Chương 8: Trả thù

Nàng vừa nói xong, sắc mặt của Trúc Từ lập tức trắng bệch. “Công chúa!”

Chuyện mà nàng ấy sợ nhất rốt cuộc cũng đã tới rồi. Tuy rằng nàng ấy chưa bao giờ gặp qua, nhưng ở trong cung mơ hồ có thấy vài lời đồn liên quan đến ảnh vệ.

Đó là người sau khi công chúa cập kê, vẫn luôn âm thầm đi theo, bảo vệ công chúa.

Chức vị này có liên quan đến an toàn và mạng sống của công chúa, phần lớn được tuyển chọn từ mẫn tộc của công chúa, nếu không được thì cũng là do ảnh vệ ở trong cung phân công đến, đều là người hiểu tận gốc rễ.

Chức vị này rất quan trọng, làm sao có thể tùy tiện đưa cho thiếu niên hung ác tàn bạo trước mặt, làm sao có thể để cho người ta yên tâm được chứ?

Lý Tiện Ngư nói xong, bản thân cũng nao nao. Nhưng là lời nói đã nói ra khỏi miệng, lại đổi ý thì có vẻ nàng có chút nói không giữ lời. Mà thân ảnh của thiếu niên, đã xa đến sắp nhìn không thấy.

Nàng không có quá nhiều lựa chọn để do dự.

Lý Tiện Ngư khẽ cắn cắn cánh môi, dẫm lên trên một tảng đá xanh lớn ở bên cạnh, nhìn về phía phương hướng thiếu niên rời đi, đứng thẳng thân mình, nghiêm túc nhấn mạnh.

“Ta sẽ cho ngươi tiền tiêu vặt. Nhất định nhiều hơn một chút so với ngươi làm việc ở ngoài cung.”

“Ngươi hiện giờ đã không có lộ phí, lại không có giấy chứng minh thân phận, không người người bảo đảm mà nói, ngươi sẽ không đi ra khỏi Nguyệt Kinh Thành được. Thậm chí, ngay cả khách điếm cũng đều ở không được.”

“Qua một lúc nữa chính là giờ cấm đi lại ban đêm, nếu ngươi còn ở lại trên đường, sẽ bị quan binh tuần thành bắt được vào trong nha môn trượng đánh.”

Nàng rốt cuộc nghĩ đến lý do thuyết phục, nhưng bóng dáng thiếu niên trước mắt đã biến mất khỏi tầm mắt của nàng.

Gió thu đưa giọng nói của Lý Tiện Ngư từng đợt từng mà vang lên ở trong con hẻm trống rỗng, giống như mặt nước gợn sóng, dần dần bình tĩnh trở lại.

Lý Tiện Ngư có chút mất mát mà bước xuống dưới từ trên tảng đá xanh, đơn giản suy nghĩ kỹ càng, hậu tri hậu giác mà hỏi Trúc Từ đang ở bên cạnh nâng nàng: “Trúc Từ, vừa rồi ta, có phải lại nói nhiều hay không?”

Nàng rõ ràng là đang cố gắng kiềm chế mình. Ở bên ngoài Điện Phi Hương, nhất định phải thận trọng từ lời nói đến việc làm, phải giống như các vị hoàng tỷ, giống như sự chờ mong của tất cả văn võ bá quan, có bộ dáng của một công chúa đoan trang tao nhã trầm tĩnh.

Nhưng vừa rồi ở trong tình huống cấp bách, vẫn không thể nhịn xuống được. Có lẽ dó là nàng nói quá nhiều, mới đem người hù dọa đi rồi.

Lý Tiện Ngư lặng lẽ thở dài: Nếu là vừa rồi, nàng có thể kiềm chế lại một chút thì tốt rồi.

Nếu là nàng có thể kiềm chế lại một chút, thiếu niên kia, có phải hay không sẽ đáp ứng cùng nhau hồi cung cùng với nàng?

Nàng rầu rĩ nghĩ.

Trúc Từ lại rất may mắn tên thiếu niên hung ác tàn bạo kia rốt cuộc đi rồi.

Nàng yên tâm, nhẹ giọng đi dỗ dành Lý Tiện Ngư: “Không có chuyện đó đâu? Vừa rồi công chúa nói cũng không nhiều lắm. Là cho hắn tự mình bỏ đi, càng không thể tính là ngài vong ân phụ nghĩa. Hiện giờ sắc trời đã tối, nô tỳ mang ngài hồi cung đi thôi.”

Lý Tiện Ngư đành phải nhẹ nhàng gật đầu, nghĩ nghĩ, lại hỏi Trúc Từ: “Thị vệ mới vừa đi đến THuận Thiên Phủ, có phải còn chưa có trở về hay không?”

Trúc Từ do dự nói: “Theo lý thuyết, hẳn là nên sớm quay về mới đúng. Có lẽ là bởi vì chuyện gì đó nên mới về trễ?”

“Vậy chúng ta quay trở lại chỗ vừa rồi chờ bọn họ một lát đi.”

Lý Tiện Ngư lại nhìn ngỏ nhỏ trống rỗng, thất vọng nói: “Chờ đến khi bọn họ quay lại, thì cùng nhau hồi cung thôi.”

*

Giờ Dậu đã qua hơn phân nửa, chân trời bốc cháy lên mây chiều màu lửa đỏ.

Ở một ngôi miếu đổ nát trong kinh giao, xác chết nằm ngang dọc. Thiếu niên áo đen một tay cầm đao, đứng ở trước tượng Phật loang lổ, dưới chân đang đạp lên một người.

“Khi ngươi nhặt được ta, có từng nhìn thấy người khác không?” hắn hỏi.

Người bị hắn đạp chính là người môi giới cả người đầy máu, một khuôn mặt đều bị đế giày ép đến thay hình đổi dạng. Giờ phút này mở miệng nói chuyện, thịt mỡ cả người đều run run: “Không, không có. Chỗ đó rất hẻo lánh, khi ta đi, thì, thì không nhìn thấy người khác. Chỉ có người chết đầy đất. Ta xem ngài còn có hơi thở, lúc này mới nghĩ nhặt cái tiện nghi, nhìn xem có thể hay không thuận đường bán đi. Là, là tiểu nhân có mắt không thấy Thái Sơn ——”

Lời xin tha của người môi giới thoáng chốc bị tiếng kêu thảm thiết của mình đánh gãy. Một thanh loan đao xỏ xuyên qua tay phải của hắn. Máu tươi bắn ra tung tóe, bắn lên trên gạch xanh trước tượng Phật.

Thiếu niên cầm đao vẻ mặt lạnh nhạt: “Ngươi không có gạt ta?”

Ở dưới cơn đau đớn, người môi giới gần như hỏng mất. “Không có, không có. Tiểu nhân nhớ rõ rành mạch, ở vùng núi hoang dã đó, chỉ có xác chết đầy đất. Có, đúng, khoảng chừng mười hai người!”

Thiếu niên nhàn nhạt rũ lông mi xuống.

Mười hai thi thể, số người cũng chính xác.

Người môi giới còn đang run run, thấy hắn chưa tiếp tục động thủ, cho rằng còn có đường sống, càng là cố gắng cầu xin. Chỉ là lời còn chưa dứt, lại thấy thiếu niên nâng lông mi lên, một đôi con ngươi đen đặc giống như con sông bị đóng băng cả vạn dặm.

“Vậy thì, ngươi là người sống cuối cùng.” Thiếu niên bình tĩnh mở miệng.

Y giơ tay, máu tươi bắn tung tóe lên trên gạch đá, trong ngôi miếu hoang rốt cuộc yên tĩnh trở lại.

Đức Phật ngồi trên tòa hoa sen từ bi nhìn xuống, rũ mắt nhìn muôn nghìn chúng sinh, cũng rũ mắt nhìn thiếu niên vẻ mặt hờ hững ở trong miếu lật từng cái xác chết một, ở trên người bọn họ, tìm kiếm đồ vật mà chính mình muốn có.

Cho đến khi lục soát xong cái xác chết cuối cùng, hắn rốt cuộc thu tay lại, giương mắt nhìn về phía sắc trời ngoài miếu.

Mây chiều lửa đỏ đã tan hết. Sắc trời tối tăm, đúng là lúc những chiếc đèn rực rỡ được thắp lên.