Chương 14: Ướt mưa....

Cảm nắng, cảm lạnh...và cảm tình.

Cảm giác nào dễ chịu hơn?

16.01: Happ birthday Kim Jendukie.

Happy birthday những bạn sinh thần hôm nay.

-----------------

hay không thời gian sẽ chậm dãi đi qua?

hay không dòng đời đôi khi quá vội?

Câu trả lời là có!

Tháng năm đó thật lâu, lâu tới mức Lisa tưởng mình đã héo úa. Cho tới khi nàng trở về đem theo ánh sánh tươi mát, kéo theo những ngày nhanh chóng qua đi.

Mẹ cô như vậy mà đã ở bên cô hai tháng. Lisa ngẩn ngơ đếm từng chiếc lá dưới chân. Đếm đến chiếc lá thứ sáu mươi năm, khóe môi cô khẽ cong cùng hình bóng nàng xuất hiện trong tâm trí.

Kia, cô đang bị phạt quét dọn sân bóng nha.

Chuyện là giờ thể dục vừa rồi, trong lớp một chị gái quên không mang đồng phục. Mà Lisa tốt bụng đã nhường đồng phục của mình cho người kia. Kết quả cô bị thầy giáo văn thể phạt quét sân. Lisa lúc nhận án rất bàng hoàng.

Này mùa nha.

Ai ai, thực ra cô cũng không phải dạng tốt bụng ngu ngốc như vậy đâi. Chỉ là trước đó một tiết học thấy chị gái tại dưng dưng nước mắt kêu quên quần áo thể thao, Lisa vốn không chịu nổi nhìn con gái rơi lệ, nên đành làm anh hùng một phen. Cơ mà, từ khi bước chân vào ngôi trường này, có ai không coi cô là người hùng cơ chứ?

Lisa lắc đầu, cô còn được mệnh danh là thiên tài đó!

Dù vậy, cô vẫn mãi là sủng vật nhỏ bé của nàng. Nàng từng nói thế, cô cũng chỉ cần vậy.

" A."

Vặn lấy cái cổ tê cứng cùng đôi tay ửng đỏ, Lisa từ nhỏ tới lớn cũng chưa từng động tới việc nào cực khổ như này. Tuy nói quét dọn là chuyện nhỏ, thế nhưng cái sân bóng này cũng quá lớn rồi đi.

" Haizz~"

Chút túi rác cuối cùng lên xe kéo, Lisa dốc sức thở mạnh. Thật may đã hoàn thành, này thì lần sau có kèm tiền cô cũng không dám làm người hùng nữa.

" Lisa."

Mới từ nhà vệ sinh bước ra, Lisa đã nghe có người kêu mình. Men theo âm thanh kia mà quay đầu, cô thấy một chị gái xinh đẹp.

Uh. Tóc đen xõa ngang vai, khuân mặt trắng noãn, góc cạnh tinh tế.

Lisa đánh giá người này xếp vào hàng mỹ nhân. Thế nhưng cơ bản không thể sánh với nàng.

" Chị kêu tôi?"

Có chút ngơ ngác hỏi lại, Lisa không chắc bản thân quen biết người này?

" Phải. Em không nhớ chị sao?"

Chất giọng mềm mại, loại dịu dàng cuốn hút? Chỉ là khi lọt vào tai ai đó, nó vô tình bị bình thường hóa, Lisa lắc đầu không nhớ.

" Chị là Bae Irene, người mà hồi sáng em đem quần áo nhường cho."

Ah. Ra là thế! Lisa cuối cùng cũng nhớ được. Nhờ chị ta mà cô mất toi một bộ đồ, lại lĩnh một ngày mệt mỏi.

" Vậy chị tới hoàn lại quần áo cho tôi phải không?"

Lisa nghĩ thế, một tay đã đưa tới trước mặt người kia. Cô vừa thấy chiếc túi trên tay chị ta rồi, cô cũng đang mong đòi lại đây.

Thế nhưng ngoài dự đoán của Lisa, Bae Irene lại giấu chiếc túi kia về sau lưng, trên môi còn nở nụ cười chết người.

" Không có, chị tới cám ơn em. Về bộ đồng phục này, chị mang về giặt rồi sẽ hoàn trả cho em."

Tiếc rằng nó vô hiệu với Lisa. Cô thẳng lưng nhìn chị ta kỳ qoái.

Làm gì mà phiền phức vậy chứ?

Khóe môi hơi bặm lại, Lisa đối với nụ cười rực rỡ của chị ta thì không mấy quan tâm.

" Không có gì to tát. Chỉ là bộ quần áo, tôi cũng có thể giặt mà. Chị cứ tại đây đưa tôi là được rồi."

Lời nói cho có lệ, bởi Lisa xác định không mặc chung quần áo với người khác. Cô chỉ lịch sự lấy lại thôi, mang về chắc chắn sẽ không động tới nữa.

" Làm vậy sao được? Là Lisa giúp đỡ chị, chị phải làm gì đó trả ơn mới được."

Điểm này Bae Irene nào biết suy nghĩ của Lisa. Irene chỉ cảm thấy Lisa là một người tốt bụng, tuy có chút lạnh nhưng đối với mọi người rất tốt. Cái này là Irene quan sát được một thời gian rồi. Irene rất thích em ấy.

" Thật sự không cần thiết đâu."

" Không phải em sợ chị mang về làm hỏng hay giặt không sạch chứ?"

Khóe léo từ chối mà bị người kia nói vậy, cô cũng đành bó tay. Thôi thì kệ cho chị ta mang về, muốn làm gì thì làm. Trước sau bộ đồng phục đó vẫn là không cần nữa thôi.

" Tôi không có ý đó."

Trong lòng thầm thở dài, cô lại bồi thêm ý kiến.

" Được rồi. Nếu chị muốn cứ làm vậy đi. Nhưng là lần sau nhớ kiểm tra đồng phục trước khi đi học."

Cô không muốn vì những người đãng trí, mà bản thân lãng phí thêm vài bộ quần áo đâu.

" Chị nhớ rồi."

Bae Irene gật đầu, không biết vì sao nghe xong lời cô còn đỏ mặt? Mà Lisa cũng kệ, đúng lúc đó thì cô có điện thoại.

Màn hình hiện lên biểu tượng icon hai hình trái tim, khóe môi cô không giấu nụ cười tươi roi rói.

Nàng gọi cho cô.

Kìm hãm lại sự sung sướиɠ, Lisa làm bộ nghiêm túc quya qua nghe máy.

" Dạ."

Nghe máy cũng cần tém tém một chút.

" Lisa tan học chưa? Mẹ cổng trường chờ con nhé!"

" Dạ."

Kiệm lời một chút, gặp nàng sẽ nói bù. Từ ngày trở về, Jisoo mỗi buổi đều đưa đón cô đi học. Điều này khiến Lisa rất vui. Đặc biệt là mỗi khi nghĩ tới nàng đang chờ mình trước cổng, dù còn chưa phát chuông nghỉ, cô đã muốn lao ra gặp nàng ngay lập tức. Hiện tại cũng chẳng ngoại lệ đâu.

Ý cười trên mặt nào đã hết, cô chỉ lấy lệ hướng Bae Irene chào một tiếng.

" Vậy nhé. Tôi đi trước, tạm biệt."

Dứt lời Lisa đã chạy mất tăm, Irene nhìn theo dáng người đã khuất. Lòng bàn tay khẽ nắm chiếc túi ôm vào lòng, nhẹ giọn nói.

" Chị sẽ giặt bằng tay."

Với tốc độ chóng mặt, Lisa chưa đầy một phút đã thấy được cổng trường. Chiếc Ferrari đen sang trọng là hình ảnh quen thuộc đã in vào lòng cô.

Vui vẻ, hưng phấn.

Mẹ hiện tiếp quản chuỗi nhà hàng của bà ngoại. Mặc dù rất bận rộn, nhưng nàng không bao giờ tới đón trễ cả. Trong lòng Lisa cảm động, bước chân chậm lại như muốn khắc ghi khoảnh khắc này. Thả nhẹ đôi converse trên mặt đường, ánh mắt nhìn thẳng, cô còn chưa biết mặt mình vẫn hiện nét cười đâu.

Bên này Jisoo ngồi ở ghế lái, nàng qua cửa kính đã nhìn thấy Lisa rồi. Hòa trong đám đông tấp lập, Lisa của nàng lại chẳng hề lép vế. Cô so với nhiều sinh viên còn muốn cao hơn. Ánh mặt trời chiếu lên làn da trắng cùng mái tóc vàng khiến cô tỏa sáng chói mắt.

Phải. xinh đẹp đến đau lòng.

Thật sự không nhìn nổi nữa, Jisoo khẽ cau mày. Từ trong ô tô mở ra cửa lái, nàng đem chiếc ôm giương lên, nhanh chân hướng cô mà bước.

" Mẹ."

Tiếng này là cô cất lên, nhưng nhỏ đến khó nghe. Vội vã chạy khi lại thấy nàng đi ra, Lisa thở gấp còn lo lắng hỏi.

" Sao không ở trong xe chứ?"

Nàng vốn không ưa nắng, nhìn một phần gò má sau lớp kính da^ʍ lộ ra đã ửng hồng, Lisa có chút không lỡ. Mẹ cô có làn da thật đẹp, nhưng lại vô cùng nhạy cảm.

" Ô của con đâu rồi?"

Nàng hẳn chẳng thể để ý Lisa nói cái gì, tay cầm ô đã sớm che lêи đỉиɦ đầu cả hai. Từ trên cao nhìn xuống thấy người kia một thân mồ hôi, nàng nhịn không được xót xa.

" Ách. Con hình như quên rồi."

Lisa lúc này mới ngớ người, cười hì hì đối nàng. Cả nửa buổi học bị phạt "nhặt lá đá ống bơ", lúc về còn phải vội vã thu dọn, cô nào nhớ nổi khi sáng mẹ giao cho mình một cái ô đây?

" Con đó. Đã dặn bao lần rồi!"

Nàng thật muốn trách Lisa một trận, nhưng rốt cuộc trong lòng bị một nụ cười kia đánh cho mềm nhũn. Jisoo mỉm cười đành lấy ra khăn tay, giúp Lisa thấm đi mồ hôi đầm đìa tại trán.

Nhận sự ôn nhu của nàng, Lisa ngửa mặt hưởng thụ. Khăn tay cũng mang hương thơm riêng biệt, phảng phất động lòng người.

" Thấy không? Thấy không? Tớ đã bảo rồi . Người trong xe mỗi ngày chờ thiên tài của chúng ta một tiên nữ đó a."

" Ai, mang kính che nửa mặt còn đẹp như vậy? Không biết bỏ ra thì thế nào a...."

" Tao coi bộ Kim Lalisa bị bao nuôi đó chứ? Ngự tỷ kia hẳn lên giường với khối đứa như rồi..."

" Tiếc quá . Xinh đẹp thế lại đồng tính!"

"..."

Bởi vì vừa rồi vô tình chìm vào không gian riêng tư, mà cả hai không biết bản thân đã thu hút bao ánh nhìn. Cho tới khi Lisa nghe được những lời xì xào bàn tán xung quanh, cô mới thực sự tỉnh ngộ.

Hẳn là mẹ cô cũng nghe thấy rồi. Đây cũng là một trong những lý do Lisa không muốn nàng xuất hiện. Cô không muốn để người khác ngắm nhìn mẹ cô. Quay đầu một chút, cô không đếm nổi sự ngưỡng mộ lẫn khinh bỉ của đám sinh viên nhiều chuyện. Kia những tiếng khen cô tiếp nhận, những lời sỉ nhục cô, cô cũng tiếp nhận. Thế nhưng hiên ngang nói lời bôi nhọ nàng, Lisa nhịn không được tức giận.

muốn nói to " Nàng mẹ tôi đó!"

Có điều Lisa còn chậm chân hơn nàng một chút. Nàng giữ lấy bàn tay đang nắm chặt của cô, môi trái tim mỏng manh mấp máy ý cười.

" Trễ rồi, chúng ta về thôi."

Chỉ vậy sao?

Lisa nhất thời mơ hồ. Còn không hiểu vì sao nháy mắt đã yên vị ghế phó lái. Ngơ ngác nhìn tới góc nghiêng khuân mặt nàng.

Bình thản tự nhiên? Nàng không tức giận ư?

" Mẹ không nghe thấy bọn họ nói sao?"

Này có chút ít bực bội hỏi nàng, Lisa thật sự không hiểu.

" Mẹ con đâu có nặng tai nha."

Nàng khẽ cười nhìn qua bản mặt đỏ bừng của con gái. Có lẽ vì cô bị kích động mới đỏ lợi hại như vậy. Nàng muốn cười tiếp nhưng thấy vẻ nghiêm túc trước mắt, Jisoo liền áp hai tay lên má cô xoa xoa.

" Ngoan. Mẹ không tức giận không phải vì mẹ vờ như không nghe thấy. Mà vì mẹ nghĩ không cần phải tốn hơi giải thích với những người không đáng. Lisa, chúng ta không cần để ý miệng lưỡi thế gian."

Vẫn kiểu dỗ dành ngọt ngào ấy, Lisa nghe hiểu lòng nàng, cô nặng nhọc thở ra.

" Nhưng mà con nghe không được người ta nói mẹ không hay."

" Ngốc. Không nghe được thì đừng nghe là được."

Nàng nhẹ nhàng vuốt ve làn da mượt mà trên má xinh đẹp của Lisa. Con gái nàng từ nhỏ luôn để tâm mọi thứ, mà điều đó khiến Lisa phiền não rất nhiều. Nàng bao năm xa nhà, xa con gái nên không thể kêu cô đừng phiền muội vì những thứ không nên. Nhưng hiện tại có thể, nàng muốn bao bao Lisa thật tốt.

" Dạ. Con biết rồi."

Nhờ cái ôm của nàng mà Lisa cũng phất chấn hơn rất nhiều. Cô dụi vào lòng nàng, tham lam hít lấy hương thơm có một không hai trên cơ thể Jisoo.

" Lisa ơi, chơi cờ vây không con?"

Kim Jennie mới vào phòng đã thấy cháu gái ngay ngắn ngồi trên bàn. Gì mà chăm chỉ vậy chứ? Cô qua đây rủ Lisa chơi cờ mà.

" Dì út?"

Do mải chữa đề mà Lisa bị giật mình.

" Sao vậy dì?"

Vừa rồi cũng không nghe được dì Jennie nói gì luôn.

" Uh. Định rủ con chơi cờ thôi. Con vì sao ngày nào cũng học thế? Nh bài đến vậy?"

Jennie lấy ghế ngồi xuống canh Lisa, chép miệng nhìn chồng bài vở trên bàn. Trước đây khi còn là sinh viên, cô rất nhàn hạ nha.

" Trên lớn cũng không nhiều. Chỉ là con muốn nhảy lớp, nên mang đề thi năm tư về giải trước."

" Gì chứ?"

Jennie trợn mắt, Lisa nhảy qua sáu lớp rồi còn chưa đủ sao? Hiện tại còn muốn nhảy tiếp?

" Con muốn trở thành công tố viên trẻ tuổi nhất Hàn Quốc."

Đối với biểu tình thổi phồng kinh ngạc của dì út, Lisa bất đắc dĩ lắc đầu. Cô đã từng nói với dì ấy rồi mà.

" Dù vậy cũng không cần cắm đầu cắm cổ vào học thế chứ? Con còn không dành thời gian chơi cùng dì."

Xác thực vừa xong có tình làm quá, Jennie lại kéo kéo ống tay áo Lisa. Cô chỉ muốn cùng Lisa thư giãn một chút, bữa nay ba mẹ vad Jisoo unnie cũng chưa về. Ở nhà có hai dì cháu mà Lisa lao đầu học hành thì chán chết cô.

" Được rồi. Chỉ một lúc thôi ạ. Con tối nay hơi mệt muốn nghỉ sớm."

Dì út nay đã hai mươi bảy mà đôi lúc như đứa trẻ làm nũng, Lisa phải buông bút bó tay. Gấp lại tập đề thi, cô có chút mệt mỏi theo chân dì út xuống nhà. Mà Jennie hưng phấn nào biết Lisa sắc mặt đó giờ tái nhợt, khi cháu gái kêu mệt còn nghĩ bé con muốn lấy cớ để không chơi cùng mình.

Vốn định làm chút đề thi rồi nghỉ ngơi chờ mẹ đi làm về, cuối cùng lại bị dì út hành hạ cờ vây cả tối. Thân thể Lisa đã muốn rã rời, mới lên tới phòng đã nằm vật ra giường.

Hôm nay, bị ướt mưa.

-----------------------

Goodnight 😍😍😍

một chút nha ^.^Mẹ Nuôi Yêu Làm Sao? [LiSoo] - Chương 14: Ướt mưa....