Chương 46: "Tôi kiếm tiền nuôi vợ con còn cần em bỏ tiền sao?"

[Ngụy Chí Trạch: Tôi cũng một mình.]

!!!!!!!!!!!!

[Lệ Chí Hạ: Vậy lát nữa chúng ta có thể uống một bình rượu tâm sự mỏng về chuyện một mình không?]

????????

Nani the fuckkkk!!!!!!!!

What happened????????????

Thần tượng của họ tán tỉnh với nhau ngay trên mạng xã hội???????!!!!!

[Ngụy Chí Trạch: Cũng được.]

Hãy nói với chúng tôi rằng hai người này đơn thuần chỉ là bạn bè bình thường và chỉ đơn thuần uống một bình rượu tâm sự mỏng mà không phải hôm sau sẽ xuất hiện các hiện tượng như bị dị ứng và muỗi cắn?!

Lạy trời, xin hãy đừng đùa bỡn trái tim yếu đuối này của chúng con!

Trên kia mạng xã hội thì loạn lên vì tin tức của hai người, bên này Lệ Chí Hạ lại ung dung cầm chai rượu qua nhà Ngụy Chí Trạch.

Cô hí ha hí hứng bấm mật khẩu lần trước anh cho của nhà anh.

Nghe tiếng mở cửa, Ngụy Chí Trạch ngồi ở sofa ngẩng đầu lên từ laptop làm việc.

"Đến sớm vậy?" Bây giờ mới có 8 giờ kém, nếu như uống rượu giờ này thì cách thời gian lúc đi ngủ còn hơi sớm.

Nghe câu hỏi này của anh, Lệ Chí Hạ không thể nào trả lời được nên chỉ cười cười đóng cửa rồi đi đến ghế sofa bên cạnh anh ngồi xuống, "Anh đang làm việc sao?" Trên màn hình hiển thị các đồ thị của bất động sản.

Ngụy Chí Trạch tháo kính xuống, hơi xoa xoa mắt trả lời: " Năm nay Ngụy thị đang cố phát triển ở thành phố A. Tôi là người chủ trì việc này." Nếu như anh là người chủ trì việc này, vậy sau này chắc chắn sẽ đóng cọc ở đây để lãng đạo phát triển.

Đồng nghĩa với việc, sau này... Ngụy Chí Trạch sẽ ở rễ và cô sẽ không cần đến thành phố S!!!!!

"À, bất động sản. Công ty của em hình như cũng có vài hạng mục bất động sản mới. Hay là chúng ta hợp tác đi? Thế nào?"

Công ty của Lệ gia chỉ mới hoạt động có 12 năm, do ba cô mở chứ trước kia Lệ gia toàn là hoành hành ở thế giới ngầm, sau này ba Lệ đem tiền đi mở một công ty đầu tư rồi hai năm này cô đem công ty phát triển rất khá.

Nên là đầu tư gì thì gì, đầu tư cho người nhà của mình thì làm sao mà lỗ. Huống gì, người ta còn là phó giám đốc của Ngụy thị ở thành phố S rồi là ngành bất động này còn lãi không biết bao nhiêu tiền, không lãi nhiều chứ sao lỗ ít được.

Muahaha, cô nhận ra dạo này não của mình hoạt động khá nhanh, nhanh như vậy mà đã có thể nghĩ ra cách làm mối quan hệ này càng thêm tăng tiến.

Câu hỏi này của cô làm anh cảm giác như mình là một sinh viên mới ra trường rồi vẫn còn non nớt lập nghiệp sau đó gặp được một tiểu phú bà vung tiền cho anh lập nghiệp không kể là lời hay lỗ chỉ cần dựa vào khuôn mặt đẹp trai này của anh?

Ha, dù gì cái chức phó giám đốc của Ngụy thị anh ngồi 8 năm cũng đâu phải ngồi không?

Nên rất tiếc là, anh không phải là sinh viên mới ra trường, anh năm nay đã hơn 27 gần 28 tuổi rồi, không bán thân, không bán manh, biết làm sao giờ?

Đóng máy tính lại, quay qua đối mắt với cô, con ngươi anh khẽ co lại, môi khẽ cong nhẹ lên, đặt laptop lên bàn rồi quăng luôn tập tài liệu lên đó, khuỷu tay anh chống lên thành ghế sau lưng cô: "Tôi kiếm tiền nuôi vợ con còn cần em bỏ tiền sao?" Anh bận một bộ đồ bộ màu xám ở nhà, trông nhàn nhã và thoải mái.

Kính mắt đã tháo ra nên khuôn mặt anh không còn bộ dạng nghiêm túc mà nghiêm nghị, từng ánh mắt nên khóe môi đều biểu hiện anh đang đùa giỡn.

Nhưng Lệ Chí Hạ lại không nhận ra sự đùa giỡn đó của anh, hằng ngày anh luôn nói chuyện một cách lạnh lùng hoặc là có chút đùa bỡn nhưng mà cô chưa bao giờ thấy vẻ lưu manh mà trông có vẻ đắc ý trong mắt anh như lúc này và anh cũng chưa bao giờ dùng giọng điệu như nghiêm túc mà cũng như tức giận của anh.

Cô, tức muốn điên rồi!

Anh... nói cái gì thế????

Kiếm tiền để nuôi vợ con là ý gì?

Còn cần cô bỏ tiền sao là ý gì?

Anh có ý gì!

"Anh!" Lệ Chí Hạ dứng bật dậy, tức giận đến thở phì phò cúi đầu trừng mắt anh.

Chẳng lẽ cô bị lừa rồi sao?

"Dạo gần đây mẹ tôi đang sắp xếp cho tôi xem mắt. Muốn tôi lập gia đình rồi." Ngụy Chí Trạch thấy vẻ tức giận của cô, che đi đáy mắt đắc ý lại tiếp tục chọc cô.

Đến lúc này Lệ Chí Hạ thật sự là không kiềm lại sự tức giận của mình được, bình rượu cầm trên tay ném vỡ tan tát xuống đất, tức giận mắng anh: "Anh, tên khốn nạn này! Dám lừa tôi!" Mặc dù nói là phát giận nhưng cô không dám phát giận trước mặt anh, chỉ có thể dậm chân rồi bước về phía cửa mà về nhà.

Nhưng chưa bước được hai bước, cánh cô đã bị giữ lại, kéo mạnh cô xuống sofa.

Nhìn nước mắt trên mặt cô, Ngụy Chí Trạch cười phì ra: "Làm gì mà khóc? Mẹ tôi muốn sắp xếp cho tôi xem mắt nhưng đâu có nghĩa là tôi xem mắt? Tôi còn muốn uống rượu hút thuốc đánh bài, đương nhiên là chưa muốn kết hôn rồi sinh con rồi. Em giận cái gì? Tôi chỉ chọc một chút thôi mà." Tay anh lau đi nước mắt trên mặt nhỏ của cô.

Lệ Chí Hạ vẫn còn tức lắm, tròng trắng mắt nổi lên bao nhiêu là tơ đỏ, tay nắm chặt hơi đánh đánh lên ngực anh, "Anh đáng ghét!"

Đáng ghét sao? Từ trước đến nay ai cũng đều yêu anh hết đó!

Đương nhiên, anh biết là Lệ Chí Hạ chỉ đang đánh yêu rồi mắng yêu anh.

"Em tức giận làm gì rồi ném bể bình rượu rồi, làm đêm nay chúng ta không thể uống rượu rồi." Cô ném đến những mảnh vụn rồi rượu văng tung tóe, day lên cả quần anh, rồi lúc nãy nếu anh không kéo cô lại chắc cô đã đạp vào mảnh thủy tinh rồi.

"Hừ!" Lệ Chí Hạ cô vẫn còn giận!

Không thèm ngó ngàng đến anh nữa, cô đứng dậy đi về nhà mình.

Ngụy Chí Trạch nhìn bóng dáng của cô vẫn còn cười, mới chọc có một chút mà đã cáu như vậy, huống gì tính anh lại thích trêu người như vậy, sau này làm sao cô nhóc này chịu được đây?

Quả là con mèo tính khí lớn!

À không, là con hổ dữ!

Anh đứng dậy dọn dẹp đống mảnh rồi vào phòng tắm tắm rửa thay quần áo.

Lúc đi ra chỉ mặc một chiếc quần dài và chiếc khăn lau trên cổ.

Vắt chiếc khăn lên ghế, anh lấy điện thoại gọi cho cô.

Cuộc gọi đầu không nhận, đến cuộc gọi sau mới nghe cô bắt máy nhưng chưa kịp nói gì, bên kia đã vang qua tiếng động lớn, cô cũng kêu lớn một tiếng.

Ngụy Chí Trạch nghe giọng của cô liền chạy gấp qua nhà cô, nhà cô không khóa, vừa vào liền thấy Lệ Chí Hạ đang... trần chuồng ngồi trên mặt đất.

Hotsearch ngày mai: #Ngụy Chí Trạch 10 phút.#

~~~~~~~~~~~~~~