Chương 26: “Việc cần làm” của hai người

Một lúc lâu sau, trong gió đêm truyền đến tiếng nói giận dỗi nho nhỏ của thiếu nữ.

“Lâm Uyên, ngươi chiếm tiện nghi của ta.”

Khuôn mặt của nàng đỏ ửng, má hơi phồng lên: “Ngươi đã biết nhũ danh của ta, ta lại không biết của ngươi, chuyện này không công bằng.”

Lâm Uyên rũ mắt: “Nhũ danh? Ta không nhớ rõ.”

Lâm Uyên không có lừa nàng. Hắn ngay cả tên của mình hắn cũng không nhớ rõ, càng đừng nói là nhũ danh. Mà Lý Tiện Ngư giống như càng thêm không vui, nàng mím môi lại, cả người đều quay đi, tức giận không nói lời nào.

Thiếu niên đi ra từ trong máu lửa lần đầu tiên đối mặt với tình huống như vậy.

Cảm xúc của thiếu nữ trước mắt thay đổi nhanh như vậy. Mới vừa rồi còn đang đau lòng vì chuyện kia, hiện tại tức giận như vậy mà đưa lưng về phía hắn. Tình huống khó có thể xử lý.

Ở trong trí nhớ của hắn, có thể tương đương với hoàn cảnh khó khăn ở trước mắt chỉ có cảnh cả người đầy vết thương ở bên trong hẻm nhỏ gặp phải mười hai sát thủ toàn bộ đều được trang bị đầy đủ.

Nhưng thiếu nữ trước mắt rõ ràng là không có binh khí, càng không có áo giáp.

Nàng mặc chiếc váy lụa màu hồng phấn, chỗ khuỷu tay được choàng bằng vải lụa trắng tinh, vòng eo tinh tế, cổ tay trắng nõn như tuyết trắng.

Nàng lớn lên nhỏ xinh như vậy, nhu nhược giống như một đóa hoa phù dung vừa mới chớm nở. Mà hắn lại không có cách nào đối với nàng hết.

Hắn chỉ có thể một lần nữa trả lời: “Chờ đến khi ta nhớ ra thì sẽ nói cho công chúa biết.”

Lý Tiện Ngư hơi hơi quay mặt lại, một đôi mắt hạnh hoa thanh triệt nhìn về phía hắn, mãi một lúc lâu sau, mới giống như là nhượng bộ mà nói: “Vậy chờ đến khi ngươi nhớ ra, nhất định phải nói cho ta biết đầu tiên.”

Nhưng khi nói xong, nàng giống như vẫn như cũ cảm thấy mình chịu thiệt thòi, lại nói thêm: “Ở trước khi ngươi nói cho ta biết, mặc dù đã biết nhũ danh của ta cũng phải làm bộ như không biết.”

Má nàng ửng đỏ: “Càng không được gọi ra.”

Đối với Lâm Uyên mà nói đây đều là chuyện rất đơn giản. Đơn giản đến mức giống như không đủ để dỗ dành thiếu nữ trước mắt. Vì vậy hắn hỏi Lý Tiện Ngư: “Công chúa còn muốn thứ gì khác không?”

Lý Tiện Ngư xoay nửa người lại, một đôi mắt hạnh hoa thanh triệt hơi hơi sáng ngời: “Cái gì cũng đều có thể chứ?”

Lâm Uyên trả lời: “Trong khả năng cho phép.”

Lý Tiện Ngư lập tức cúi đầu suy nghĩ.

Nhưng có lẽ bởi vì quá mức vội vàng, nàng suy nghĩ mãi một lúc lâu cũng không nghĩ ra nguyện vọng gì cấp bách muốn thực hiện, nhẹ nhàng mím môi: “Vậy, cứ trước tiên thiếu đi, chờ ta nghĩ ra lại nói cho ngươi.”

Lâm Uyên đáp: “Được.”

Lúc này Lý Tiện Ngư mới một lần nữa vui vẻ trở lại.

Nàng xoay người lại, bước đi uyển chuyển nhẹ nhàng mà đi về phía trước: “Chúng ta quay trở lại tẩm điện thôi. Hiện tại ta có chút buồn ngủ rồi.”

Lâm Uyên gật đầu. Hắn cầm theo cái trản đèn hình hoa sen màu sắc tươi đẹp, cùng Lý Tiện Ngư cùng nhau đi về phía tẩm điện.

Đêm dài đường xa, ngẫu nhiên có gió thu thổi qua hành lang, khiến cho trên hành lang đều có mùi hương hoa quế ngọt ngào.

Bước chân của Lý Tiện Ngư dần dần chậm lại. Nàng nhớ tới rất nhiều đồ vật có liên quan đến hoa quế —— Kẹo ngó sen hoa quế, bánh chưng hoa quế, còn có bánh hoa quế vừa thơm vừa mềm.

Đột nhiên, nàng có một chút muốn ăn bánh hoa quế. Vì vậy nàng nghiêng đầu, nhỏ giọng hỏi thiếu niên bên cạnh: “Lâm Uyên, có phải ngươi còn chưa có dùng bữa tối đúng không?”

Lâm Uyên đáp: “Đúng vậy.”

Lý Tiện Ngư cong mi cười rộ lên: “Ta đây mời ngươi ăn bánh hoa quế đi.”

*

Hai người không có quay về tẩm điện, mà là quẹo một chuyến đến phòng bếp nhỏ, làm các ma ma ở trong phòng bếp chưng bánh hoa quế, rồi dùng lá sen gói lại.

Lý Tiện Ngư tự mình cầm lấy một cái bánh, lại đem bánh còn dư lại đưa cho Lâm Uyên. Lúc này mới một lần nữa cảm thấy thỏa mãn mà đi về phía tẩm điện. Một cái bánh hoa quế rất nhanh là đã ăn xong.

Cửa điện của tẩm điện cuối cùng cũng đã xuất hiện ở trong tầm mắt. Nhưng Lý Tiện Ngư lại dừng bước chân lại.

Nàng đứng yên tại chỗ do dự một lúc, ấp úng mở miệng: “Lâm Uyên, ngươi có thể quay về tẩm điện trước được không —— ngươi cũng có chuyện mình muốn làm đúng không? Có thể không cần đi theo ta, ta sẽ không đi loạn.”

Lâm Uyên gật đầu: “Được.”

Lý Tiện Ngư nhẹ nhàng thở ra, lại như cũ không có di chuyển.

Nàng giương mắt nhìn Lâm Uyên, nhỏ giọng nhắc nhở: “Ngươi mau đi đi, nhiều nhất là một canh giờ rưỡi ta sẽ trở về.”

Cuối cùng, còn chột dạ mà bổ sung nói: “Ngươi tuyệt đối không được đi theo đó.”

Lâm Uyên liếc mắt nhìn nàng một cái thật sâu, cuối cùng cũng không hỏi nhiều. Hắn xoay người, đi vào tẩm điện.

Lý Tiện Ngư nhìn bóng dáng của hắn biến mất ở chỗ sâu trong tẩm điện, lúc này mới cầm tà váy lên, bước nhanh đi đến góc hành lang.

Ở trên hành lang có một tiểu cung nữ đang trực đêm.

Lý Tiện Ngư vẫy tay gọi nàng lại đây, nhỏ giọng nói ở bên tai nàng: “Chi Tử, đi chuẩn bị nước. Ta muốn tắm gội.”

Trong tẩm điện, thân hình nhảy lên trên xà nhà của thiếu niên hơi dừng lại.

Một lúc sau, hắn đem cái đèn hoa sen ở trong tay đặt trên xà nhà, đặt cùng một chỗ cùng với một cái đèn lụa màu xanh ngọc bích, lông mi rũ xuống, nhẹ nhàng khép mắt lại.

…… Vẫn là làm bộ như không nghe thấy gì đi.