Chương 2: Lần đầu xuất cung

Thánh chỉ cho phép của hoàng đế đến rất nhanh.

Trong nửa canh giờ, một chiếc xe có mái che ngừng ở trên phố xá phồn hoa nhất của Đại Nguyệt, trên đường Thanh Liên.

Hiện giờ đã quá giờ ngọ, đúng là thời điểm náo nhất của một ngày. Người ở trên đường di chuyển giống như dệt tơ, cửa hàng ở hai bên và bán hàng rong đều tụ tập rất nhiều người mua, càng có không ít người bán hàng rong chọn gánh đi trên đường, hát bài vè thuận miệng do mình sáng tác, ồn ào rao hàng ven theo đường phố.

Lý Tiện Ngư mặc bộ quần áo bình thường của thiên kim quan gia, mang theo thị nữ đi ở trên đường.

Vốn dĩ bởi vì tin tức Hô Diễn tới triều mà tâm trạng hơi hạ xuống, cũng dần bởi vì phố phường náo nhiệt mà một lần nữa nhảy nhót lên.

“Cái đèn chuồn chuồn bằng vải lụa này rất đẹp, Liên Nhụy luôn nói đèn ở trong điện đều đơn điệu giống nhau, cái này nhìn lại rất mới lạ, mua trở về đưa cho Liên Nhuỵ đi.”

“Còn có cái này, tượng đất, tuổi tác Thiến Thảo còn nhỏ, nhất định sẽ thích đồ vật xinh đẹp như vậy, cũng mang theo đi.”

“Còn có này đó ——”

Nàng nói một đường, cũng mua một đường.

Thẳng đến trong lòng ngực lấy đầy đồ vật, cũng mệt mỏi đến có chút không đi nổi, lúc này mới lưu luyến không rời mà trở lại bên trong xe.

Vừa mới ngồi ổn xuống ghế, thị vệ ở bên ngoài liền hỏi nói “Công chúa, giờ Dậu đã đến, cần phải khởi hành hồi cung?”

Lý Tiện Ngư có chút không nỡ: “Nhưng canh giờ còn sớm. Nếu không, các ngươi đem buông cương ngựa ra. Để nó tự đi về phía trước một lúc, chờ nó ngừng, ta liền trở về.”

“Tuân lệnh.”

Thị vệ ôm quyền đáp ứng, buông lỏng cái tay đang giữ dây cương ra.

Tuấn mã dậm chân tại chỗ hai bước trước, sau tiện đà bước ra bốn vó, không nhanh không chậm mà đi về phía trước.

Lý Tiện Ngư cũng buông tấm mành bằng gấm xuống, một lần nữa sửa sang lại những món đồ chơi nhỏ mà mình muốn mang về trong cung.

Cái này là cho Nguyệt Kiến, cái này cho Đào ma ma, cái này cho Thiến Thảo ——

Đếm tới đếm lui, luôn cảm thấy thiếu một món đồ.

Nàng cúi đầu suy nghĩ một lát, nghiêng đầu đi hỏi Trúc Từ: “Tiểu cung nữ mới tới tên gọi là gì?” Nàng duỗi tay diễn tả: “Vóc người cao như vậy, có làn da trắng nõn sạch sẽ.”

Trúc Từ suy nghĩ, đáp: “Hình như tên là Chi Tử, ngày hôm qua mới đến làm việc tại Điện Phi Hương.”

“Cũng may, suýt nữa thì để sót nàng.” Lý Tiện Ngư vỗ vỗ ngực của mình, nói với thị vệ đang ở bên ngoài: “Dừng lại một chút, ta lại mua một món đồ nữa.”

Thị vệ theo tiếng ghìm ngựa lại, Trúc Từ cũng nghiêng người qua, duỗi tay thế Lý Tiện Ngư vén mành gấm lên.

Khung cảnh ở trước mắt khiến hai người đều sửng sốt.

Tốc độ của con ngựa rất nhanh, lại để cho nó tự đi một mình một lúc, cho nên bất tri bất giác xe ngựa đã rời khỏi phố Thanh Liên, rời đi vùng đất phồn hoa trong Kinh Thành.

Lọt vào trong tầm mắt có thể thấy được là phòng ốc thấp bé, mặt tường loang lổ, lưu dân quần áo tả tơi, cúi đầu bước đi trên đường. Trước mắt đều là cảnh tượng hoang bại.

Lý Tiện Ngư do dự một chút, rốt cuộc vẫn đạp ghế nhỏ, chậm rãi xuống xe ngựa.

“Đây là chỗ nào?”

Vài tên thị vệ xoay người xuống ngựa, thần sắc đều có chút căng chặt: “Phía trước đó là Trú hẻm. Công chúa vẫn nên quay trở về đi.”

“Trú hẻm lại là chỗ nào?”

Lời nói của Lý Tiện Ngư còn chưa nói xong, từ phía xa xa lại truyền đến một tiếng thét to ——

“Hàng mới có rồi, ai muốn mua thì nhanh chóng đến đây, qua thôn này thì không có cửa hàng nào nữa!”

Một tiếng này lập tức đem lực chú ý của Lý Tiện Ngư hấp dẫn qua.

“Là người bán hàng rong.”

Trong lòng của Lý Tiện Ngư nhớ thương mình vẫn còn mua thiếu một món quà: “Ta qua bên kia nhìn một cái, xem hắn bán đồ vật hiếm lạ gì.”

Nàng vừa nói vừa đi nhanh vài bước vào ngõ hẹp ở trước mắt.

Ở chỗ sâu trong ngõ hẹp, cũng không có người bán hàng rong đang gánh quang gánh giống như trong tưởng tượng của nàng.

Chỉ có một người hán tử lỗ mãng đang cầm roi da ở trong tay, và một cái l*иg sắt rỉ sét loang lổ tùy ý đặt ở trên mặt đất.

Ở trong l*иg sắt cũng không phải là đựng hàng hóa, mà là một đám người… Quần áo rách nát, xanh xao vàng vọt.

Lý Tiện Ngư sửng sốt, từ từ dừng bước chân lại.

Nhóm hán tử trong ngõ nhỏ cũng phát hiện ra sự tồn tại của nàng.

Từng đôi mắt vẩn đυ.c nhìn về phía nàng, tầm mắt dừng ở trên mặt nàng, trên quần áo đang mặc trên người, chợt đôi mắt trở nên tham lam và dữ tợn, như là đôi mắt màu xanh sáng lên của lang sói lúc đêm khuya.

Lý Tiện Ngư lông mi run lên, theo bản năng mà lui vài bước về phía sau.

“Cô nương!”

Bọn thị vệ kịp thời đuổi theo tiến đến, cầm ngang đao che ở trước người nàng, ánh mắt sắc bén nhìn về phía đám hán tử thô tục kia.

Không ít người lập tức lặng lẽ cắt đứt ý niệm, hậm hực cúi đầu.

Trong đó có một người hán tử mặc quần áo ngắn màu nâu lại tròng mắt chuyển động, lấy roi da đánh thật mạnh vào cái l*иg sắt ở sau lưng mình, cao giọng thét to nói với Lý Tiện Ngư: “Quý nhân ở bên kia, lại đây nhìn một cái đi, có hàng hóa mà ngài thích không?”

Không đợi Lý Tiện Ngư trả lời, hắn lật roi da lại, ‘ bang ’ một tiếng quất lên trên l*иg sắt.

Nhóm nam nữ xanh xao vàng vọt ở trong l*иg sắt kinh hoàng đứng dậy, xô đẩy co rúm lại ở trong l*иg sắt.

Chiếc l*иg sắt to như vậy lại trống rỗng hơn phân nửa. Ở dưới cuối l*иg sắt loang lổ rỉ sét, có một thiếu niên đang nằm ở đó.

Phát quan của hắn đã vỡ vụn, một đầu đầu tóc đen như mực rối tung rũ xuống, một nửa rối tung ở trên vai, một nửa rơi rụng ở đáy l*иg sắt, che lại dung mạo bị máu đen làm thấm ướt, hiện ra màu sắc thâm đen khiến người ta cảm thấy kinh hãi.

Bộ đồ màu đen mặc ở trên người sớm đã phá thành từng mảnh nhỏ, máu tươi sũng nước làm vải dán sát vào da thịt, mơ hồ có thể nhìn thấy được vô số miệng vết thương dữ tợn.

Lý Tiện Ngư chưa bao giờ gặp qua thương thế khiến cho người ta sợ hãi đến như vậy.

Vết thương do đao gây ra, vết thương do kiếm gây ra, những vết roi ngang dọc đan xen vào nhau.

Vết thương cũ chưa lành, lại chồng lên vết thương mới, máu tươi từ trên người chảy ra đã sớm nhiễm đỏ đáy của l*иg sắt.

Vừa mới liếc mắt nhìn qua, toàn bộ đều là một mảnh huyết sắc thâm đen.

Trúc Từ duỗi tay nắm lấy cổ tay áo của Lý Tiện Ngư, giọng điệu run rẩy: “Là mẹ mìn. Cô nương, chúng ta mau trở về đi thôi.”