Chương 43: Trao đổi một cái hickey!

"Anh!"

"Baba!"

Âm thanh ngạc nhiên mà thanh thúy khiến trái tim của Ngụy Chí Trạch cười lạnh.

Hai người kia đi đến.

Thanh niên kia một mắt liền thấy Lệ Chí Hạ, nhanh nhảu hỏi anh: "Anh tới đây ăn cùng bạn sao?"

Dứt lời, cậu ấy tính chào hỏi thì cô bé bên cạnh cười kêu: "Cô Hạ!"

"A?" Nghe tiếng kêu, cậu thanh niên có chút ngốc, sau đó như nhớ ra gì đó: "A! Cô là Lệ Chí Hạ sao? Nựu Nựu nhắc cô mãi! Xin chào! Tôi là Ngụy Chí Thành, là em của anh Chí Trạch."

Người ta đưa tay ra làm quen với thái độ rất niềm nở, lại giới thiệu là em chồng nên Lệ Chí Hạ cũng nhấc kính râm ra, niềm nở lại bắt tay: "Xin chào, rất vui khi được gặp anh!"

"Aiya, Nựu Nựu, lâu rồi không gặp con. Ngày càng dễ thương nha!" Dứt lời, cô moi moi trong túi xách lấy ra mấy thanh socola cùng kẹo trái cây cho Nựu Nựu.

Thấy hai bên chào hỏi xong, Ngụy Chí Trạch nhíu mày hỏi em trai mình: "Em đi đâu?"

Ngụy Chí Thành đang bận giúp Nựu Nựu mở kẹo cho vào miệng thì nghe giọng lành lạnh của anh mình, ngẩng đầu lên trả lời: "Đi uống rượu với đám kia. Lát Nhất Hoa cũng đến."

"Em đi uống rượu mà đem theo nó?" Mắt anh liếc đến Nựu Nựu trên cánh tay hữu lực của em trai.

Nghe đến việc này, cậu ấy như nổi giận, quạo quạo: "Có phải em muốn đâu! Tại anh hết đó! Anh không chịu đi xem mắt với nhà họ Cố, mẹ bắt em đi giùm ăn bữa cơm đến giải thích với cô ấy. Tới bị cô ấy lầm tưởng là muốn xem mắt thật rồi bị từ chối nói có bạn trai rồi thì thôi đi, em còn bị Uyển Uyển bắt gặp rồi giận. Anh xem em làm sao không uống rượu giải sầu với đám kia được! Rồi chị hai nữa, lại đi có việc gì đó, bắt em giữ Nựu Nựu nè, nên đem nó đến đây chơi luôn dù gì cũng người quen cả." Ngụy Chí Thành phụng phịu.

"Em đưa nó đến đây bằng gì?"

"Motor."

Ngay lúc này, cánh cửa của một phòng bao mở ra, một người đàn ông bước ra, nhìn thấy mấy người liền kêu.

"A, Chí Thành, phòng này!"

Người đàn ông kia chạy lại, nhìn rõ người đang đối lưng là ai liền cao giọng: "Đại ca! Anh về lúc nào mà không nói chúng ta tụ họp vậy."

Không biết có phải bộ đồ Lệ Chí Hạ mặc có chút nổi hay không mà trong anh mắt vui mừng của người đàn ông, cô lọt vào mắt của anh ta, anh ta kêu: "A, chị dâu! Hai người đến đây chơi sao? Mau mau mau, em khui rượu hết rồi. Vào chơi thôi!" Nói xong, người đàn ông kéo hai người vào phòng bao, Ngụy Chí Thành ôm Nựu Nựu theo sau.

Căn phòng bao kia khá tối, chỉ có ở bàn bida hay đánh bài thì có chút đèn trắng, còn lại xung quanh chủ sáng lên một chút bởi đèn màu.

Người đàn ông kia vào liền hô lên: "Đại ca và chị dâu đến chơi nè. Mau lấy rượu!"

Tất cả người bên trong phòng này bao gồm 5 người họ mới bước vào thì khoảng 20 người, toàn là tiểu thư công tử thành phố S tụ tập chơi với nhau.

Lệ Chí Hạ vì một tiếng chị dâu mà vẫn còn đờ đẫn, trên khuôn mặt cô không đeo kính hay gì, như có vẻ tối, mọi người nhìn chằm chằm vào cô nhưng chưa rõ cô là ai.

Bên cạnh, Ngụy Chí Trạch thấy cô sững ra, ấn ngón tay vào bả vai cô một cái, cô giật mình, bày ra nụ cười hàng ngày của mình trước ống kính: "Xin chào, tôi là Lệ Chí Hạ. Tôi và anh Chí Trạch là bạn nên đừng gọi tôi là chị dâu." Thật sự là một nụ cười hút hồn người.

Không biết cả căn phòng vì nụ cười này của cô mà im lặng hay không, đến cả còn nghe một tiếng hít sâu của ai đó.

"A!!! Nữ thần, tôi hâm mộ nữ thần lắm đó!!!"

"Đại ca thật là lợi hại! Cua được cả nữ vương!"

"Ôi trời ơi, cp của con!!! Nữ thần! Kí tên cho em với!!!"

Dù là công tử tiểu thư của các gia tốc lớn nhỏ, nhưng bây giờ chả còn quan tâm đến hình tượng mà kêu lên.

Người đàn ông lúc nãy- Tiêu Sở, dẫn mấy người đến ghế salon của một bàn rồi đem rượu rót.

Một bên Lệ Chí Hạ kí tên cho vài người, một bên Ngụy Chí Trạch nhìn cô rồi lại nhìn Ngụy Chí Thành lấy bình sữa cho Nựu Nựu ngồi trong lòng uống, còn mình thì uống rượu ca than với anh trai.

"Anh! Tất cả là tại anh! Uyển Uyển vừa về không chịu cùng em làm lại, quan hệ mới tốt lên chút, bây giờ cô ấy đã giận em đến không muốn nói chuyện, đưa em vào danh sách đen, đến nhà cô ấy thì ba cô ấy lại ở nhà, không cho em vào..."

"Biết rồi, lát anh giải thích với Uyển Quân." Anh ôm Nựu Nựu qua lòng anh ngồi vì sợ em trai mình nốc rượu lại đυ.ng con bé.

Ngụy Chí Trạch cũng cầm một li rượu lên nhấp môi, thấy bên Lệ Chí Hạ xong xuôi hết rồi liền cầm một li rượu cho cô, "Em uống không?"

"Uống ạ." Lệ Chí Hạ tiếp li, uống một hơi cạn li rượu, lại rót thêm một li, có lẽ là nửa tháng rồi cô không uống rượu nên lúc này mới có cảm giác thèm rượu nên mới nốc rượu như vậy.

Chả bao lâu, vài ba li rượu cô uống vào liền khiến cả người cô đỏ hồng.

Tiêu Sở ngồi đối diện thấy ba người cứ uống rượu một cách nhàm chán liền đề xuất: "Lệ tiểu thư, cô có muốn chơi gì đó không? Như bida hay là bài này?"

"À, tôi khá thích đánh bida." Ngẩng đầu lên, cô chưa say, nhưng đôi má hồng của cô lại đỏ khiến người ta như nghĩ cô có chút say mà nổi lên ý xấu.

"Vậy cô ra chơi bida với bọn họ đi. Họ đang rất muốn chơi đó."

"Được nha~" Giọng cô nghe thật sự là có chút say.

Thời tiết ở thành phố S ấm hơn thành phố A nên Lệ Chí Hạ hôm nay tung tăng mang váy cùng áo lông trắng.

Vì để thuận tiện chơi, cô đứng dậy, đưa hai tay ra sau, áo lông theo làn da mượt mà trượt xuống rơi trên ghế salon, đạp trên giày cao gót bạc, cầm li rượu đi ra khỏi bàn, hướng đến ánh sáng ở khu bida.

Cô giờ chỉ mang chiếc váy hai dây màu hồng ngắn ngang đùi, cách đầu gối chỉ 20cm. Bóng dáng cô thướt tha mà uyển chuyển.

Ngụy Chí Trạch nhìn bóng lưng cùng đôi mông và cặp chân kia đánh đều rồi lại nhìn qua Tiêu Sở cũng đang nhìn, lườm, đưa chân đạp một cái ở chân ghế, ghế đổ, Tiêu Sở nhìn anh hoang mang, chưa kịp hỏi làm sao thì đã bị anh trừng mắt: "Đừng có nhìn!"

Như hiểu ra điều gì, Tiêu Sở gãi gãi đầu cười cười, mặt lấy lòng xin lỗi đại ca của mình.

Ngụy Chí Trạch lườm anh ta một cái, đưa tay nhấc li rượu uống một ngụm rồi dõi theo bóng dáng kia.

Lệ Chí Hạ lấy một cây cơ, dùng cục phấn màu đỏ bo đầu cơ rồi thổi một cái, như hài lòng với đầu cơ của mình, cô nhếch môi cười một cái rồi cong lưng song song với bàn bida, nhắm chuẩn bi, thúc tay một cái, bi trắng đánh vào tổ hợp tam giác 15 viên bi- 11 viên lần lượt vào lỗ.

Lệ Chí Hạ đắc ý dựa lưng vào bàn bida, một tay cầm li rượu trên thành bida lên uống, một tay nhịp nhịp cây cơ xuống sàn.

Lúc này, một vị công tử họ Lý đi đến.

"Lệ nữ vương không hổ là Lệ nữ vương, kĩ thuật không tồi nha!"

Cô đã quen với sự ngưỡng mộ của người khác, nên nhìn anh ta đi đến khen ngợi, Lệ Chí Hạ chỉ cười rồi uống tiếp rượu, "Cũng bình thường thôi."

Nghe cô nói vậy, anh ta cười cười: "Hay là chúng ta làm một ván đi? Tôi chơi cũng không tệ lắm."

"Cũng được." Cô gật gật đầu rồi lại nói: "Nhưng mà bình thường tôi không chơi không với người khác."

"Vậy thì?"

Lại nhấp thêm ngụm rượu: "Cá cược mới vui đúng không nào?"

"Đúng vậy nha! Vậy một viên 5000?"

"Chậc, nhỏ quá. 50 vạn đi!"

"5- 50 vạn?"

"Không chơi sao?"

Nhìn đôi ngươi giảo hoạt của Lệ Chí Hạ, công tử họ Lý này có chút bối rối, đắng đo nhưng nghĩ lại đánh bida cũng là ăn may, cùng lắm thì thua một hai viên thôi.

Anh ta gật đầu, bắt đầu cầm cơ, nhường cô đánh trước.

Anh nhân viên luôn đứng bên cửa được nhờ làm trọng tài và nhân chứng cá cược.

Lệ Chí Hạ mở đầu, 7 viên vào.

Đến lượt đánh thứ 2, cô có chút trượt, đổi cho anh ta đang nghiến răng đứng bên.

Anh ta thục vào hai viên, lượt tiếp hụt.

Đến lượt cô, một viên vào.

Lại đến anh ta, hụt.

Đến cô, một viên vào.

Anh ta: hụt.

Đến khi kết thúc, cô vào 13 viên, anh ta vào 2 viên. Cô thắng 650 vạn, tiền gần bằng một chiếc xe thôi hà.

"Anh muốn chuyển khoản hay tiền mặt?" Đi chơi thôi mà cũng có tiền, Lệ Chí Hạ tựa người vào bàn bida rất vui mà lại uống hết li rượu.

Khuôn mặt cô dưới ánh sáng của bàn bida hơi đỏ, có vẻ là đang dần say trong niềm vui.

Một màn này thu hút rất nhiều ánh nhìn xung quanh, không ít người quay video lại.

Có người thì khen cô, có người lại chế giễu anh ta.

Nhìn anh ta tức đến run người cô lại càng vui, càng thích chọc anh ta: "Nếu anh không đủ tiền thì tôi có thể ghi nợ cho anh. Không thì trả bằng một chiếc xe cũng được, gần đây tôi thích một chiếc xe nào dịu dàng ấy."

Nghe giọng cô chế giễu như vậy, Lý công tử dường như nhịn không nổi nữa mà xông đến cô.

Nhưng mà lúc này, cánh cửa mở ra.

Sau đó là một tiếng "choang" chói tai. Anh ta đồng thời cũng nghe chút âm thanh nhỏ.

Âm thanh "lạch cạch" như đâm vào tim anh ta.

Thế trận này, thật không còn gì nói.

Một mình anh ta, bị ba người bao vây.

Cây cơ của Lệ Chí Hạ dài 1m cứ thế làm khoảng cách giữa cô và anh ta, đầu cơ đâm chính xác đến ngực trái của anh ta, trên chiếc áo sơmi trắng dính phấn màu đỏ, một cái đâm này không mạnh, nhưng cái khiến anh ta đau và chảy máu là sự sắc biến của chai rượu thủy tinh bị đập vỡ dí sát cổ anh ta, làm rách miếng da ở cổ rồi chảy máu. Đồng thời, ở bên hông anh ta, một thứ lành lạnh cũng đang dí sát hông của anh ta.

Người xung quanh vẫn chưa hiểu gì, thấy tình cảnh này đều sững sờ.

Lệ Chí Hạ thì đâm cây cơ đến ngực anh ta, Ny Ny cùng Jake lúc nãy bước vào liền đập vỡ chai rượu dí cổ anh ta còn Jake thì giữ người anh ta, nhưng thực tế là Jake đang dí cây súng vào hông anh ta.

Một tay cô cầm cây cơ, một tay cô lại chẳng quan tâm mà đưa lên trước mặt thổi thổi móng tay, "Chậc, mới chơi một ván 650 vạn đã không có tiền trả. Vậy mà còn thích thể hiện mời bản tiểu thư đây chơi. Nhưng mà nói gì thì nói, có chơi thì có chịu, thua vẫn nên trả tiền đúng không?"

Lệ Chí Hạ ngẩng mặt lên, nhìn Tiêu Sở đang há hóc mồm nhìn cô, cô hỏi: "Anh ta họ gì? Của công ty nào?"

"Hả- hả? Là... là họ Lý của Lý thị." Bị hỏi, Tiêu Sở có chút chưa hoàn hồn nên có chút lúng túng.

"À. Jake, Ny Ny. Đưa Lý công tử đây đến Lý gia, nói với Lý tổng, bản Lệ tiểu thư đây đang thích một chiếc xe dịu dàng thật dịu dàng. Nói ông ta mua nha." Cô lại cười nhìn qua Ny Ny.

Nhìn ánh mât của Ny Ny, cô bổ sung: "Lát nữa Ngụy ảnh đế sẽ đưa chị về khách sạn. Không cần lo. Nhanh lên nha, nhìn anh ta thật ngứa mắt."

Ny Ny và Jake liền đi tống Lý công tử kia đi ra ngoài.

Lệ Chí Hạ tiêu sái quăng cây cơ lên bàn bida rồi đi về bàn rượu của Ngụy Chí Trạch.

Mà Ngụy Chí Trạch như không ngạc nhiên hay sững sốt như mọi người, bình tĩnh cười khẽ rót rượu vào li của cô, cô lại nhu thuận uống.

Tiêu Sở nhìn những ánh mắt của những người xung quang, vì để giải tỏa bầu không khí lạnh này liền đề xuất: "Aiya, sững người cái gì. Chơi bida thật là chán quá đi! Ai qua đây chơi Ai lớn nhất cùng tôi không này."

Hiểu được lời nói của Tiêu Sở, mọi người thu ánh mắt lại, ai chơi gì thì chơi nấy, có vài người thì đi đến chơi Ai lớn nhất.

"Lệ tiểu thư chơi chứ?" Một vị công tử khác đến chơi lấy lòng hỏi.

Lệ tổng đang rất sảng khoái nên đồng ý chơi cùng, Ngụy Chí Trạch, Ngụy Chí Thành cùng chơi.

Quy tắc chơi là ai có lá bài lớn nhất thì có thể yêu cầu người có lá bài nhỏ nhất làm một yêu cầu hay trả lời câu hỏi. Người nào không đồng ý thì phạt rượu.

Vòng thứ nhất, người có lá bài lớn nhất là Tiêu Sở, "Aiya, vận may của tôi tới rồi! Chí Thành, cậu nhỏ nhất phải không?"

"Nhỏ em gái cậu!" Ngụy Chí Thành lườm anh ấy. Của cậu rất lớn!

"Được rồi. Vậy thì người có lá bài nhỏ nhất, hãy cùng người có lá bài K trao đổi một cái hickey!"

Wow, thật đặc sắc!

Lệ Chí Hạ có lá bài nhỏ nhất, phải cùng người có lá bài K cơ- Ngụy Chí Trạch trao đổi một cái hickey!

~~~~~~~~~~~~