Chương 3: Tiểu bảo bối

"Tinh tinh"

"Anh Chí Trạch, em là Lệ Chí Hạ." Lệ Chí Hạ trên tay cầm một dĩa sườn xào chua ngọt thơm phức, nóng hổi qua gõ cửa nhà Ngụy Chí Trạch.

Nghe tiếng, Ngụy Chí Trạch ra mở cửa: "Có việc gì sao?"

Anh nhìn cô, cô bận một chiếc áo hai dây màu xanh và quần jean short. Quần áo vừa vặn thân thể cô, từng đường nét của cơ thể hiện rõ, vai nhỏ, khuôn ngực vừa, eo gầy và bờ mông căng. Trên thân thể của cô còn loáng thoáng mùi sữa tắm hoa hồng.

"Khụ." Ngụy Chí Trạch nhìn xong có chút hổ thẹn.

"Em mang món sườn xào chua ngọt này qua làm vật chào hỏi hàng xóm mới." Cô cười khì khì, hai tay cầm dĩa sườn đưa lên cao như hiến dâng một vật cho vua chúa vậy.

"À, cảm ơn." Anh nhận lấy rồi nhìn cô.

Hai người đứng yên ở cánh cửa, nhìn nhau lặng yên.

"Còn việc gì nữa sao?" Giọng nam tính của anh phá tan bầu không khí im lặng.

"Ừm... Anh... không mời em vào trong uống một li nước sao?"

"Được chứ. Mời vào." Nghiêng người qua một bên nhường cho Lệ Chí Hạ đi vào.

Bên trong căn phòng của anh của lấy màu trắng và đen làm chủ đạo, từng vật trang trí đều tinh tế, gọn gàng nhưng mỗi vật đều có giá trị không tệ.

Mà quan trọng, qua cách bài trí này cộng thêm những vật dụng trong nhà như đôi dép lê có thể thấy Ngụy Chí Trạch sống một mình và không có nữ nhân.

"Nhà anh thật đẹp!" Nhìn quanh ngắm nghía một vòng, cô đúc kết một câu.

"Là do Tích Thanh trang trí." Tích Thanh là quản lí của Ngụy Chí Trạch.

Anh đặt dĩa sườn lên bàn ăn đã có sẵn 3 món đơn giản rồi bình thản nói.

"Cô đã ăn tối chưa? Không ngại ăn cùng tôi chứ?" Ngồi vào bàn ăn, Ngụy Chí Trạch hướng đến Lệ Chí Hạ đang nhìn căn phòng của anh nói.

"Hả? À dạ, em chưa ăn. Em đang rất đói đây!" Nghe vậy, cô nhanh chân chạy đến bàn ăn: "Wow, đây là anh làm sao? Thơm quá! Nhìn cũng ngon nữa!"

"Vậy cô cứ ăn thoải mái đi." Khóe môi anh nhấc lên, cười một điệu nhẹ nhàng mà quyến rũ.

Mà nụ cười của anh làm tâm hồn của người thiếu nữ ngồi đối diện bị cau theo, làm thiếu nữ mê mẫn không thể chống nổi.

"Được ạ." Có vẻ đây là giọng ngọt ngào nhất mà từ trước đến nay cô nói.

"Ngài mai không biết sẽ đóng quảng cáo như nào nhỉ?" Vừa ăn hai người vừa nói chuyện.

"Tới sẽ biết."

"..." Ảnh đế, anh có thể nào phối hợp trả lời một câu thiệt phù hợp với lúc này không ạ? Mà thôi không sao. Miễn là ảnh đế có trả lời mình là được rồi!

...

"Lách cách" Sơ ý, đôi đũa của anh bị rơi xuống đất.

Ngụy Chí Trạch cúi xuống nhặt lên.

Và hình ảnh trước mắt anh thật sự muốn anh đỏ mắt, chảy máu mũi!

Bên dưới bàn, hai chân của Lệ Chí Hạ hơi giang ra, hai chân co co lên đong đưa. Mà đôi chân ấy, thật trắng, thật nõn nà, thật quyến rũ, thật khiến cho người đàn ông phải quỳ xuống muốn phục tùng đôi chân thon đẹp ấy! Hơn thế nữa, vì là quần jean short mà kiểu rộng, Ngụy Chí Trạch có thể thấy một mảnh màu trắng như ẩn như hiện ở giữa hai chân sau lớp quần jean.

Anh hít thở đều rồi lấy lại bình tĩnh, nhặt đũa lên, mau chóng đứng dậy cầm đũa đi vào bếp, không một dấu hiệu sơ sót.

Đến bồn rửa chén, anh bỏ đũa vào bồn, mở vòi nước, tay nhẹ nhàng hứng nước rồi rửa mặt sau đó lấy chiếc đũa mới, đi ra ngoài.

"Anh Chí Trạch, em ăn no rồi. Cảm ơn anh về bữa ăn. Em xin phép về trước. Ngày mai chúng ta hợp tác vui vẻ." Lệ Chí Hạ đứng dậy chào.

"Ừm. Mai hợp tác vui vẻ." Anh cười.

...

"Ny Ny, biết gì không? Biết gì không?" Về nhà cô liền vui đến cười tít cả mắt.

"Sao vậy tiểu thư?"

"Chị vừa ăn cơm với chồng chị đó! Còn nói chuyện nữa! Vui chưa!"

"Chắc chắn rất vui ạ!"

"Haha... Thôi được rồi, em về đi. Hôm nay chị ngủ sớm để mơ đến ảnh đế của chúng ta!" Cô bước về phòng.

Ny Ny đi xuống căn hộ dưới tầng.

...

Trong phòng Ngụy Chí Trạch.

Anh nằm trên giường, trăn qua trở lại, không cách nào ngủ nổi bởi vì cứ nhắm mắt thì anh lại nhớ đến hình ảnh của chiếc đùi ấy.

Nằm thêm một lát nữa, anh cũng chìm vào giấc mộng đẹp.

Trong mộng.

Ngụy Chí Trạch thấy một cô gái bận chiếc áo hai dây màu xanh và quần jean short đang nằm trên ghế sofa.

Anh biết, tiểu bảo bối của anh đã đến!

Anh đến gần một chút.

Bây giờ anh đã nhìn thấy rõ mặt của người con gái ấy.

Người con gái ấy như thức giấc nhưng vẫn còn buồn ngủ, giọng ngái ngủ cực kì: "Anh Chí Trạch."

Là Lệ Chí Hạ!

~~~~~~