Chương 30: Ảnh vệ đặc biệt

Cách càng gần, Lý Tiện Ngư mới phát hiện áo ngoài của hoàng tỷ để mở lỏng lẻo, nàng vừa cúi đầu xuống, thì có thể nhìn thấy áo trong thêu đóa hoa sen lớn màu xanh, và da thịt trắng như ngọc tuyết của hoàng tỷ.

Lý Tiện Ngư đỏ mặt, có chút không được tự nhiên mà dời tầm mắt đi.

Ninh Ý cởi bộ móng tay giả đang đeo ở trên tay ra, duỗi tay vỗ về khuôn mặt nhỏ trắng nõn mềm mại của nàng, mắt phượng híp lại: “Thỏ con muốn hỏi cái gì?”

Lý Tiện Ngư rụt rụt thân thể về phía sau. Nàng không thích mùi hương ở trên người của hoàng tỷ. Mùi này giống như là xạ hương, rồi lại không giống, hương vị thật sự kỳ quái.

Khi nàng tới tẩm điện của hoàng tỷ, thường thường có thể từ trên người của hoàng tỷ ngửi được loại hương vị này.

Nàng đã từng nói qua với hoàng tỷ, muốn cho hoàng tỷ đổi một loại huân hương khác. Hoàng tỷ lại chỉ nhìn nàng cười không ngừng, sau khi cười xong, còn muốn xoa mặt của nàng, nói ‘ Thật là một con thỏ đáng yêu ’.

Nàng không thích hoàng tỷ xoa mặt của nàng, cũng không thích hoàng tỷ kêu nàng là thỏ con.

Nhưng giờ phút này có việc muốn nhờ người, Lý Tiện Ngư đành phải đem lời nói nuốt xuống ở trong lòng, chỉ nhẹ giọng hỏi: “Muội muốn hỏi hoàng tỷ một chút, ngày thường tỷ ở chung với ảnh vệ như thế nào.”

Nàng tò mò nói: “Hoàng tỷ cũng sẽ cảm thấy không quen sao?”

Ninh Ý nhìn nàng, ý cười trong mắt phượng và vẻ mặt trêu ghẹo đều càng sâu một chút: “Muội là chủ chân, ảnh vệ là người hầu, ảnh vệ chỉ nghe theo mệnh lệnh của muội. Muội muốn làm cái gì thì cứ làm thôi, có cái gì cần phải để ý chứ.”

Ninh Ý hỏi lại nàng: “Chẳng lẽ khi Nguyệt Kiến, Trúc Từ hầu hạ bên người muội, muội cũng sẽ cảm thấy không quen sao?”

Gương mặt của Lý Tiện Ngư càng nóng.

Sao có thể giống nhau chứ? Nguyệt Kiến và Trúc Từ đều là cô nương. Mà Lâm Uyên là nam tử. Cái này làm sao có thể giống nhau được chứ!

Đầu ngón tay của Ninh Ý vuốt ve gương mặt của nàng, cảm nhận được nhiệt độ đang bốc lên ở trên đó, vừa lòng mà híp híp mắt, đột nhiên ghé sát vào một chút, ở bên tai nàng thổ khí như lan: “Thỏ con, muội có từng gặp qua ảnh vệ của các hoàng tỷ khác chưa?” (câu đầy đủ là “Thổ khí như lan, phụng thân như ngọc” (吐气如, 奉身如玉): hơi thở tựa hoa lan, dùng để miêu tả bộ dáng hô hấp của mỹ nhân động lòng người.)



Lý Tiện Ngư sửng sốt, nhẹ nhàng lắc đầu.

Ninh Ý cười khẽ một tiếng, đột nhiên rút tay về, vỗ tay kêu: “Vân Địch.”

Ngay sau đó, một ảnh vệ xuất hiện từ trong chỗ tối. Cùng là mặc một bộ đồ màu đen, mái tóc đen búi cao, vũ khí cầm trong tay lại không phải là trường kiếm, mà là hai thanh chủy thủ.

Ánh mắt của Lý Tiện Ngư dừng ở trên mặt của ảnh vệ, đầu tiên là sửng sốt, tiếp theo lại vội vàng rũ mắt nhìn xem cổ họng, một đôi mắt hạnh hoa dần dần trợn to.

Nàng khϊếp sợ nói: “Hoàng tỷ, ảnh vệ của tỷ, tại sao lại là con gái?”

Ninh Ý rốt cuộc nhịn không được, ôm bụng cười ra thành tiếng.

“Thỏ con của ta, muội có bao giờ nghĩ tới —— ảnh vệ của người khác cũng đều là con gái không.”

“Là chính muội mang theo một người đàn ông trở về. Bây giờ lại đến hỏi ta nên làm cái gì?”

Cả khuôn mặt nhỏ của Lý Tiện Ngư lập tức đều đỏ bừng lên, trong đầu vang lên tiếng ầm ầm. Ở trước khi lý trí biến mất, nàng cố gắng giãy giụa một lần cuối cùng: “Nhưng Khương Vô ——”

Khi nàng mang Lâm Uyên đi ghi tên, rõ ràng là cái gì Khương Vô cũng không nói!

Hoàng tỷ nhất định là đang lừa nàng.

Nhưng Ninh Ý nghe thấy hai chữ Khương Vô, lại không những không có lộ ra vẻ mặt chột dạ, ngược lại tùy ý cười vô cùng thoải mái: “Muội nói Khương Vô sao? Là ta cho hắn một chút bạc, làm hắn đặc cách mở cho muội một trường hợp đặc biệt.”

Ninh Ý để sát vào một chút, duỗi tay nắm lấy cằm của Lý Tiện Ngư, tinh tế nhìn biểu cảm trên khuôn mặt của nàng, mỉm cười hỏi nàng ——

“Thế nào, thỏ con, vui vẻ không?”

Vui vẻ sao?

Hoàng tỷ Ninh Ý hỏi bằng giọng điệu trêu ghẹo, Lý Tiện Ngư chỉ cảm thấy nhiệt độ trên mặt càng ngày càng cao, ngay cả suy nghĩ cũng trở nên lộn xộn.

Vui vẻ, không vui vẻ.

Hình như trả lời thế nào cũng không đúng.

Trong lúc suy nghĩ rối loạn, nàng lắp bắp hỏi: “Muội, muội hẳn là nên cảm thấy vui vẻ đúng chứ?”

Ý cười ở trong đáy mắt của Ninh Ý càng sâu.

Nàng ấy cúi người, tiến lại gần bên tai của Lý Tiện Ngư, môi đỏ hé mở, giọng nói khàn khàn ngọt ngào, giống như là đang mê hoặc: “Ở trong cung này không có nhiều chuyện thú vị lắm. Muội nên học cách tự mình tìm một chút việc vui. Làm bản thân vui vẻ một chút.”

“Nếu hắn không thể làm muội vui vẻ thì để ta làm chủ, kêu Khương Vô đem hắn đuổi ra khỏi cung, lại đổi một người mới.”

Lý Tiện Ngư không thể nghe hiểu câu trước, nhưng nàng nghe hiểu câu sau. Nếu Lâm Uyên không thể làm nàng vui vẻ, hoàng tỷ Ninh Ý sẽ ra lệnh cho Khương Vô đuổi Lâm Uyên ra khỏi cung. Vì vậy nàng lập tức ngước mắt lên, kiên định nói: “Lâm Uyên có thể làm cho muội vui vẻ.”

Ninh Ý nghe vậy, mắt phượng híp lại. Nàng ấy quan sát Lý Tiện Ngư một lúc lâu, cười khẽ thành tiếng: “Hắn làm muội vui vẻ như thế nào, nói ra cho ta nghe một chút thử đi?”

Lý Tiện Ngư trả lời không được. Nàng rụt rụt thân thể về phía sau: “Đó là chuyện của muội và Lâm Uyên, không thể nói cho hoàng tỷ nghe được.”

Nàng sợ Ninh Ý sẽ hỏi tiếp nữa, lập tức đứng dậy từ trên ghế bành. Chột dạ hành lễ rồi rời đi: “Canh giờ không còn sớm, muội, muội đi về trước.”

Ninh Ý cười như không cười mà nhìn nàng, cũng không đứng dậy.

Cho đến khi thân ảnh của Lý Tiện Ngư biến mất ở sau tấm bình phong kim tước, lúc này nàng ấy mới từ từ khoanh tay lại, vuốt ve bộ lông mềm mại của chồn tuyết đang nằm trong lòng ngực, cười nhẹ thành tiếng.

“Vật nhỏ này cũng thật thú vị.”

====

Editor: Mấy ngày liền không ra chương, up liền 4 chương bồi tội với các tình iu ạ !!!