Chương 12: Cám Dỗ

Cuối cùng, Evie thoát ra khỏi làn sương mù kỳ lạ nhưng đầy kɧoáı ©ảʍ do món bít tết thơm ngon đã nhốt cô trong khoảng thời gian cô thưởng thức nó. MỖI. MIẾNG. CẮN. Cô không thể tin rằng mình lại để cho một thứ quá cơ bản như thức ăn, đưa cô bay lên mây và khiến cô quên đi mọi thứ khác. Tuy nhiên, cô tự an ủi khi biết rằng mặc dù thức ăn là cơ bản, nhưng miếng bít tết đó không hề đơn giản. Cách xa mặt đất !

Ngoài ra, cô không thể tin rằng cô đã cho phép mình được cho ăn như một đứa trẻ. Và thậm chí còn cho phép một hoàng tử dẫn lên... thiên đàng, Evie!

Choáng váng, Evie ngồi đó, bất động, trong khi tay của Gavriel bị mắc kẹt giữa không trung trong nỗ lực đút cho Evie một miếng bít tết khác.

Anh đưa miếng bít tết lại gần môi cô, khiến Evie nao núng – một lần nữa. Sau đó, cô nhăn mặt và nhanh chóng nhắm mắt lại và hít một hơi thật sâu, nhớ lại người chồng mới cưới của cô đã nói như thế nào về việc không muốn vợ rời xa anh. Với hơi thở sâu đều đặn đó, cô mở mắt và dũng cảm giơ tay nắm lấy cổ tay Gavriel để cô có thể nhẹ nhàng di chuyển miếng bít tết mà không tỏ ra thô lỗ hay bất lịch sự.

"Tôi... tôi có thể tự ăn được, thưa Hoàng tử." Cô đỏ mặt khi lắp bắp vài từ đó và khi cuối cùng cô nhận ra mình vẫn đang nắm lấy cổ tay anh – cổ tay rất mạnh mẽ nhưng đầy trêu ngươi cô có thể thêm vào – Evie giật tay lại như thể bị bỏng trước khi lúng túng rời mắt khỏi anh. Cô chắc chắn một trăm lẻ một phần trăm rằng làn khói đang tỏa ra từ đôi tai nóng đỏ của cô khi cô cảm thấy ánh mắt anh đang dán vào mặt cô. Cô đang làm gì vậy? Mất cảnh giác như vậy chỉ vì một miếng bít tết ngon! Cô dễ bị lừa như một đứa trẻ sao? Cô chưa bao giờ nghĩ rằng sẽ có ngày sự cám dỗ của một đĩa thức ăn có thể dễ dàng chinh phục cô - móc câu, cắn câu, dính câu ! (ý như trò câu cá)

"Nhưng đó không phải là đĩa thức ăn bình thường! Món bít tết đó thật tuyệt vời, gần như tội lỗi!" cô rơi vào thói quen cũ là tranh cãi với chính mình bất cứ khi nào có điều gì đó thực sự khiến cô khó chịu và hoàn toàn khiến cô bối rối. Tuy nhiên, cô không nhận ra rằng điều này chỉ xảy ra khi cô hoàn toàn thoải mái với môi trường xung quanh. Hồi đó, ở nhà riêng của cô, điều đó là dễ hiểu. Nhưng bây giờ cô đang ở trong cái gọi là "lãnh thổ của kẻ thù".

Trong khi Evie đang bận mắng nhiếc bản thân trong lòng, Gavriel ngả người ra sau. Nụ cười của anh đã tắt từ lâu vì ảnh hưởng của thức ăn, và cô thỏ nhỏ lại cảnh giác và đề phòng. "Tệ thật," anh nghĩ. Anh đang tận hưởng việc cho cô ăn và cô thật dễ thương khi thoải mái. Anh muốn cho cô ăn như vậy mỗi khi họ ăn cùng nhau. Anh ước mình có thể tiếp tục cho cô ăn nhiều hơn nữa nhưng nhìn đôi vai căng thẳng của cô khiến anh lặng lẽ lùi lại.

Không nói một lời, anh cho miếng bít tết vào miệng, dùng chính chiếc nĩa mà anh đã dùng để đút cho cô. Anh không thấy cô lén liếc nhìn anh và quan sát cách anh ngấu nghiến miếng bít tết vừa chạm môi. Anh cũng bỏ lỡ việc nhìn thấy khuôn mặt cô đỏ bừng như thế nào trước khi cô thực sự rời mắt khỏi khuôn mặt anh và tập trung trở lại vào đĩa thức ăn.

Sau bữa tối, cặp đôi vừa rời khỏi phòng ăn thì Gavriel cất tiếng.

"Anh muốn hộ tống em xung quanh lâu đài, nhưng hoàng đế đã yêu cầu em có mặt trong cung điện hoàng gia ngay khi em thức dậy." Anh nói và đúng như dự đoán, Evie căng thẳng.

Cô dừng lại và mở to mắt nhìn anh. "Ý anh là... bây giờ hả?!"

"Đúng vậy. Khi em đã sẵn sàng, anh sẽ đưa em đến đó."

"Nhưng trời đã tối rồi..." cô cắn vào bên trong môi dưới ngay khi nhận ra mình vừa nói gì. Làm sao cô có thể quên điều đó đối với ma cà rồng, đêm là ánh sáng ban ngày của họ?



"Anh sẽ chỉ cho em một vòng quanh thủ đô trên đường đến đó." Anh nói thêm. "Em đang ngủ khi chúng ta đến nơi nên em không thấy gì cả. Anh nghĩ em có thể thích nó."

Nhưng trước khi cô có thể mở miệng lần nữa, Gavriel đã nói chuyện với những người hầu gái để chuẩn bị cho cô xuất hiện lần đầu tiên trước mặt hoàng đế.

"Vâng, thưa điện hạ." Bộ đôi cúi chào và họ hào hứng tiến lại gần Evie, đôi mắt đều lấp lánh.

"Đ-chờ đã... Gavriel, tôi..."

"Ừ?" anh đột nhiên dựa sát vào cô hơn. Gần đến mức tâm trí Evie lại một lần nữa chết lặng trong giây lát, trước vẻ đẹp của chồng và cô quên mất mình định nói gì. "Đừng sợ, anh ở đây bảo vệ em, bây giờ em đi chuẩn bị đi, anh ở dưới lầu chờ."

Nói xong, người đàn ông bỏ đi, để lại Evie lại âm thầm mắng mỏ mình vì quá yếu đuối – quá yếu ớt trước vẻ đẹp của anh. Làm ơn đi, Evie. Cô không thể dễ dàng bị lay chuyển như thế! Cô không thể! Cô không thể! Cô đang tự lay động tinh thần mình, hy vọng có thể nắm chặt lấy bản thân hơn trong tâm trí.

Khi những người giúp việc đưa cô vào phòng thay đồ, tâm trí của Evie bận rộn suy nghĩ về cách đối phó với những cám dỗ. Cuối cùng cô cũng nhận ra điểm yếu lớn nhất của mình - thức ăn và vẻ đẹp của chồng cô. Cô nên làm gì để nâng cao khả năng miễn dịch trước hai thứ đó? Thực phẩm là một điều cần thiết! Làm thế nào cô thậm chí có thể nói "không"?

Evie đã tự nhốt mình trong thế giới của riêng cô, suy nghĩ và suy nghĩ về cách giải quyết vấn đề này mà cô không nhận ra rằng đã một thời gian dài trôi qua cho đến khi giọng nói của Fray vang đến tai cô. "Phu nhân? Cô không sao chứ?"

Cô bị giật ra khỏi dòng suy nghĩ của mình. "Ừ?"

Người giúp việc mỉm cười với cô. "Chúng tôi xong rồi, thưa phu nhân. Trông cô thật tuyệt vời!" những người hầu hết lời khen ngợi khi cô quay lại nhìn mình trong gương. Đôi môi cô hé mở trong sự ngạc nhiên và sợ hãi. "Chúng tôi rất nóng lòng muốn xem phản ứng của Điện hạ khi nhìn thấy người!"

"Được rồi," Gina xen vào. "Bây giờ chúng ta đi thôi, thưa phu nhân. Chúng ta không thể để Điện hạ đợi lâu hơn nữa." Cô vui vẻ thúc giục và Evie chỉ có thể để họ dẫn cô ra khỏi phòng.

Khi bước xuống cầu thang lớn, Evie không biết tại sao tim cô đột nhiên tăng nhịp và bắt đầu đập thình thịch bên tai. Ôi trời, cô có lo lắng không? Tại sao? Vì Gavriel? Chắc chắn là không, phải không? Điều này chắc hẳn là do cô sắp gặp hoàng đế ma cà rồng – kẻ thù truyền kiếp của nhân loại. Cô chưa sẵn sàng cho việc này! Cô vẫn có thể rút lui khỏi điều này chứ? Chắc chắn! Cô có thể rút lui khi cô muốn. Không ai ở nơi này có thể ép buộc cô, kể cả Gavriel.

Hai tay của Evie đang nắm chặt chiếc váy đến nỗi các khớp ngón tay của cô trở nên trắng bệch. Cô ấy mải mê với tình trạng khó khăn của chính mình đến nỗi cô giật mình nhận ra khi một bàn tay xuất hiện trước mặt. Cô nhận ra mình đã đi đến những bước cuối cùng và khi cô nắm lấy tay và nhìn lên một cách bàng hoàng, tiếng chuông cảnh báo vang lên trong não cô ấy, có thể hiểu được một từ được hét lên - CÁM DỖ !