Trên bãi đất hoang ở bên trong thành, xác chết của bọn cường đạo đã bị bọn thị vệ di chuyển sang một bên, chừa một khối đất sạch sẽ cho xe ngựa của Lý Tiện Ngư.
Lý Tiện Ngư một mình ngồi trên bên trong xe, đang cúi đầu nhìn một cái tượng đất vừa mới mua ở trên phố.
Tượng đất này có hình dạng của một thiếu nữ, ăn mặc một bộ quần áo màu cánh sen, cài một cái trâm xinh đẹp, đang vô cùng ngoan ngoãn cong mi mà cười với nàng.
Lý Tiện Ngư sờ sờ lông mày nhỏ của nó, có chút xuất thần mà nghĩ —— Có lẽ ở trong lòng của phụ hoàng và các ma ma giáo dưỡng, đây là bộ dáng mà công chúa nên có.
Quần áo đoan trang, cư xử khéo léo, thấy ai đều khẽ mỉm cười, nhã nhặn lịch sự ngoan ngoãn và sẽ không nói nhiều lời. Mà không phải như nàng vậy.
Hôm qua nàng mới vừa nghe xong toàn bộ lời dạy dỗ của ma ma giáo dưỡng, hôm nay liền thừa dịp ngày cập kê ra cung du ngoạn, còn muốn mang một người thiếu niên thân phận không rõ trở về làm ảnh vệ của mình.
Một chút cũng không giống một thục nữ thận trọng từ lời nói đến việc làm.
Nơi xa vang lên tiếng vó ngựa dồn dập.
Lý Tiện Ngư phục hồi tinh thần lại, thấy là bọn thị vệ đi Thuận Thiên Phủ bẩm báo trở về, liền từ trên xe ngựa bước xuống, khó hiểu hỏi: “Tại sao các ngươi lại trở lại một mình? Quan binh của Thuận Thiên Phủ đâu? Những thổ phỉ đó đâu? Đều bắt hết rồi à?”
Thị vệ xuống ngựa, cúi người hướng nàng hành lễ, sắc mặt có chút kỳ quái: “Thuộc hạ vốn là cùng quan binh của Thuận Thiên Phủ cùng nhau tiến đến truy bắt thổ phỉ. Nhưng lại đến trễ một bước.”
Lý Tiện Ngư hút một ngụm khí lạnh: “Là làm những tên thổ phỉ đó chạy ra khỏi kinh thành sao?”
“Không.” Thị vệ do dự một lúc, mới chậm rãi mở miệng: “Chờ khi thuộc hạ đến ngôi miếu hoang kia tìm bọn thổ phỉ, chỉ thấy thi thể đầy đất, không có một người sống.”
Lý Tiện Ngư kinh ngạc: “Này…… Đây là giữa bọn họ nổi lên nội chiến sao?”
Nàng vừa mới nói xong, lại nghe vó ngựa đạp đạp, một người nhanh chóng tới gần.
Thiếu niên cưỡi ở trên một con ngựa có bờm màu đen, tay trái nắm cương, trên eo thì đang đeo một thanh loan đao. Cây đao này không thấy vỏ đao, trên lưỡi đao cong cong, là tầng tầng lớp lớp vết máu đọng lại.
Gió thu gào thét mà qua, cuồn cuộn mùi máu nồng đậm ở trên người y.
Trong ánh sáng lờ mờ của ngọn đèn dầu, thiếu niên một tay ghìm ngựa, đem một cái túi tiền cũ nát đưa về phía nàng.
“Bạc thiếu ngài.”
Y chưa lục soát ra được giấy chứng minh thân phận ở trên người của người môi giới. Nhưng ít ra, tìm được bạc có thể trả cho nàng.
Lý Tiện Ngư nâng lông mi lên, tầm mắt từ ngón tay lạnh lẽo thon dài kia rơi xuống túi tiền còn dính vết máu. Trong lúc nhất thời, cũng không biết có nên tiến lên hay không.
Thiếu niên lập tức tự mình cúi đầu xuống. “Ngại dơ?”
Lý Tiện Ngư ‘ a ’ một tiếng, không biết nên trả lời như thế nào.
Thiếu niên liếc mắt nhìn nàng một cái, đem tất cả tiền bạc trong túi tiền đều đổ vào trong lòng bàn tay của mình, một lần nữa đưa về phía nàng.
Lý Tiện Ngư liếc mắt một cái thì nhìn thấy được một thỏi bạc mới tinh ở trong đó.
Một khối bạc hoàn chỉnh, vừa lúc có trọng lượng mười lượng bạc. Đúng là cái thỏi mà lúc trước Trúc Từ đã đưa cho mẹ mìn.
Lý Tiện Ngư nghĩ, có lẽ nàng có thể đoán được bạc này đến từ đâu. Nàng do dự một chút, vẫn là đi ra phía trước, từ trong tay của thiếu niên lấy về thỏi bạc kia.
“Chỉ cần cái này là được rồi.”
Thiếu niên lãnh đạm trả lời một tiếng, rút tay lại, một lần nữa nắm chặt cương ngựa.
“Từ từ.”
Ở trước khi tuấn mã di chuyển, Lý Tiện Ngư gọi hắn lại.
“Ngoại trừ bạc, ngươi có thể tìm thấy giấy chứng minh thân phận không?”
“Còn có, đều sắp đến giờ cấm đi lại ban đêm, ngươi có chỗ nào có thể đặt chân chưa?”
Nàng nghĩ nghĩ, lại nói: “Hoặc là, ngươi còn có thể nhớ tới mình có thân thích gì đó ở Kinh Thành có thể đến cậy nhờ được sao?”
Thiếu niên chỉ trầm mặc. Đối với hắn mà nói, có giấy chứng minh thân phận hay không cũng không quan trọng.
Lấy thân thủ của y, tránh thoát binh lính canh giữ cửa thành để ra khỏi thành cũng không phải là việc gì khó. Còn đi đến đâu, thiên hạ to lớn, nơi nào mà không thể dung thân?
Lý Tiện Ngư làm như được đến đáp án từ sự trầm mặc của hắn.
Nàng hơi sửng sốt, nhẹ giọng hỏi: “Nếu ngươi không có chỗ để đặt chân, cũng không có thân thích có thể đến cậy nhờ. Vậy tại sao không muốn làm ảnh vệ của ta chứ?”
Thiếu niên vẫn chưa lập tức trả lời. Hắn khoanh tay, trên đầu ngón tay có một vết thương cũ, ánh mắt nhàn nhạt.
Đó là kỷ niệm đầu tiên mà MInh Nguyệt Dạ để lại cho hắn.
Nửa năm trước, khi hắn tỉnh lại ở trong nhà tù tối tăm ở Minh Nguyệt Dạ. Cả người đều bị trói lại bằng xích sắt.
Trước mắt là bóng tối dày đặc đến không thể hòa tan, bên tai là tiếng kêu khóc vặn vẹo bén nhọn, mùi máu tanh nùng bay ở trong nhà tù chật chội, giống như địa ngục nhân gian.
Hắn không nhớ nổi thân phận của mình, nhớ không nổi rốt cuộc mình từ đâu đến tận đây, chỉ biết ở chỗ này, chỉ có gϊếŧ người mới có thể sống sót.
Một gian nhà tù giam giữ mười người, người cuối cùng tồn tại mới có thể đi ra khỏi nhà tù.
Trong một tòa nhà lao tối tăm có mười hai gian nhà tù, người đi qua hết mười hai gian nhà tù, mới có thể bước ra ám lao.
Bên ngoài ám lao là đấu thú trường của Minh Nguyệt Dạ.
Trên đài cao, ngồi đầy những quyền quý mang mặt nạ hồng ngọc.
Bọn họ đang cuồng hoan vì trận thịnh yến gϊếŧ chóc này.
Một người nam tử mập mạp thua tiền đặt cược dò người ra, tức muốn hộc máu: “Cẩu đồ vật, hại gia thua một trăm lượng bạc! Còn không bò lại đây dập đầu cho gia!”
Hắn bước ra một bước đi về phía trước, ném binh khí cắt đứt một nửa cái lỗ tai của tên ngu ngốc kia.
Trên đài cao một mảnh hỗn loạn, đám chó săn được Minh Nguyệt Dạ nuôi dưỡng lập tức ra tay.
Roi sắt mang theo gao ngược đánh thẳng vào sống lưng, cuốn qua xương sườn, để lại vết thương này.
Hắn nhớ kỹ cặp mắt sau cái mặt nạ kia. Chỉ cần hắn không chết thì nhất định sẽ trở về, đích thân xẻo cặp mắt xấu xí kia, vặn gãy cổ của hắn.
Ánh mắt của thiếu niên trở nên lạnh lẽo, ngắn gọn đáp: “Ta còn có việc phải làm.”