãi, phụ hoàng nói uống không ngon, chính là không ngon, ta cũng sẽ không vì vậy mà không vui.”

“Nhưng ta cảm thấy uống ngon. Uống ngon như vậy, người còn ghét bỏ.”

Trong giọng nói tràn đầy bất mãn với vị phụ hoàng kia của hắn.

Cố Cẩm Nguyên càng không nhịn được cười: “Ta đoán là người cũng sẽ cười ta đấy!”

Thái tử nghiêm trang nói: “Dù sao Thái tử phi của ta làm, vậy nhất định là tốt.”

Cố Cẩm Nguyên nhìn sang người bên cạnh, tóc đen hơi rơi xuống, nhìn hắn dưới ánh đèn như vậy, hắn đẹp mắt không giống như người thường.

Mà người trước mặt này, là phu quân thân thiết nhất của nàng.

Nàng không nhịn được vươn ngón tay, khẽ vuốt mặt hắn một cái, than: “Hôm nay chàng chỉ là Thái tử, nếu một ngày đi lên ghế kia, chẳng phải cũng sẽ không tha cho người làm trái ý chàng nửa câu sao.”

Thái tử thưởng thức một ngụm cháo gà, mắt đen nâng lên, nhìn về phía nàng, chỉ nói: “Long có nghịch lân.”

Cố Cẩm Nguyên giật mình, nghịch lân?

Nghịch lân của hắn, là nàng?

Cho nên hắn có thể vì một chuyện nhỏ mà ngây thơ quật cường bảo vệ mình, không cho phép bất kỳ ai khiến cho mình không thoải mái?

Lúc này, Thái tử đã uống xong canh gà, hắn giơ tay tao nhã lau lau khóe miệng, sau đó nhìn nàng nói: “Có phải nàng chưa tắm không?”

Lúc này nàng đã tháo trang sức, tóc đen lộ ra mấy phần ẩm ướ, làn da tuyết trắng sáng như ngọc, giống như vừa mới tắm rửa xong, tản ra một mùi hương nhẹ nhàng, làm cho người ta hận không nhịn được muốn nuốt nàng xuống.

Dĩ nhiên Cố Cẩm Nguyên hiểu được ý của hắn.

Trong đôi mắt đen kia dâng lên một ngọn lửa bị đè nén.

Rõ ràng là chỉ liếc mắt nhìn nhau, nàng lại cảm thấy hô hấp có chút nóng lên, lập tức rời mắt đi, giọng điệu oán giận nói: “Chàng không đi tắm sao?”

Thái tử lại yên lặng nhìn nàng: “Nàng theo ta.”

Cố Cẩm Nguyên nhíu mày: “?”

Gương mặt ngọc trắng của Thái tử ửng đỏ, nhưng vẫn kiên trì nói: “Nguyên Nguyên theo ta cùng tắm rửa có được không?”

Cố Cẩm Nguyên bị những lời này làm cho đỏ bừng cả khuôn mặt giống như bị bỏng, lập tức đứng lên, tức giận lầu bầu nói: “Không cần đâu! Tốt nhất chàng nên đi tắm đi, muốn làm thiêu thân gì thì tự mình làm đi, ta mới không bồi ---.”

Vậy mà nàng còn chưa nói dứt lời, Thái tử đã bước một bước dài đến, trực tiếp ôm nàng đi.

Nàng đạp đá lung tung mấy cái kháng nghị, nhưng rất nhanh đã không nghe thấy tiếng.

Lúc này đã vào tháng chạp, bên ngoài tuyết rơi xuống nhiều hơn, đầu tiên là giống như một tầng lụca mỏng bao trùm mái nhà cong cong, sau liền dày nặng. Có con chim không biết tên bay qua, mang theo một mảnh tuyết trong suốt, cũng có thị vệ đứng ở trước cửa điện canh gác, còn có cửa cung, ở đó Đông Tuyết Phiêu Linh đang cầm nước nóng ra vào tẩm điện.

Trong phòng ấm áp, ấm áp đến mức khiến gương mặt trắng sữa của Cố Cẩm Nguyên hiện lên một tầng đỏ ửng, giống như chà sát mở bột phấn nước, người xem hận không được một ngụm nuốt vào.

Lúc này, nàng không còn khí lực gì, chỉ có thể nằm sấp ở trong ngực hắn, mặc cho hắn hành động.

Nước nóng bị vảy ra ngoài còn đến ngang lưng, tóc đen giống như cỏ nước trôi dạt ở trên đầu vai gầy, ôn ngọc sinh huong, nam tử ôm chặt lấy nàng không nỡ buông tay.

“Thích không?” Qua một hồi lâu, hơi thở trở lại bình thường, Thái tử khẽ nâng cằm thon của nàng lên, nhìn nữ nhân nheo lại đôi măt quyến rũ, nhỏ giọng hỏi như vậy.

Cố Cẩm Nguyên vốn không thể tiếp lời, chỉ có thể mấp máy môi rầm rì.

Cái này cũng khiến cho tròng mắt Thái tử biến thành đen.

Việc cả đời, tuyết rơi thật nhiều ngoài cửa sổ, tiểu phu thê tân hôn, giống như có thời gian cả đời để tiêu xài, còn có thân thể cường tráng sức lực dư thừa có thể thương yêu nàng, muốn thế nào thì được thế đó, có thể cố tình làm bậy.

“Ta sẽ giúp nàng làm một lần nữa có được không?” Hắn nhỏ giọng khẽ nói bên tai nàng.

“Không muốn...” Nàng lại giống như nhớ tới cái gì đó, hơi giằng co.

“Nàng không thích sao?” Hắn dụ dỗ nàng như vậy.

Dĩ nhiên là nàng không muốn, làm chuyện mắc cỡ như vậy ai nguyện ý đâu, nhưng hắn có thủ đoạn, mà nàng cũng không nhịn được những thủ đoạn kia của hắn.

...

Lúc Hàn thục phi nổi giận đùng đùng bước vào Đông cung, Thái tử đang cùng Thái tử phi của hắn đắm chìm trong thùng gỗ.

Đến nỗi Hàn thục phi cười lạnh một tiếng: “Mặc dù ta chỉ là một phi tần, nhưng cũng là mẫu phi của Nhị hoàng tử, sao hắn có thể đối đãi với ta như vậy!”

Bà ta tức đến mức muốn lật tung cái Đông cung này: “Là chột dạ không muốn thấy ta sao? Đường đường là Thái tử gia, sao có thể đối đãi với Hoàng huynh của ngươi như thế?”

Nói xong, bà ta hung hắng cầm bình ngọc bên cạnh lên trực tiếp ném xuống đất, bình ngọc giá trị liên thành cứ như vậy nát bấy.

Nhị hoàng tử rất nhanh đuổi theo chạy đến, nhìn thấy tình cảnh như vậy, liền quỳ xuống trên mặt đất: “Mẫu phi bớt giận! Mẫu phi, chuyện này không liên quan gì đến Thái tử, là nhi tử không muốn uống, nhi tử uống nhiều năm như vậy, thật sự là ngán rồi.”

Vậy mà Hàn Thục phi lại tức giận đến mức tát Nhị hoàng tử một cái.

“Ta vì ai, ngươi nói bao nhiêu năm qua ta vì ai, còn không phải vì ngươi sao? Vì ngươi điều chế thuốc, ta bỏ ra bao nhiêu tâm huyết? Vì thân thể của ngươi, ta lại bỏ ra bao nhiêu, cái gì ta cũng vì ngươi, kết quả thì sao, ngươi lén lút gạt ta đổ thuốc đi, ngươi lại dám không uống? Ngươi hiếu thuận ta như vậy sao, làm hại thân thể của mình sao?”

“Thái tử không cho ngươi uống, ngươi liền không uống sao? Ngươi nghe ai, ngươi cho rằng hắn có thể tốt như vậy sao?”

“Thấy không, hắn ngay cả gặp cũng không dám gặp ngươi, hắn không dám ra, hắn chột dạ! Hắn chính là muốn cố ý hại ngươi!”

Hàn Thục phi tức giận, giận đến mức tay đều run rẩy.

Sao bà ta có một nhi tử ngốc như vậy, thằng nhi tử ngốc này còn không biết mình tân tân khổ khổ chịu nhục vì cái gì sao? Cũng là vì hắn!

Kết quả hắn tốt xấu chẳng biết phân biệt, cho nên nghe Thái tử?

Thái tử có thể đối tốt với hắn không?

Nên hắn nghe Thái tử!

Chỉ chuyện này, đối với Hàn Thục phi mà nói, đơn giản là một loại đυ.c khoét.

Bà ta cũng không chịu được nữa, bà ta có thể nhận lỗi với Hoàng hậu, có thể hạ mình trước mặt Thái tử phi, nhưng tại sao Thái tử lại không để nhi tử của bà ta uống thuốc, chẳng lẽ là muốn mạng của nhi tử bà ta sao?

“Thái tử, ngươi đi ra cho ta!” Bà ta khàn khàn gầm: “Ngươi có gan hại con ta như vậy, không dám ra gặp ta sao?”

Trong phòng, mơ hồ nghe được động tĩnh cách vách, Thái tử nhíu mày.

Cố Cẩm Nguyên cũng từ giữa mê man tỉnh táo lại, nhỏ giọng lầm bầm nói: “Sao vậy?”