Chương 27: Khó ngủ

Một canh giờ sau, Lý Tiện Ngư đã tắm gội xong.

Nàng lưu luyến không rời đi ra từ trong nước tắm ấm áp, thay váy áo có chất liệu mềm nhẹ, khoác lên trên người một cái áo choàng bằng len rắn chắc.

Nàng dẫm lên guốc gỗ lộc cộc mà đi về tẩm điện của mình, cho đến khi đi đến trước cửa điện, mới nhớ tới làm tiểu cung nữ tìm một đôi giày ngủ đế mềm rồi vội vàng mang vào.

Cửa điện mở ra, trong điện yên tĩnh không tiếng động.

Lý Tiện Ngư ra lệnh cho cung nữ lui xuống, cầm một cái trản đèn lưu li một mình đi vào trong, chờ đến khi đi ngang qua xà nhà, nàng hơi dừng bước chân lại, ngẩng mặt lên, thử nhìn lên trên xà nhà rồi nói: “Lâm Uyên, ngươi ở đâu?”

“Ở đây.” Lâm Uyên lên tiếng trả lời, từ trên xà nhà nhảy xuống, vẫn như cũ đứng ở nơi xa cách nàng ba bước chân.

Lý Tiện Ngư theo ánh đèn nhìn về phía hắn, hơi hơi sửng sốt.

Thiếu niên trước mắt vẫn đang mặc võ bào vấn tóc như cũ, nhưng đuôi tóc còn có nước đọng, võ bào cũng không phải là cái vừa rồi mới mặc.

Gió đêm lướt qua, từ trên người của hắn mang theo mùi hương bồ kết nhàn nhạt.

Gương mặt của Lý Tiện Ngư ửng đỏ, lặng lẽ suy đoán, có phải hắn cũng mới vừa trở về từ phòng tắm không.

Lâm Uyên cũng rũ mắt nhìn về phía nàng.

Thiếu nữ trước mắt đem mình bao vây kín mít bằng cái áo choàng len màu xám, chỉ lộ ra một khuôn mặt nhỏ trắng nõn như ngọc.

Lý Tiện Ngư có thể là cảm thấy mình đã che giấu cũng đủ tốt.

Nhưng nàng không biết là, sau khi nàng tắm rửa thì khuôn mặt nàng đặc biệt trắng nõn, mùi hương trên người bay thẳng vào mũi, còn có hơi nóng bốc lên, giống như là một cái bánh dẻo vừa mới ra lò.

Sau khi tắm gội trở về hai người nhìn nhau một lúc lâu, cả hai đều không mở miệng. Cuối cùng, vẫn là Lý Tiện Ngư càng chột dạ hơn mà mở miệng trước.

Nàng kéo chiếc chiếc áo choàng len ở trên người lại, nhẹ giọng che giấu: “Bên ngoài trời giá rét, ta, ta mặc thêm một cái áo choàng.”

Lời còn chưa dứt, nhưng bên má lại có một tầng đỏ lên.

Lý Tiện Ngư sợ Lâm Uyên nhìn thấy, vội vàng thổi tắt đèn lưu li đang cầm trong tay, quay người lại vén cái bức màn đỏ lên, đem cả người lẫn áo choàng đều vùi vào trong chăn gấm.

“Ta đi ngủ trước đây.” Nàng từ trong chăn gấm nhẹ nhàng lên tiếng.

Mà thiếu niên bên ngoài bức màn đỏ nhỏ giọng trả lời, một lần nữa quay trở lại trên xà nhà. Lý Tiện Ngư ở trong chăn gấm đợi một lúc lâu, lúc này mới thật cẩn thận mà bắt đầu cởϊ áσ choàng ở trên người mình ra.

Thật vất vả sờ soạng đem áo choàng cởi xuống, đang muốn đặt nó lên trên cái bàn gần đầu giường, lại sợ Lâm Uyên nhìn thấy, cho nên đành phải xếp lại và đặt ở bên cạnh mình.

Nàng nghĩ, may mắn là giường của nàng đủ rộng, đặt một cái áo choàng, cũng không ảnh hưởng đến việc nàng đi ngủ.

Vì vậy Lý Tiện Ngư cứ như vậy nằm ở trên giường, nhẹ nhàng nhắm mắt lại, nghe tiếng gió đêm thổi qua làm lá cây phượng hoàng lay động kêu xào xạc ở bên ngoài cửa sổ, cố gắng làm chính mình nhanh chóng đi vào giấc ngủ.

Nhưng không bao lâu, nàng lại nhớ tới chuyện vừa xảy ra.

Đêm mùa thu hơi lạnh, trên hành lang yên tĩnh, thiếu niên mặc áo đen cầm theo một cái đèn hoa sen, dùng giọng điệu vô cùng bình tĩnh hỏi nàng “Chiêu Chiêu là nhũ danh của công chúa sao?”

Lý Tiện Ngư ngủ không được.

Nàng che gương mặt ửng đỏ lại và ngồi dậy từ trên giường, giận dỗi nói với bên ngoài bức màn đỏ: “Lâm Uyên!”

“Chuyện gì?” Trên xà nhà truyền đến giọng nói lạnh lùng của thiếu niên.

Lý Tiện Ngư mở miệng, lời nói vừa đến bên răng, đột ngột dừng lại. Mới vừa rồi ở trên hành lang, bọn họ đã nhẹ nhàng bỏ qua chuyện này. Nàng còn mời Lâm Uyên ăn bánh hoa quế, tỏ vẻ không hề so đo. Hiện giờ nhắc lại, chẳng phải là lại muốn ngượng ngùng như vậy một lần nữa.

Lý Tiện Ngư nhớ tới tình hình mới vừa rồi, vội vàng cắn chặt cánh môi, đánh mất suy nghĩ muốn nhắc lại. Nhưng bên ngoài bức màn đỏ, Lâm Uyên còn đang đợi câu trả lời của nàng.

Trong lúc nhất thời Lý Tiện Ngư không nghĩ ra được chuyện gì, sau một lúc lâu mới đỏ mặt nhỏ giọng nói: “Ta chỉ là muốn hỏi một chút…… Ngươi ngủ rồi sao?”

Lâm Uyên ngồi yên không di chuyển, đáp: “Không có.”

Lý Tiện Ngư càng thêm mất tự nhiên.

Nàng dừng một chút, cố gắng sửa chữa: “Ta vừa nghĩ, nếu ngươi chưa ngủ, không bằng ——”

Nàng vốn dĩ nghĩ rằng, làm Lâm Uyên trò chuyện cùng với nàng một lúc. Nhưng vừa nhớ tới đêm qua Lâm Uyên trả lời nàng ‘gϊếŧ người, lột da, tạo đèn l*иg’, thì lập tức đánh mất suy nghĩ này, ngược lại nói: “Không bằng, đọc thoại bản cho ta nghe một chút đi.”

Nàng nói: “Trước kia khi ta ngủ không được, đều là Trúc Từ đọc cho ta nghe.”

“Được.” Lâm Uyên từ trên xà nhà nhảy xuống, đứng ở bên ngoài bức màn đỏ và hỏi nàng: “Thoại bản ở đâu?”

Lý Tiện Ngư ‘a’ một tiếng, duỗi tay lấy áo choàng ở bên cạnh.

“Ngươi chờ ta một chút.”

Nàng rất nhanh dùng áo choàng đem bản thân bọc lại chặt chẽ kín đáo, lúc này mới đem bức màn đỏ vén lên, mang giày đứng dậy: “Ta đi lấy cho ngươi.”

Nàng nói, chạy chậm đi đến cái rương đựng quần áo, đầu tiên là mở một cái khóa vàng ra, sau đó lại đem đồ vật từng cái từng cái mà lấy ra.

Lâm Uyên nhìn nàng đầu tiên lấy ra vài bộ y phục không thường xuyên mặc, lại lấy ra một ít tranh chữ, cuối cùng mới từ cái ngăn ở dưới cùng đáy rương, rất cẩn thận mà lấy ra một chồng sách thoại bản.

Lý Tiện Ngư đem chồng sách thoại bản đưa cho hắn, hậu tri hậu giác hỏi: “Lâm Uyên, ngươi có biết chữ không?” (Hậu tri hậu giác: Sau khi xem xét kỹ càng mới phát hiện ra.)

Lâm Uyên cầm lấy thoại bản: “Biết.”

Lý Tiện Ngư lại có chút không yên tâm, nhỏ giọng hỏi hắn: “Ngươi nói biết, là biết bao nhiêu nha?”

Ví dụ như Tiếp Đáp Tử ở trong cung, chỉ biết viết tên của mình.

Nguyệt Kiến so với Tiểu Đáp Tử còn tốt hơn một chút, lại cũng chỉ có thể biết một chút chữ đơn giản và thường dùng.

Mà thân thế của Trúc Từ thì khác biệt, chẳng những biết chữ, còn có thể trộm giúp nàng làm một chút bài tập mà các ma ma giáo dưỡng giao cho nàng sau khi tan học.

Nàng vừa dứt lời, lo lắng những lời này sẽ làm tổn thương đến lòng tự trọng của thiếu niên, nên lại nhẹ giọng nói: “Nếu ngươi không biết, ta có thể dạy cho ngươi.”