Chương 1: Thiên kim tiểu thư.

Thiên kim tiểu thư không ai sánh bằng

_________

"Cả lớp, nghiêm!"

Thanh âm trong trẻo cất lên là lúc tập thể hai mươi con người cùng đứng dậy, họ lễ phép cúi đầu chào giáo viên.

Park Shin Hye bước vào, đặt chân lên bục giảng, gật đầu, sau đó mới ra hiệu cho học sinh ngồi xuống.

"Thưa cô. Đây là bài lần trước cô giao."

Lúc này, giáo viên chủ nhiệm đã ổn định vị trí, từ dưới lớp một cô gái bước ra, trên tay nàng là tập bài của cả lớp.

Thoạt nhìn nàng thân hình nhỏ nhắn nhưng cao gầy, nếu để người ngoài đánh giá thì Kim Jisoo có dáng dấp tựa người mẫu. Hơn nữa, nàng có gương mặt đẹp đến động lòng thiên hạ. Mắt to phối hợp mi cong dài, cùng cánh môi mỏng trái tim luôn phớt đỏ quyến rũ. Nàng để tóc đen làm tôn thêm làn da trắng trẻo,... hết thảy đều tạo nên một kiệt tác.

Nàng, Kim Jisoo, hoa khôi Trung học Seoul.

"Tốt lắm. Jisoo, em vất vả rồi!"

Park Shin Hye đón nhận sắp bài tập, nhìn cô bé lớp trưởng bằng ánh mắt hiền hòa. Trong lòng cô lại không khỏi tán dương...

Kim Jisoo, lớp trưởng của lớp, nàng là con gái chủ tịch tập đoàn đá quý Kim Thị. Nổi tiếng toàn trường với thành tích học tập xuất sắc, Jisoo không những không kiêu ngạo mà còn rất lễ phép với thầy cô. Có điều, nàng tuy rằng đối xử cùng bạn bè không tệ, nhưng cũng không quá thân thiện mà thậm trí có phần khá lạnh lùng. Với ngoại hình hoàn hảo, nàng đại diện cho hình ảnh nữ thần danh giá của Trung học Seoul.

Park Shin Hye một mực yêu quý học trò này. Nhìn nàng, cô Park vậy nhưng luôn mong muốn con gái của mình có một phần giỏi giang, xinh đẹp như Kim Jisoo.

Đối diện với nàng, Park Shin Hye nở một nụ cười ưng ý.

"Dạ, không có. Đây là trách nhiệm của em."

Kim Jisoo hơi cong khóe môi, lộ ra vui vẻ kính trọng rồi trở về chỗ. Mà khi quay đầu lại bắt gặp trăm con mắt hướng về phía mình, môi mỏng khẽ khép lại, Jisoo dường như đã quen, cho nên nàng không chút biểu hiện để ý tới họ.

Thực tế, đối với ánh mắt ngưỡng mộ dành cho vẻ ngoài của mình, nàng có chút không yêu thích. Vì vậy, không cảm xúc đã sớm hình thành bám theo nàng suốt 17 năm qua.

***

"Tiểu thư đã về!"

Người phụ nữ già nua cất tiếng trước thềm lớn cùng vẻ mặt vui mừng phấn khởi. Chờ tài xế mở cửa cho nàng bước ra, bà liền đưa tay muốn giúp tiểu thư cầm túi xách.

"Cháu tự cầm được rồi."

Ngược lại với sự mừng rỡ khẩn trương mỗi ngày của quản gia Im, Jisoo bình thản tươi cười. Nàng luôn nhẹ nhàng như vậy, đối với Im vυ" nuôi luôn hết mực tôn trọng đều giữ trong lòng.

"Được. Vậy tiểu thư mau vào nhà. Thay quần áo rồi xuống ăn cơm, tôi liền qua phòng gọi bà chủ."

Im quản gia gật đầu, Kim Jisoo do một tay bà phụ Kim phu nhân nuôi nấng giờ đã mang dáng dấp thiếu nữ, xinh đẹp lại dịu dàng khiến người làm vυ" nuôi như bà thật tâm đắc. Hắng giọng kêu người làm dọn lên bữa trưa, bà vội chạy qua phòng phu nhân thông báo.

"Phu nhân, cô chủ đi học đã về. Mời phu nhân ra dùng bữa."

"Được. Tôi tới ngay."

Vị Kim phu nhân trong phòng đang chải tóc, vừa nghe một tiếng tiểu thư liền mừng rỡ. Nét trẻ trung trên gương mặt áng chừng chỉ ngưỡng 30 xuân, thế nhưng trên thực tế bà đã bước sang tuổi 38.

Phòng ăn sang trọng lại sạch sẽ, Song Hye Kyo tao nhã nâng ly thủy tinh lên miệng, một ngụm nhỏ đưa nước vào cơ thể. Nhàn nhã dựa lưng lên ghế, vị phu nhân trẻ này mỉm cười nhìn kiệt tác của mình được bày lên. Ánh mắt ôn nhu dừng trên bàn ăn một chút, tâm tình Song Hye Kyo vui vẻ lại hướng tầm nhìn tới những bậc thang.

"Mẹ."

Thanh âm nhẹ nhàng khiến khóe môi thêm đậm nét cười, Kim phu nhân vẫy tay kêu một tiếng.

"Jisoo, mau vào dùng bữa đi con."

Ấm áp ánh mắt rơi trên người con gái, bà nghe Jisoo vâng dạ rồi uyển chuyển ngồi xuống bàn ăn. Nhìn phong thái tiểu thư khuê các của thiếu nữ nhà mình, Song Hye Kyo gật gù cùng con gái bắt đầu dùng cơm.

Bữa trưa chỉ có hai người, vì thường lệ ba Kim Song Ki sẽ ở tại Tập đoàn. Mà bà Kim không muốn con gái phải một mình dùng bữa, nên luôn cố gắng thu xếp công việc để về nhà 2 tiếng lúc nghỉ trưa. Bởi cũng là một nữ doanh nhân, Song Hye Kyo nắm trong tay một chuỗi hàng ăn cao cấp.

"Con gái nay đi học có gì hay không?"

Như thường lệ, mẹ sẽ hỏi thăm tình hình học tập của con. Mà bà Kim cũng như bao người mẹ khác, luôn quan tâm tới chuyện học hành của Jisoo.

"Dạ. Cũng không có gì đặc biệt."

Đúng vậy, ngày hôm nay không có gì xảy ra. Giả dụ có thì cũng chỉ mấy trò tỏ tình vớ vẩn của đám con trai. Tất nhiên những điều nhàm chán ấy, nàng không có kể cho ba mẹ.

"Ừm."

Kim phu nhân gật đầu. Bà luôn hỏi như vậy vì muốn có một ngày nghe chuyện tình cảm của Jisoo. Con bé đã 17 tuổi, thậm chí sắp bước sang tuổi 18 nhưng chưa một lần nhắc tới chuyện bạn trai, ngay cả bạn gái cũng chưa từng dẫn về nhà chơi. Đôi lúc bà cùng chồng còn nghi ngờ Kim Jisoo mang thiên hướng tự kỷ, nhưng biểu hiện của nàng thật sự rất bình thường, một chút bệnh cũng không có. Còn nói thành tích học tập của nàng rất đáng nể.

"Con a. Khi nào mới chịu dẫn bạn trai về nhà cho ba mẹ coi mắt?"

Song Hye Kyo nửa đùa nửa thật, ánh mắt theo tay gắp miếng sườn xào bỏ vào chén cơm của nàng, xong lại vụиɠ ŧяộʍ coi biểu tình trên mặt đối phương.

Bạn trai?

Nàng đâu có?

Jisoo hơi khó hiểu nhìn mẹ. Sao đột nhiên lại đề cập vấn đề này?

"A. Con gái cũng lớn rồi. Chẳng lẽ không nghĩ tới chuyện có bạn trai sao?"

Thấy nàng rối rắm không hiểu, Kim phu nhân nhanh chóng giải đáp. Giọng điệu vẫn mang chút đùa vui, nhưng thực chất bà rất muốn dò hỏi ra cái gì đó.

Mà Jisoo nghe xong thế nào lại gật đầu khiến bà Kim sửng sốt. Thế nhưng, bà cũng không dám biểu hiện ra ngoài.

"Như vậy có phải ở trường không có nam sinh nào đẹp trai ư?"

Jisoo cắn môi nhìn miếng sườn trên đũa đã được mẹ gắp mà nàng vẫn chưa được ăn, trong lòng đột nhiên sinh cảm giác khó chịu. Đẹp trai hay xấu trai gì chứ? Nàng căn bản không nhớ nổi mặt đám con trai ở lớp. Huống chi trong trường, càng chưa từng nghĩ tới phương diện có người yêu kia.

Hiện tại, Jisoo chỉ muốn chăm chỉ học tập. Sau này, nàng muốn giúp mẹ quản lý nhà hàng thôi.

"Được rồi. Mẹ không hỏi nữa. Ủy khuất cái gì chứ? Bảo bối mau ăn đi."

Jisoo cúi đầu hơi nhíu mày khiến bà bật cười. Con bé này do mình sinh ra, Song Hye Kyo còn lạ gì tính nàng nữa. Hễ nhắc tới chuyện nàng không thích lại tỏ vẻ ủy khuất chịu đựng, bà không dám nói nữa, từ sau cũng không dám nhắc nữa.

"Dạ mẹ. Ah, có phải tháng sau Jendukie về nước không ạ?"

Jisoo cảm thấy mình cũng có chút lỗi, nhưng vốn được ba mẹ yêu thương thành quen, nên nàng cũng không muốn làm khó bản thân, khôn khéo lái qua đề tài khác.

Được rồi. Thiên kim tiểu thư này, thật biết cách lấy lòng người khác. Hye Kyo bên trong thở dài, bên ngoài chỉ có thể mỉm cười gật đầu.

"Ừm. Nó nói với con rồi sao?"

"Vâng."

"Aizz~ Con bé đó về rồi cũng không biết được mấy bữa lại đòi đi."

Người làm mẹ thở dài. Sinh ra hai nàng công chúa, nhưng tính cách lại hoàn toàn trái ngược nhau. Một người yên phận biết điều, một kẻ lại lông bông hiếu thắng. May mắn có điểm chung là đều xinh đẹp hơn người và "lạnh lùng" y như nhau.

Chỉ là cái kia tính "lạnh" với người ngoài, bà không biết là tốt hay xấu đây?

Kim phu nhân lắc đầu, mang vẻ mặt chán nản tiếp tục ăn cơm. Đổi lại Kim Jisoo một bên nén cười, nàng biết rõ mẹ cùng em gái ngoài mặt luôn tỏ ra không ưa thích lẫn nhau, nhưng thật tâm đều rất xem trọng đối phương. Mỗi lần mẹ nàng lên giọng muốn mắng Jennie, thì em ấy đều giở trò chuồn đi mất. Thế nên nhiều năm như vậy, nhị tiểu thư ẩn qua New Zealand, mang tiếng du học, nhưng mục đích chơi bời thì nhiều hơn. Mà như thế khiến mẹ Kim ở nhà buồn bực đều vì nhớ Jennie đó thôi.

[...]

Thời gian trôi qua cũng rất nhanh. Mới đó mà một tháng đã đi mất, ba ngày sau gia đình nàng đón Jennie trở về. Trong lòng ngập tràn vui vẻ, đã lâu nàng không có gặp nhóc em gái. Không biết giờ nó đã lớn thế nào? Mỗi lần gọi video chỉ thấy bản mặt xinh đẹp, chứ nàng không thấy được vóc dáng con bé.

Tâm tình hào hứng, Jisoo nằm trên giường vô cùng thoải mái. Hôm nay là chủ nhật, nàng không phải tới trường, định ngủ nướng thêm một chút, song đột nhiên nghĩ nên có quà chào mừng em gái về nhà. Nàng bật dậy, thay quần áo muốn ra ngoài.

Hiện tại vào tháng mười một, bên ngoài thời tiết lạnh giá, cái rét buốt đã tràn về cách đây một tháng. Ẩn mình trong chiếc Ferrari đỏ au thời thượng, Kim Jisoo lẳng lặng quan sát dòng người thưa thớt trên đường.

Hẳn bởi nhiệt độ quá thấp mà ngày cuối tuần cũng vắng người qua lại.

Nhìn ra ngoài làn tuyết nhẹ bay, nàng cảm thấy thật kỳ diệu, khóe môi khẽ cười dịu dàng.

Tiểu thư hình rất yêu thích mùa đông lắm thì phải.

Qua gương chiếu hậu, tài xế Yang âm thầm đánh giá, trong lòng không khỏi dâng lên một cỗ chua sót.

Mùa đông mà tiểu thư nhà mình yêu thích thực rất ít người chào mừng. Vì sao ư?

Thử tưởng tượng tới những người vô gia cư mà xem, nếu Kim tiểu thư coi mùa đông là thiên đường, thì với những người kia đây chính là địa ngục đầy ắp thống khổ.

Tâm tình bị ảnh hưởng đôi chút vì tiết trời giá buốt, tài xế Yang trong lúc lơ đãng nhìn bên ngoài cửa kính. Một giây sau lại không thể tưởng tượng mình đã làm ra chuyện gì.

"KÉT!"

Tiếng động kinh hoàng, tài xế Yang cùng người trong xe đồng thời bị lao về phía trước.

"a..."

Hàng ghế sau phát ra tiếng than đau khe khẽ, tài xế Yang mặt càng tái mét hốt hoảng, ông rốt rít nhìn tiểu thư đang cúi thấp đầu.

"Tiểu thư cô không sao chứ?"

Kim Jisoo cắn răng chịu đau, ngẩng đầu một chút, trên trán liền xuất hiện dòng máu đỏ tươi.

"Máu. Tiểu thư chảy máu!"

Yang Hyun Suk sợ hãi nhìn vết thương để lại vệt máu đỏ trên trán nàng,chân tay vì thế run rẩy mở cửa, vòng về phía sau muốn giúp Jisoo cầm máu.

Theo kính chiếu hậu quan sát, Kim Jisoo nhíu mày thấy trên trán vương chút máu tươi. Vết thương nhỏ, nhưng đối với nàng quả thật không phải chuyện nhỏ, cảm giác đau rát kéo tới khiến tiểu thư lá ngọc cành vàng như nàng khó chịu.

"Không cần. Tôi không sao!"

Thế nhưng đối với sự động chạm của người khác, nàng lại càng không quen, ghiêng đầu né tránh khỏi bàn tay run rẩy của tài xế Kim.

"Phía trước xảy ra chuyện gì?"

Aizz~ Đang yên lành tự nhiên phanh gấp làm chi?

Nàng không vui vì sự đột ngột này. Lại nói cửa xe vừa bị mở, gió lạnh lùa vào khiến nàng rùng mình. Lấy ra khăn tay mềm mại, thong thả phủ lên vết máu nhỏ, phong thái thực không sai thiên kim tiểu thư cao quý nhà họ Kim.

Mà lúc này tài xế Yang mới ngớ người, vội vã chạy lên phía đầu xe.

"Phù~"

Hướng mũi xe một thân hình nhỏ nhắn, ông thầm thở phào một cái.

"Cháu bé, không sao chứ? Tại sao lại lao ra đường."

Ngồi xuống đối diện với đứa trẻ kia, tài xế Kim liền ân cần hỏi thăm, lại thấy vẻ mặt non nớt sợ hãi khiến ông đau lòng.

Đôi tay dang rộng muốn ôm vào lòng an ủi, bỗng sau lưng truyền tới thanh âm quen thuộc.

"Có chuyện gì?"

Kim Jisoo từ trong xe bước ra, trước mắt một già nhăn nhó, một trẻ run rẩy, nàng khẽ nhíu mi không hỏi cũng có thể đoán được sự tình xảy ra. Lòng âm thầm trách tài xế Yang lái xe sơ xuất, còn có cô bé kia lại nghịch ngợm chạy ra đường làm gì? Nhưng cũng may là không có xảy ra chuyện gì.

"Tiểu thư, tôi..."

Tài xế Yang khó khăn mở lời lại nhận được cái gật đầu từ nàng. Ông hiểu ý, vội tránh qua một bên nhường vị trí cho tiểu thư.

Thời điểm cô bé kia trong lòng ôm một con mèo cũng nhìn tới Kim Jisoo. Ánh mắt trong veo khẽ động, làn sương nơi khóe mi trực trào như đang gắng nén lại dòng lệ ẩm ướt, nhất thời khiến nàng ngây người nhìn bé con. Nàng cảm nhận trong cái nhìn kia toát lên vẻ kiên cường, nhưng lại vô cùng trìu mến.

Về phía Lisa, cô bé từ phút thấy nàng lại gần, tâm trí dường như đã bắt đầu nhộn nhạo.

Nàng thật đẹp. Có phải tiên nữ cô cô mà sơ cô thường kể hay không?

__________

2018.12.21

Lee Junxơ