Chương 34: Anh à, em biết, chúng ta gần đến với nhau rồi!

"Anh Chí Trạch, anh xem, tối nay anh có thể cho em ngủ nhờ không?" Giữa không gian ngập tràn khí lạnh, giọng cô vang lên có chút ngập ngừng của sự ngại ngùng, e thẹn nhưng bất đắc dĩ. Âm thanh như có chút mơ hồ mà ái muội như gãi vào tim người đàn ông khiến người đàn ông theo quán tính đáp được rồi bên trong tâm trí lại bắt đầu suy diễn ra viễn cảnh tiếp theo.

Bước vào nhà Ngụy Chí Trạch, Lệ Chí Hạ khách quen thuần thục mang đôi dép bông thú mà lần trước mình mang qua rồi đi đến sofa ngoan ngoãn ngồi.

Ngụy Chí Trạch nhìn hành động của cô, cổ như đỏ lên, đi vào bếp mở tủ lạnh hỏi: "Em có muốn ăn chút đồ ăn khuya không?"

Đoàn làm phim ăn tối lúc 7 giờ mà bây giờ đã 12 giờ nên anh nghĩ nên làm một chút đồ ăn cho tiểu yêu yinh này.

"Em muốn... Nhưng mà ăn cái gì ít chất béo thôi." Lệ Chí Hạ lại tiếp tục vở kịch cô gái nhỏ.

Ngụy Chí Trạch đành làm một chút salad rồi đem ra bàn sofa cho cô gái nhỏ ăn.

Ăn xong, đã hơn 12 giờ, đương nhiên việc tiếp theo phải làm đó chính là đi ngủ để mai hai người còn quay phim.

Nhưng mà, cô ngủ ở đâu? Rồi cả ngày nay mặc dù trời có chút lạnh nhưng mà vẫn phải nên tắm rửa một chút rồi mới lên giường ngủ chứ?

"Anh Chí Trạch, giờ em ngủ ở đâu?"

"Em ngủ tạm ở phòng cho khách đi. Tôi đi lấy chăn mền trải giường."

"Được." Vì cấu trúc nhà giống nhau, cô quen đường quen lối đi vào phòng khách.

Bước vào căn phòng lạnh tối om, như nghĩ gì đó, cô trực tiếp cởi hết quần áo rồi vứt xuống ngay gần cửa rồi đi vào phòng tắm.

Ngụy Chí Trạch đi lấy chăn gối, vừa mở cửa bước vào, trong căn phòng tối chỉ sáng lên một góc bởi ánh sáng xuyên qua cửa kính phòng tắm mà chân anh lại như đạp lên một đống mềm mại gì đó.

Đặt đống chăn gối lên chiếc ghế sofa gần đó, bước chân ra khỏi đống mềm mại ấy, anh ngồi xuống, cầm lên một mẩu nhỏ.

Ngụy Chí Trạch đứng dậy, cất bước đi đến đối diện với phòng tắm, ngắm nhìn bóng ảnh qua cửa kính.

Thân thể mềm mại, uyển chuyển hình chữ S của Lệ Chí Hạ đứng dưới làn nước nóng đang bóc hơi, tay cô xoa mái tóc lướt lại lướt xuống cổ, không biết như thế nào mà Ngụy Chí Trạch cảm thấy đầu ngón tay của mình liên thông với cô, cảm giác nóng bỏng khi lướt qua từng thớ thịt, từ cổ, xương quai xanh, thịt vυ", đầṳ ѵú, eo, khu tam giác bí ẩn lại mềm mại của hoa huyệt.

Lần này không biết cơ thể anh và cô lại có liên thông với nhau hay không, nhưng cơ thể anh nóng, anh biết, anh lại cương lên vì cô rồi.

Từ ánh sáng hắc ra từ cửa kính, Ngụy Chí Trạch nhìn đến mẫu mềm mại trên tay, là chiếc qυầи ɭóŧ ren màu đen.

Chiếc qυầи ɭóŧ nhỏ như là chiếc lông vũ gãi vào tay anh, như là hương thuốc kí©ɧ ɖụ© khi mùi hương cô thật nồng đậm xông vào khoang mũi anh, như là một đoạn cao trào của phim sεメ khiến anh đỏ mắt bởi một vết nước in đậm trên chiếc qυầи ɭóŧ đen.

Ngụy Chí Trạch anh, thật sự là điên rồi!

Anh thật muốn xông thẳng vào phòng tắm, kiềm chặt lại tay chân cô, mặc cô giãy dụa, đâm thẳng căn dươиɠ ѵậŧ cương cứng đến xung huyết, thân mình giương ra những đường gân xanh ghê sợ và mã mắt trên qυყ đầυ thì rỉ tinh trắng đυ.c vào âʍ đa͙σ mềm mại và hút khẩn kia để nó bòn mót hết tất cả tϊиɧ ŧяùиɠ của anh, khiến anh lạc vào cõi tiên sướиɠ đến điên hồn.

Nhưng, một phần tâm trí của anh lại không cho phép điều đó xảy ra.

Nói thật, anh cùng anh em của anh, một đám công tử nhà giàu, mỗi lúc tụ tập ăn chơi đều gọi là thỏa mãn bản thân, muốn uống rượu thì uống rượu, muốn hút thuốc thì hút thuốc, muốn đánh bài hay bida thì đánh, muốn bay lắc thì cứ việc buông thả, muốn bàn chuyện muôn đời thì bàn, muốn văn tục thì thỏa mái, ngay cả chơi gái cũng có thể.

Nhưng, giữa một đám đàn ông bên cạnh luôn luôn là một nữ nhân ăn mặc hở hang hầu rượu dâng thuốc, tùy tiện cũng có thể vuốt mông hay bóρ ѵú thì anh lại chỉ đơn giản là gặm điếu thuốc trên môi, tay này cầm li rượu, tay kia cầm bài.

Chỉ là thả lỏng tinh thần để nicontine cùng cồn xâm chiếm đại não rồi thỏa mãn với những ván bài mình thắng.

Anh không đυ.ng phụ nữ, có lẽ là ngại dơ từ đám phụ nữ bên cạnh mấy thằng đệ kia nên mới tạo thành phản xạ.

Mà ông trời lại trêu chọc anh, cho anh lại hằng đêm mộng xuân cùng tiểu yêu tinh câu hồn kia.

Anh muốn!

Thật sự là anh rất muốn giống như giấc mơ kia, hằng đêm thao lộng khiến nữ nhân dưới thân anh điên cuồng theo, rêи ɾỉ cao trào rồi lại khóc lóc xin tha!

Nên nhịn xuống, đúng vậy, từ từ thôi, không nên tùy tiện.

Ngụy Chí Trạch ôm đống quần áo kia cùng qυầи ɭóŧ trên tay anh rời khỏi phòng.

Trong căn phòng chỉ còn tiếng nước chảy rồi cũng tắt, Lệ Chí Hạ bước ra ngoài.

Anh à, em biết, chúng ta gần đến với nhau rồi!

~~~~~~~~~~~~~~