Chương 3: Mua hắn

Hán tử mặc quần áo ngắn màu nâu nhìn thấy tất cả ở trong mắt, giờ phút này nhìn thấy con dê béo sắp vào miệng phải đi, lập tức vội vàng, đi lên định bắt lấy Lý Tiện Ngư: “Tiểu nương tử ngài nhìn thì được sinh ra trong gia đình giàu có, tại sao lại có tính tình vắt chày ra nước này? Đều tới chợ mua bán người rồi, còn giả bộ diễn thanh cao gì chứ, còn không chạy nhanh móc bạc ra mua người!”

Đầu ngón tay ngăm đen của hắn còn chưa đυ.ng tới ống tay áo của Lý Tiện Ngư, trước mắt lập tức rơi xuống bốn thanh đao thép sáng loáng.

“Làm càn!”

Bọn thị vệ nhướng mày lên quát chói tai.

Tầm mắt của mẹ mìn nhìn lưỡi đao ngừng lại một chút, lập tức lùi tay về, sau đó nói sang chuyện khác, chỉ là giả cười nói: “Cứu một mạng người còn hơn xây bảy tháp chùa, cô nương không phát một chút từ bi sao?”

Hắn duỗi tay chỉ hướng thiếu niên ngã trên mặt đất, cười đến có chút ghê người: “Nếu hắn chết, chẳng phải là cô nương thấy chết mà không cứu? Ban đêm cũng không sợ quỷ hồn đến lấy mạng sao?”

Lý Tiện Ngư cúi đầu nhìn về phía thiếu niên sinh tử không rõ ở trong l*иg, khi chạm đến máu tươi trên người hắn thì lông mi run nhẹ: “Ngươi muốn bao nhiêu bạc?”

Mẹ mìn híp mắt đánh giá ăn mặc trên người nàng, hai ngón tay đan xen vào nhau: “Mười lượng! Thiếu một xu cũng không được!”

Mười lượng bạc, đối với một nô ɭệ mà nói đã là giá trên trời.

Nhưng đối với Lý Tiện Ngư mà nói lại không tính là nhiều.

Lý Tiện Ngư nhẹ nhàng thở ra, nghiêng đầu nhìn Trúc Từ nói: “Trúc Từ, lấy mười lượng bạc cho hắn.”

Trúc Từ ngạc nhiên: “Cô nương, ngài không phải là ——”

Lý Tiện Ngư gật gật đầu, nhẹ giọng mở miệng: “Trúc Từ, ta muốn mua hắn.”

Trúc Từ co rúm lại một chút, thấy Lý Tiện Ngư không có ý muốn thu hồi mệnh lệnh đã ban ra, cũng chỉ đành lấy túi tiền ra, từ bên trong lấy ra một thỏi bạc đưa qua đi.

Mẹ mìn lại không nhận bạc. Đôi mắt tham lam kia của hắn chuyển động ở trên túi tiền căng phồng kia, lập tức sửa lời nói: “Từ từ, ta vừa mới nhớ nhầm!”

“Người này ta mua không ít bạc mười lượng bạc thì muốn mang đi hắn không được, ít nhất đến ——”

Hắn mở ra năm ngón tay, cao giọng nói: “Năm mươi lượng!”

“Ta xem ngươi là chán sống!” Thị vệ đi theo giận dữ, đoạt roi da ở trong tay của người môi giới, quất một cái thật mạnh lên trên thân hình mập mạp của hắn.

Trúc Từ cũng căm giận: “Ngươi là đồ lòng tham không đáy, là bắt nạt chúng ta không hiểu giá sao? Năm mươi lượng bạc cũng có thể mua được một căn nhà. Làm gì có người nào quý giá như vậy?”

Người môi giới nghẹn ngào nhếch miệng che vết thương lại, tư thế kiêu ngạo lập tức đi một roi này đánh đến không có, lập tức liền cúi đầu khom lưng mà đi sờ chìa khóa ở bên hông của mình.

“Là tiểu nhân có mắt không thấy Thái Sơn, tiểu nhân lập tức đem người đưa cho ngài……”

Hắn dứt lời, vừa cúi đầu che lại đáy mắt âm ngoan, vừa quay người đi mở cửa l*иg sắt.

Bọn thị vệ tùy theo tiến lên, xem xét hơi thở, thấy vẫn còn thở thì nâng thiếu niên ở trong l*иg sắt ra.

*

Đoàn người đi đến đầu hẻm, cũng đi tới trước mặt xe ngựa, Lý Tiện Ngư lại khó khăn khi nhìn vào thiếu niên đang hôn mê bất tỉnh.

Trúc Từ cũng hỏi: “Công chúa, người này phải làm sao bây giờ?”

Lý Tiện Ngư suy nghĩ: “Vẫn còn một khoảng thời gian nữa mới tới giờ khóa cửa cung, nếu không, trước đưa đi hắn quán, để lang trung nhìn xem.”

“Tuân lệnh.” Bọn thị vệ ôm quyền đáp ứng, giơ tay muốn đem thiếu niên ném lên trên lưng ngựa.

“Khoan đã.”

Lý Tiện Ngư gọi thị vệ lại, nghĩ mà sợ khi nhìn mấy vết thương lớn lớn bé bé trên người thiếu niên.

Nếu cứ như vậy mà ném lên trên lưng ngựa, một đường xóc nảy đi đến hắn quán, sợ là máu đều phải chảy hết.

Lý Tiện Ngư thở dài, đành phải nói: “Vẫn nên đem hắn đặt ở bên trong xe đi.”

“Tuân lệnh.” Bọn thị vệ ôm quyền đáp ứng.

Thiếu niên đang hôn mê bị bọn họ nâng đến bên trong xe, đặt ở trên ghế ở đối diện Lý TIện Ngư.

Ngay sau đó một tiếng roi bạc vang lên, xe ngựa vội vàng đi về phía trước.

Bên trong xe, Trúc Từ lạnh run nói: “Công chúa, nô tỳ vẫn luôn cảm thấy hoảng hốt, luôn cảm giác muốn xảy ra chuyện gì đó.”

“Chờ tới hắn quán rồi, lưu lại cho hắn chút bạc, chúng ta nhanh chóng hồi cung thôi.”

Lý Tiện Ngư đang muốn mở miệng, xe ngựa đột nhiên dừng lại.

Lý Tiện Ngư không đề phòng, thân mình chợt ngã về phía trước, mắt thấy liền muốn va đập vào bàn trà nhỏ ở trước mặt.

“Công chúa!”

Trúc Từ vội nào lại đây, duỗi tay gắt gao bảo vệ nàng.

Hai người ở trong xóc nảy ngã vào một chỗ, vốn đang muốn chống đỡ đứng dậy, lại nghe thấy đối diện truyền đến một tiếng ‘ đông ’ vang dội, là sống lưng của thiếu niên ngồi trên ghế đập thật mạnh lên trên vách xe.

Đồng thời, giọng nói dồn dập của thị vệ ở bên ngoài vang lên: “Gặp phải cường đạo, cô nương ngàn vạn không cần đi ra.”

“Cường đạo?” Lý Tiện Ngư kinh ngạc.

Dưới chân thiên tử, tại sao sẽ có cường đạo chứ?

Nàng chưa nghĩ rõ xong, bên ngoài truyền đến một tiếng cười dữ tợn: “Chính là đám người này, có rất nhiều bạc! Làm một chuyến này, các huynh đệ có thể sống giàu sang cả đời!”

“Là người môi giới kia.”

Lý Tiện Ngư hơi kéo mành xe lên thành một khe nhỏ. Liếc mắt một cái thì nhìn thấy cái người mặc bộ đồ ngắn màu nâu kia.

Mà ở phía sau hắn còn có một đám hán tử thô lỗ cầm đao thép thiết kiếm, sau khi nghe thấy được có bạc thò đôi mắt sáng lên, giống như sói đói mà thúc ngựa chạy về phía xe ngựa.

“Gϊếŧ!” Bọn thị vệ lập tức rút đao ra, cùng cường đạo hỗn chiến ở một chỗ.

Một vệt máu tươi bắn lên trên xe, đầu ngón tay của Lý Tiện Ngư run lên, mành gấm một lần nữa rơi xuống.

Nàng không dám xem tiếp, chỉ duỗi tay che miệng, cùng Trúc Từ cùng nhau trốn ở trong góc, dưới đáy lòng âm thầm cầu nguyện mong cho trận phong ba nhanh chóng kết thúc.

Nhưng càng làm người sợ hãi chính là, tiếng chém gϊếŧ kia chẳng những không lắng xuống, ngược lại còn cách xe ngựa càng lúc càng gần. Như là cách vách xe, đều có thể nghe thấy tiếng đao kiếm và hơi thở tanh nùng của máu tươi.