Chương 25: Hôn!

Qua một hồi càn quét bàn cơm, Lệ Chí Hạ thả lỏng người dựa vào lưng ghế xoa xoa cái bụng bằng phẳng, nhỏ nhắn nhưng lại chứa hai chén cơm cùng rất nhiều thịt và rượu.

Ngụy Chí Trạch nhìn bộ dáng ăn no xong của cô liền cười rồi đứng dậy thu dọn chén dĩa vào máy rửa chén.

Anh cầm ra một li nước trà ấm giúp tiêu hóa cho cô.

"Uống đi."

Nhìn màu sắc vàng nhạt của li trà, Lệ Chí Hạ nhíu mày, uống rượu ngon vậy mà sao phải uống loại trà thanh tịnh này?

Mặc dù nghĩ là nghĩ vậy nhưng cô cũng cầm lấy, uống một hơi hết li.

Trả li lại cho anh, cô cố cau môi cười: "Cảm ơn anh. Trà rất ngon." Ok, không sao. Này là Ngụy Chí Trạch lo cho sức khỏe của cô nên mới cho cô uống trà thanh tịnh, chồng tương lai rất tốt, rất biết săn sóc!

"Anh Chí Trạch, có thể xem cùng anh một bộ phim sao?" Đôi mắt phượng hướng đến người đàn ông long lanh chớp lại từ độ cong tuyệt hảo cau người phát ra âm thanh nhẹ nhàng như chiếc lông vũ gãi tim ai đó.

"Đương nhiên là được." Anh hướng đi ra sofa phòng khách, cô theo anh.

Ngồi xuống sofa, nhìn bóng lưng ở tivi phía trước, cô đắc ý lại vừa nghe câu hỏi từ đối phương liền trở về bộ dáng bình thường: "Xem phim gì?"

"Phim ma được chứ? Em muốn xem thử." Bộ dáng của cô như là một cô bé có chút sợ nhưng lại cố gắng muốn một lần thử thách.

Ngụy Chí Trạch nghe xong liền nhướng mày, môi hơi cong, bình tĩnh đáp một tiếng rồi bật một bộ phim ma kinh điển.

Ngồi xuống ghế sofa lông đen mượt, anh rất theo khuôn khổ mà cách cô cô một khoảng an toàn, một cánh tay.

Lệ Chí Hạ nhìn khoảng cách này, đuôi mi có chút trùng xuống sau đó lại trở về vai diễn cô gái nhút nhát của mình.

Cô ôm một cái gối trên đùi, hai vai nhướng lên như đang che dấu sự sợ hãi của mình.

Bộ phim theo từng diễn biến mà ngày càng đáng sợ hơn. Bây giờ, một nhân vật trong bộ phim đi đến cái giếng.

"Đừng. Đừng đến đó. Con quỷ đang ở đó." Giọng cô vang lên một cách sợ sệt lại yếu ớt như mình là một nhân vật chính đang ở trong phim mà nhắc nhở.

Ngụy Chí Trạch đang bình thản xem phim, nghe tiếng nỉ non của thiếu nữ bên cạnh liền quay đầu qua nhìn bóng dáng đang chăm chú nhìn màn hình, lâu lâu lại đưa chiếc gối lên để che khuất hình ảnh đáng sợ trước mặt, từ yết hầu lại vang lên một tiếng cười nhẹ chỉ mình anh nghe, tiếng cười không biết là vì bộ dáng yếu ớt, sợ nhưng lại muốn xem của cô chọc cười hay là đánh giá khả năng diễn xuất của cô.

Lúc này, từ tivi và đồng thời thiếu nữ kêu lên một tiếng thảm thiết.

"A! Anh Chí Trạch, anh Chí Trạch, con... con quỷ... con quỷ!!!" Khoảng cách một cánh tay xóa tan, Lệ Chí Hạ lợi dụng vai diễn cô gái sợ ma của mình mà nhảy vọt qua anh, phóng hai chân lên ghế, hai tay run rẩy buông gối ôm ra rồi chồm qua ôm lấy cánh tay săn chắc của người đàn ông cầu cứu, cái đầu cũng chôn vào hõm cổ của anh lắc lắc, cạ mái tóc mềm vào da thịt đang dần nóng rực lên của anh.

Ngụy Chí Trạch mặc dù đã đoán được mục đích của cô nhưng khi da thịt tiếp xúc chặt chẽ như vậy, tế bào tìиɧ ɖu͙© của anh thật sự là sôi trào, từng khúc thịt đều gào thét muốn chiếm hữu cô bởi sự động chạm da thịt lẫn hương thơm ngọt ngào quyến rũ tỏa ra từ cô.

Anh hơi sững người, sau đó hít một hơi thật sâu mà quanh khoang mũi đều là mùi của cô, cố gắng che đi sự đói khát của con quái vật mang ban nãy chỉ mới dịu đi bây giờ đang kêu gào muốn săn thịt, tay cầm điều khiển nhấn tắt, rồi tay di chuyển đến đầu vai bên kia của cô gái, khẽ vuốt.

Ấy dà~ anh Chí Trạch, em, thấy, rồi, nha!

Cái bọc lớn đó là gì vậy kìa? Anh độn gì vào đó mà nó chống lên bộc lớn như vậy?

Lệ Chí Hạ tiếp tục vai diễn cô gái sợ ma bị cảnh phim con quỷ hù cho rụng tim.

"Anh Chí Trạch... Con quỷ, con quỷ nhai... nhai đầu người kia rồi. Thật đáng sợ!" Đầu cô lại càng dúi vào l*иg ngực ấm áp của người đàn ông.

Ngụy Chí Trạch cố gằng nuốt cái gì đó đang nghẹn ở cổ họng, có vẻ nó là du͙© vọиɠ hoặc là sự đói khát, hay cũng có thể là cơn nghiện của mình. Anh hắng giọng khàn khàn lại trầm đυ.c: "Tôi tắt tivi rồi."

"A?" Lệ Chí Hạ ngơ ngác ngước lên, lại như ngượng ngùng nhìn anh.

Nhưng mà, vẻ mặt ngượng ngùng gì đó của cô anh lại không thấy, bởi vì...

Anh đồng thời cúi xuống, cô ngước lên, hai mắt chiếu rõ nhau, môi lại in sát vào khuôn khổ của đối phương.

Ừm, hai người hôn rồi.

Một nụ hôn nhẹ, chẳng phải mãnh liệt, say đắm, cuồng nhiệt như trong câc giấc mơ, mà chỉ đơn thuần là bốn môi chạm vào nhau. Nhưng nó lại có những tia điện mạnh mẽ xúc tác từ da thịt đang giao nhau chạy thẳng lên đại não, khiến cho cả hai như mê mang lại như bạo phát tính bạo thú của mình.

Lệ Chí Hạ thật sự là bất ngờ, cô không dự là sẽ có một nụ hôn, nên khi bốn môi chạm nhau không lâu, đại não cô bỗng nhớ đến những cảnh cuồng hôn của hai người, bất tri bất giác, cô vươn lưỡi ra liếʍ đôi môi mỏng của người đàn ông, lại dùng môi gặm lấy môi đối phương rồi dần dần hôn mυ"ŧ càng thêm mãnh liệt.

Mà Ngụy Chí Trạch bị cô chủ động như thế, theo bản năng, đảo khách thành chủ, anh ôm cả người cô lên đùi mình ngồi, hai tay du tẩu trên lưng cô rồi trở thành một tay nâng gáy, một tay tùy ý xoa eo cô làm cho nụ hôn càng thêm ướŧ áŧ, say đắm.

Nụ hôn mãnh liệt, anh như con thú, không chút lưu tình mà mạnh mẽ mυ"ŧ lấy môi dưới rồi môi trên của cô, sau đó đưa lưỡi vào khoang miệng thơm mát, câu lấy chiếc lưỡi nhỏ và ra sức day dưa, cắn rồi lại gặm, tha thiết hôn.

Đúng như người ta nói, hôn là bước đầu cho chuyện giữa của nam nữ, nó khơi dậy du͙© vọиɠ của người ta, khiến người ta hành động theo một cách gọi là bản năng của con người, tiến tới, càng tiến tới.

Bàn tay to lớn của Ngụy Chí Trạch di chuyển đến nơi cao hơn, dùng cơ thể cao lớn của mình vật cô xuống sofa tiếp tục nụ hôn triền miên để dẫn đến một hành động tiếp theo...

~~~~~~~~~~~