Chương 31: Huynh muội bất hòa

Bên ngoài Điện Phượng Nghi, chiếc kiệu của Đông Cung hạ xuống.

Trữ quân trẻ tuổi mặc một bộ cẩm bào màu xanh nhạt với những hoa văn được thêu bằng chỉ bạc, đội một chiếc nón ngọc trầm hương, chậm rãi từ trên kiệu bước xuống.

Vừa mới ngẩng đầu lên, thì nhìn thấy một thiếu nữ mặc váy đỏ đang vội vàng bước xuống từ trên cầu thang bằng đá ngọc, hai má trắng nõn như tuyết ửng đỏ, vẻ mặt hoảng loạn.

Ánh mắt của hắn hơi dừng lại: “Tiểu Cửu?”

Lý Tiện Ngư cách đến xa hơn một chút, vẫn chưa nghe thấy giọng nói của hắn, nên vẫn nhấc tà váy lên, vội vàng rời đi theo hướng mà lúc nãy đã tới.

Người hầu ở bên cạnh nói: “Điện hạ, có cần thuộc hạ đến ngăn Cửu công chúa lại không?”

“Không cần, Tiểu Cửu sợ người lạ, đừng dọa đến muội ấy.” Lý Yến ôn nhu nói, thu hồi ánh mắt lại, sau đó bước lên trên cầu thang bằng đá ngọc.

Chấp Sương đang đứng canh ở ngoài điện tiến lên hành lễ: “Nô tỳ tham kiến Thái Tử điện hạ, điện hạ vạn phúc kim an.”

Lý Yến hỏi nàng: “Hoàng muội có ở trong điện không?”

Chấp Sương do dự: “Sợ rằng công chúa đang nghỉ ngơi, xin cho nô tỳ vào trước thông báo một tiếng.”

Nàng ta dứt lời liền lập tức hành lễ, bước nhanh đi vào trong điện.

Một lúc sau, nàng ta một lần nữa vén màn đi ra, rất cẩn thận mà nói: “Điện hạ, công chúa đang cho chồn tuyết ăn.”

Chấp Sương đã nói cực kỳ uyển chuyển.

Rốt cuộc mới vừa rồi khi nàng ta mới vừa tiến vào trong điện thông báo, ngay cả đầu công chúa cũng không hề ngẩng lên. Giống như vị hoàng huynh ruột thịt này đến thăm còn không quan trọng bằng việc nàng ấy cho chồn tuyết ở trong ngực ăn.

Nhóm người hầu cũng là mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, hoàn toàn không dám lên tiếng.

Rốt cuộc Thái Tử và đích công chúa tuy là cùng một mẹ sinh ra, nhưng một người lại ôn hòa chính trực, một người phóng khoáng tự do. Tính cách khác biệt nhau, không hợp cũng là chuyện bình thường.

Lý Yến cũng nhàn nhạt rũ mắt xuống: “Dẫn đường đi.”

Chấp Sương chỉ có thể nói vâng.

Lý Yến đem người hầu để lại ở ngoài điện, một mình đi vào.

Ở chỗ sâu phía bên trong bức màn đỏ, đích công chúa Ninh Ý như cũ dựa vào trên ghế quý phi, vẻ mặt lười biếng, vẫn chưa thay quần áo, chỉ là tùy ý khoác một cái áo choàng lông hồ ly màu bạc để che lại áo ngoài thoải mái rộng thùng thình.

Thấy Lý Yến tiến vào, nàng cũng không có phản ứng gì lớn, vẫn như cũ từ trên cái đĩa vàng đặt ở trên bàn lấy một miếng thịt dê sống, đút cho chồn tuyết ăn.

Lý Yến đến gần, đầu tiên nghe thấy mùi máu tanh của thịt dê, tiếp theo là cái mùi giống xạ hương lại không giống xạ hương.

“Ninh Ý.” Lý Yến giơ tay lên nhẹ nhàng ấn ấn giữa mày, có chút bất đắc dĩ: “Dù sao cũng là ở trong cung, đừng quá mức hoang đường.”

“Hoàng huynh nếu có tâm tư rảnh rỗi này, không bằng đi quản phụ hoàng đi.”

Ninh Ý đem thịt dê ném cho chồn tuyết, không chút để ý mà lấy khăn lau đầu ngón tay: “Nghe nói tháng trước phụ hoàng mới làm tổng tuyển cử, hiện giờ lại muốn ở Thông Châu xây dựng hành cung, muốn thu thập mỹ nhân khắp nơi. Có thể so với muội còn hoang đường hơn nhiều —— tại sao không thấy hoàng huynh đi qua khuyên nhủ?”

Lý Yến cúi người, từ trong ngăn kéo lấy ra một lọ hương, lấy cái muỗng nhỏ bằng bạc múc ra một chút hương dược màu nâu nhạt vào bỏ vào trong lò Bác Sơn, giọng điệu ôn hòa: “Hoàng muội làm sao biết ta chưa từng khuyên qua?”

Ninh Ý trêu đùa chồn tuyết ở trong lòng ngực, giọng nói lười biếng: “Lúc trước có một người đi khuyên phụ hoàng đã bị giáng chức đi canh giữ cửa thành.”

“Hoàng huynh cần phải để ý, đừng để rơi vào cái kết cục trữ quân đi canh giữ cửa thành.”

Lý Yến gật đầu, đốt hương dược ở trong lò Bác Sơn lên, vẻ mặt nhàn nhạt: “Vậy thì cảm ơn hoàng muội đã nhắc nhở.”

“Tuy nhiên, thiên tử thủ biên giới. Nếu có một ngày Đại Nguyệt cần trữ quân đi canh giữ cửa thành, ta cũng sẽ không từ chối.”

Hắn vừa mới nói xong, mùi hương trầm hương mát lạnh từ trong lò Bát Sơn bay ra ngoài, không một tiếng động đuổi đi mùi hương kiều diễm ở trong điện.

Ninh Ý chớp mắt, mắt phượng nhẹ nhàng nâng lên.

Ở chỗ sâu phía bên trong bức màn đỏ, huynh muội hai người một nằm một đứng, cách một cái lò Bác Sơn ba chân bằng men bốn mắt nhìn nhau, khi ánh mắt giao nhau, lộ ra vẻ sắc bén mãnh liệt.

Một lúc sau, Ninh Ý ngồi dậy, đôi môi đỏ thắm công lên.

“Muội chờ một ngày này của hoàng huynh.”

*

Khi hai huynh muội đang đối chọi gay gắt với nhau, Lý Tiện Ngư đã quay trở lại tẩm điện của mình.

Chuyện đầu tiên nàng làm đó là vội vã đi tìm Lâm Uyên.

Thiếu nữ mặc chiếc váy đỏ vội vàng vòng qua bức tường, đi xuyên qua hành lang chín khúc, rốt cuộc ở trong đình viện trước khi rời đi gặp được Lâm Uyên.

Giờ phút này đúng là lúc hoàng hôn.

Thiếu niên ngồi một mình ở trong đình viện trống vắng chờ nàng, phía sau lưng là cây phong đỏ như lửa, mặt trời lặn có màu như vàng được nấu chảy.

Lý Tiện Ngư bước lên trên lá vàng rơi rụng trên mặt đất của cây phượng hoàng và chạy chậm qua, cong mi gọi hắn: “Lâm Uyên!”

Nàng một đường chạy thẳng đến trước mặt thiếu niên, thở hổn hển một chút, nhưng trên mặt vẫn nở nụ cười: “Ta đã trở lại trước bữa tối rồi.”

So với Điện Phượng Nghi của hoàng tỷ, nàng càng thích Điện Phi Hương của mình hơn. So với hoàng tỷ, nàng thích ở bên cạnh Lâm Uyên hơn. Dù sao trên người của Lâm Uyên không có mùi hương kỳ quái, cũng sẽ không có một lời không hợp thì duỗi tay xoa mặt của nàng.

“Công chúa.” Lâm Uyên đứng dậy từ trên ghế đá, cầm lấy hộp đồ ăn và bình mai vẫn luôn đặt ở bên cạnh.

Hoa quế ở trong bình mai vẫn tươi sáng như cũ, nhưng điểm tâm trong hộp đồ ăn thì đã sớm không còn nóng nữa rồi.

“Trời đã hoàng hôn, công chúa còn muốn đi thăm hoàng tỷ không?” Hắn hỏi.