Chương 38

Diệp Dĩ Tình khuôn mặt lạnh băng nghiêm mặt xoay người lại, hướng bãi đổ xe của công ty đi đến, thủy chung cũng không quay đầu lại xem người ngồi phía sau.

Mười ngón tay tinh tế thon dài do vừa nắm chặt thành một quyền, liền một chút nới lỏng ra, như là mất đi khí lực, mà lưng cũng ngạnh sinh dáng vẻ cứng nhắc.

Đôi môi hơi mỏng khiêu gợi dãn ra, trên mặt không nhìn ra biểu tình gì, chỉ hai con ngươi đen láy sâu thẳm trong hai tròng mắt phát ra tia băng hàn, không một chút dao động, giống như không thèm quan tâm, chỉ là hàn lông mi run run kia đã bán đứng tất cả...

Mở cửa xe ngồi vào, nhìn người đứng ở trên đường trước đó không xa, vùng xung quanh lông mày nổi lên nhíu chặt lại.

Tại xe chạy đến muốn phải trượt sát trên lề đường, xích một tiếng ngừng lại, Diệp Dĩ Tình hai tay nắm chặt tay lái, hai trong mắt băng lãnh nhìn người đứng ở đằng kia.

Diệp Dĩ Tình cả người toát ra một tia khí tức lạnh lẽo, Úc Tâm có thể cảm giác được rõ ràng, lòng của nàng cũng không tự giác lạnh run, nhưng nàng cũng không có ý định né tránh, chỉ là thẳng tắp mà nhìn về phía Diệp Dĩ Tình, ánh mắt đều như trước, đều nhu tình như nước, mà Diệp Dĩ Tình tựa hồ cũng không hề là Diệp Dĩ Tình như trước.

Răng cắn chặt môi dưới, Diệp Dĩ tình nhìn dung nhan tuy quen thuộc nhưng lại xa lạ kia, kia mi mắt biết cười, phảng phất hình ảnh của tám năm trước.

Đột nhiên mạnh tay lái chuyển hướng sang phải, sau đó trên chân hơi dùng sức, xoát một chút từ hướng Úc Tâm lùi ra sau.

"Tình nhi "

Lúc này không để ý, lại nghe đến tiếng hô hoán này của Úc Tâm, Diệp Dĩ Tình tâm chính là khống chế không được mà run rẩy, nhìn xuyên qua cửa kính chính là cái người ở xa kia, kia khuôn mặt đọng lại trong đầu nàng càng ngày càng rõ ràng....

Tám năm trước

Úc Tâm đứng trước mặt Diệp Dĩ Tình, mỉm cười cùng nàng nói ly khai.

"Tình nhi, chờ ta năm năm"

Khi Diệp Dĩ Tình nghe câu nói kia, kia cảm giác như trời quang dậy sóng, có điểm khó tin mà nhìn con người trước mắt, đến cuối cùng, người trước mắt cũng không nghe nàng nói nói, chính là quyết định ly khai, hơn nữa cứ như vậy cũng không hề có dấu hiệu thông báo, trước đó cũng chưa từng cùng nàng thương lượng một câu, thì như thế đột nhiên nói cho nàng, nàng phải đi.

Vân đạm phong khinh* (* mây gió điềm nhiên ) nói như vậy, thật giống như là đang nói tối nay các cùng nhau ăn cái gì. Các nàng dùng tròn bốn năm để đi đến bây giờ, hiện tại hôm nay, đã là năm thứ năm, thật nhiều cái ngày cái đêm đếm sao không xuể, các nàng lên giá thói quen cuộc sống trong năm năm. Mà như vậy một cái quyết định, nàng lại không biết nói gì....

Tám năm sau đó

Úc Tâm đột nhiên đứng trước mặt nàng, cùng lúc nói từ biệt hình ảnh quả không sai, cũng mỉm cười hướng nàng nói

"Tình nhi, ta đã về "

Cái loại cảm giác này tựa như là ra ngoài đi dạo một chút, sau đó không đến nửa tiếng đồng hồ sẽ trở lại, đều nói như vậy vân đạm phong khinh. Ước định năm năm, muộn ba năm, tròn tám năm biến mất không có nguyên nhân, không lời giải thích, cũng không có lời xin lỗi, giống như quá khứ tám năm kia chỉ là nàng cùng Diệp Dĩ Tình bịa đặt để rời xa nhau.

Diệp Dĩ Tình không biết phản ứng như thế nào, đột nhiên nhìn cái người từ trên trời rơi xuống kia, trong tư tưởng có một loại mất đi có lại, lòng vừa vui sướиɠ cũng vừa chua xót, nhưng cũng kết thành loại ác mộng bừng tỉnh mang vẻ bất lực cùng bi ai.

Diệp Dĩ Tình hiện tại là nỗ lực khắc chế, không để bản thân tan vỡ, không cho bản thân tuyệt vọng, lại càng không để bản thân phải rơi nước mắt, nàng là đợi, chờ đợi người trước mắt mở miệng nói cho nàng, cái gì cũng được, chỉ cần cùng nàng nói, chỉ là nhìn một hồi lâu, cũng không nói gì mà thôi.

Diệp Dĩ Tình nhìn người phía trước hai tròng mắt ướŧ áŧ nhu thuận, nàng thực sự có thể nghĩ đến cả một đoạn thủy triều trong ánh mắt kia, người thế nào có thể thờ ơ đến như vậy!

Mà cuối cùng, Diệp Dĩ Tình cũng nhịn xuống, không nói câu nào, cũng không lộ ra biểu tình bi thương kia, chỉ là nhàn nhạt xoay người mà ly khai, giống như cái gì cũng chưa từng phát sinh, nàng không muốn cho người trước mặt thấy tám năm chờ đợi buồn cười như thế nào, không muốn nàng thấy kia tám năm dày vò cùng thống khổ, lại càng không muốn nàng thấy bản thân yếu đuối mà buông ra những giọt nước mắt.

Chỉ là, nhìn kính chiếu hậu thân ảnh ngày càng xa kia, một giọt nước mắt lạnh lẽo từ khóe mắt rơi xuống, đúng là vẫn còn buông không ra thả không xuống, cho dù có lại đau thương thống khổ....

Úc Tâm đứng ở giữa đường, nhìn Diệp Dĩ Tình xa dần mà phạm vi nhìn đều tiêu thất.

Những ngày cuối mùa xuân, gió vẫn như cũ bí mật mang theo nhưng cảm giác mát nhẹ, thoáng qua người hoàn cũng có chút cảm giác lạnh.

Đúng là vẫn còn thương Tình nhi, không biết sau này hội sẽ làm sao, nhưng trong lòng Úc Tâm biết nàng phải nhượng bộ.

"Lên xe đi"

Trong bóng đêm đột nhiên vang lên một âm thanh lạnh giá, Úc Tâm quay đầu lại nhìn, thì thấy Đan Hàn đang cúi đầu bên kia

Úc Tâm cái gì cũng chưa nói, đi qua mở cửa bên phó lái ngồi xuống.

Đan Hàn lại hút một hơi thuốc trong tay, ngẩng đầu lên đem làn khói nhả ra trong bầu không khí tĩnh mịch, xuyên thấu qua làn khói kia, có thể thấy khuôn mặt âm lãnh của Đan Hàn, chính là nam tử 'nhu nhược' không lâu trước đó giao thủ với hai tên kia.

Đan Hàn xoay người lên xe, cái gì cũng chưa nói, trực tiếp khởi động xe, sau đó hướng phía Diệp Dĩ Tình tiêu thất lái đi.

Trong xe không khí trầm mặc, đôi mắt Đan Hàn như hàn tinh nhìn thẳng phía trước, đôi môi mỏng hơi khép lại, lòng của nàng đều không sảng khoái, chính là phi thường phi thường khó chịu, vì Diệp Dĩ Tình vừa rời đi, cũng vì nữ nhân ngồi bên cạnh một lời cũng chưa nói....

Diệp Dĩ Tình kinh ngạc mục thị tiền phương, không biết muốn đi nơi nào, cứ như vậy máy móc lái xe, tốc độ cũng dần chậm lại. Gió đêm làm khóe mắt ướt lệ khô đi, nhưng cũng không hong khô được đáy lòng tràn đầy lo lắng.

Đã từng có vô số buổi tối, Diệp Dĩ Tình cũng như hiện tại vậy, một người lái xe vô mục đích như thế, trong tư tưởng không khỏi cảm giác vắng vẻ, cảm giác bản thân cùng hồn phách thất lạc tựa như nhau, tìm không ra phương hướng.

Điện thoại vang lên, Diệp Dĩ Tình cũng chưa từng liếc mắt, chuông vang rồi chuông tắt, cứ như vậy không biết có bao nhiêu cuộc gọi, Diệp Dĩ Tình mới lạnh mặt cầm máy lên, là một dãy số lạ, không chút suy nghĩ thì trực tiếp tắt.

Vừa muốn tắt máy thì đột nhiên nhớ đến cái gì, lục danh sách đả số Thương Thiên Mặc gọi, chuông reo không được hai tiếng thì bên kia tiếp máy, một thanh âm huyên náo trước sau hưng phấn như một vang lên.

Diệp Dĩ Tình đột nhiên không biết nên nói cái gì, trong tư tưởng không hiểu sao lại có một loại tình cảnh bi thương, hoàn một hồi lâu mới mở miệng.

"Diệp Thanh Dương tại nhà hàng cơm tây XX "

Treo điện thoại, vẫn như cũ dãy số lạ kia lại vang lên, Diệp Dĩ Tình nhìn chằm chằm một hồi, sau đó tắt máy, tiếp theo đó lại nhấn nút tắt luôn cả điện thoại.

Đi dạo trên các con phố Z thành không bao lâu, lúc Diệp Dĩ Tình ngẩng đầu lên thì đập vào mắt nàng là biển hiệu 'Blue lover' có đèn neon lóe ra. Câu hạ khóe miệng có chút tự giễu, bất tri bất giác cuối cùng lại đi tới đây.

Trong quầy bar, không thấy Lam Hi đứng ở vị trí điều rượu như thường ngày, mà đổi thành một nam pha chế còn trẻ tuổi đứng đằng kia phục vụ khách.

Lam Hi một mình một người ngồi ở góc phòng bên phải, khéo tay chống cằm, khéo tay nâng ly rượu, wishky cứ thế mà một ly lại một ly. Đôi mắt hẹp dài lóe lên màu u ám ảm đạm, bình tĩnh mà quan sát cả trai lẫn gái, chỉ duy nhất nhìn không thấy thân ảnh kia.

Từ một bằng hữu trong quán bar, Lam Hi đã biết vì sao Thương Thiên Mặc hồi lâu chưa tới, đã thành đôi nhập đối, người kia xuất hiện, quả thật là một nữ nhân, tất cả chính là như nàng sở liệu. Nguyên tưởng rằng cơ hội của nàng đã tới, lại không nghĩ rằng nàng căn bản chưa từng có một cơ hội như thế, tất cả bất quá chỉ là chính nàng tự đoán mà thôi.

Cho nên, ngày hôm qua Thương Thiên Mặc điện thoại hẹn gặp nàng, nàng hầu như đều đoán được Thương Thiên Mặc muốn nói cái gì, nàng không muốn biết, cũng không muốn nghe, nàng tình nguyện cái gì cũng không biết, tất cả cùng như trước đều trở lại như nhau, chí ít là như vậy, nàng chính có thể đi thích người nàng theo đuổi.

Chỉ là, như vậy lừa mình dối người cũng không gạt được ai, đã không lừa được Thương Thiên Mặc thì cũng không lừa được bản thân Lam Hi.

Có chút tự giễu cong lên khóe miệng, cúi đầu nhìn trong ly chỉ còn lại những viên đá, tóc xõa tán loạn che khuất nửa bên mặt, cũng che đi ánh nhìn của người khác.

Cánh tay đột nhiên bị người huých, Lam Hi có điểm bất duyệt nhíu mày ngẩng đầu, thì tiểu ca tại điều rượu nhìn nàng chỉ chỉ trước quầy bar có một người, dĩ nhiên là Diệp Dĩ Tình.

Lam Hi biết lúc này Diệp Dĩ Tình cùng nàng tựa như nhau, tâm tình thật không tốt. Đứng dậy đi về trước, cái gì cũng chưa nói, chỉ là hai người rất có ăn ý cùng nhau nâng ly, nhẹ nhàng huých một cái, sau đó ngửa đầu lên một ngụm uống cạn.

Mới vừa uống không được mấy ly, thì bình rượu whisky đã hết cạn, Lam Hi chuẩn bị đứng dậy đi lấy chai khác, ai biết vừa mới nhấc đầu ngoài ý muốn thấy một thân ảnh xuất hiện, hay đúng hơn hết là nói không nên xuất hiện.

Ánh mắt Úc Tâm trực tiếp dừng trên lưng Diệp Dĩ Tình, Lam Hi vô ý thức nhìn về trước mặt Diệp Dĩ Tình, không cần hỏi thì cũng đã minh bạch.

Lam Hi nhíu mày, quay đầu nhìn bên trái, sau đó dùng ánh mắt ngụ ý bảo chặn lại, Úc Tâm vừa muốn đi lên phía trước thì Đan Hàn đã chắn trược mặt nàng, biểu tình âm lãnh cùng bọn họ giằng co.

Lam Hi thấy một màn như vậy thì vùng xung quanh lông mày đã nhăn đắc lại, lại một ánh mắt phát đến, chợt nghe người nam nhân diện vô biểu tình trong đó đối Úc Tâm cùng Đan Hàn nói

"Xin lỗi, ở đây không chào đón các người, mời các người đi ra ngoài "

Nghe nói như thế, mâu trung Đan Hàn bắn ra bốn phía, mắt thấy thì muốn động thủ, Úc Tâm đột nhiên phóng tay tới vai nàng bắt lại, nàng chỉ phải thôi.

Úc Tâm ngẩng đầu cùng Lam Hi đối diện, tại trong mắt Lam Hi, nàng nhìn không thấy chút tình nghị ngày xưa, có chăng cũng chỉ có lạnh lùng.

Các nàng đã từng là bằng hữu tốt như vậy, khả dĩ nguyên nhân là như vậy nên Lam Hi mới càng không muốn cho Úc Tâm phản bội kia, đặc biệt là khoảng thời gian Lam Hi nhìn Diệp Dĩ Tình đi qua tám năm....

Lúc thời gian sắp tiếp cận hừng đông, Diệp Dĩ Tình rốt cuộc cũng từ bên trong đi ra, là Lam Hi đỡ nàng đi ra.

Diệp Dĩ Tình có chút vi say, đầu có điểm choáng, bước đi còn có thể nhưng lái xe thì bất quá sợ cũng không được. Lam Hi đỡ nàng đến phó lái, mang dây an toàn vào sau đó bản thân tự ngồi vào lái xe.

Không biết là có ý định hay vô ý, Lam Hi nhìn quanh bốn phía, quả nhiên nhìn thấy một chiếc việt dã màu đen cách đó không xa, bên trong xe ngồi hai người, ánh mắt trở nên lạnh lẽo liền khởi động xe đi.

Lam Hi xuống xe sau đó liền đi qua đỡ Diệp Dĩ Tình xuống

"Dĩ Tình, Dĩ Tình "

Diệp Dĩ Tình yếu ớt mở mắt, có chút mê ly mà nhìn Lam Hi.

Lam Hi từ ánh mắt nàng mà có thể nhìn thấy, Diệp Dĩ Tình nhất định là đem nàng trở thành một người.

"Dĩ Tình, người còn có thể đi được không ? Đã đến nhà "

Diệp Dĩ Tình lấy lại tinh thần, nhẹ nhàng gật đầu, tại Lam Hi nâng nàng xuống xe. Đầu vẫn còn mờ mịt, đối Lam Hi nói

"Ta không sao, ngươi cũng về đi "

"Chờ ngươi vào rồi ta đi "

Lam Hi vừa nói tay vừa đỡ Diệp Dĩ Tình, tay trái ôm vai nàng, chậm rãi ra khỏi gara.

Một trận gió lạnh thổi qua, cơ thể Diệp Dĩ Tình nhịn không được run lên, nhìn thoáng qua cửa chính, sau đó nhẹ nhàng tránh tay Lam Hi rồi nói, "Ta không sao "

Lam Hi cũng không cưỡng cầu, buông lỏng tay ra, tuy rằng Diệp Dĩ Tình có chút say, cước bộ có chút bất ổn, thế nhưng ý thức cũng thanh tỉnh, nàng kia có thể cảm giác được, người kia vẫn ở gần đó, chưa từng rời đi, chỉ là không muốn đối mặt mà thôi, cho nên tại quán bar mà ngồi cả đêm, từ đầu đến cuối đều không hề quay lại mà nhìn, dọc theo đường về cũng đều nhắm mắt lại.

Trong phòng đèn vẫn còn sáng, Diệp Dĩ Tình móc chìa khóa ra mở cửa, Lam Hi nhìn nàng đi vào rồi mới chúc ngủ ngon, sau đó xoay người ly khai, cửa cũng từ từ đóng lại.

Diệp Dĩ Tình mệt mỏi rã rời mà súy điệu giày bên dưới, chân bước đến sô pha phòng khách mà ngồi xuống, hai tay khoanh lại ngồi, chậm rãi khép lại hai mí mắt.

Trương mụ từ trong phòng đi ra thấy như thế một cảnh tượng, lúc này Diệp Dĩ Tình giống như tiểu cô nương yếu đuối, nhìn chỉ muốn yêu thương.

Nhìn Diệp Dĩ Tình gương mặt ửng hồng, Trương mụ xoay người đi vào phòng bếp, chốc lát sau lại bưng một ly nước chanh mật ong đi ra, nhẹ nhàng mà để trước mặt nàng.

"Tiểu thư, uống ly này đi rồi lên lầu ngủ, ngồi ở đây lạnh như vậy rất dễ cảm mạo"

Qua một hồi lâu, Diệp Dĩ Tình yếu ớt mở hai mắt, ngẩng đầu lên nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của Trương mụ, vẻ mặt tái nhợt mà mở miệng

"Ngươi đi ngủ đi, không cần trông chừng ta "

Trương mụ thở dài, "Ta lập tức đi ngủ, Tiểu Dương không biết đã về chưa a, thế nào không thấy nàng, không biết có trên lầu ngủ không "

Nghe nói như thế, Diệp Dĩ Tình vừa muốn nhắm mắt thì phút chốc mở ra lại, nhíu mày hỏi

"Diệp Thanh Dương còn chưa về nhà? !"

Diệp Thanh Dương mờ mịt mà đứng ở dưới lầu khách sạn, nhìn khách sạn mà không biết bản thân hiện tại ở nơi nào. Chậm rãi xoay người, ngẩng đầu nhìn lên mấy dãy chữ, " Khách sạn năm sao Hyatt"

Hai tay nhét vào túi quần, xoay người hướng phía trước chậm rãi đi, không biết hiện tại ở đâu, cũng không biết nhà về hướng nào, càng không biết muốn đi nơi nào, Diệp Thanh Dương trong đầu là một mảng trống rỗng.

Buổi sáng ánh nắng rất ôn hòa, Diệp Thanh Dương mặc áo sơ mi tay dài vẫn cảm giác hảo lạnh, vẫn lạnh tới trong tư tưởng. Dọc theo đường cái vô mục đích bước đi, gió thổi rối tung mái tóc ngắn, lộng từ trong cổ áo đi vào, sau đó bao quát thân thể quanh quẩn không đi.

Diệp Thanh Dương hơi ngẩng đầu, nhìn mặt trời mọc lên, tia sáng chiếu đến chói mắt, Diệp Thanh Dương bất giác nheo mắt lại, laii càng có cảm giác muốn khóc, cảm giác bất lực, nàng này rốt cuộc là làm sao vậy.

Ngay lúc thấy Giang Chỉ Mỹ nằm bên cạnh mình, nghe tới câu "Sáng tốt lành" kia, đầu Diệp Thanh Dương như oanh một tiếng đánh lên, sau đó đại não trở nên trống rỗng, hầu như đông cứng lại trông nháy mắt, phản ứng sau đó liền bay nhanh xuống mặc áo quần, hoảng sợ mà chạy trối chết.

Đêm qua rốt cuộc nàng đã làm cái gì, Diệp Thanh Dương một tia ký ức cũng không có, nàng liều mạng nghĩ lại, liều mạng hồi ức, nghĩ đến mơ hồ làm đau hai bên thái dương, mà đại não cũng chính là trống rỗng, sự tình phát sinh đêm qua thật giống bị người ta tận lực xóa đi, chỉ còn lại cảm giác sau khi tỉnh lại, hoang mang cùng sợ hãi.

Kia bờ vai lõa thể, dấu vết kia, trước mắt cứ hiện lên một lần lại một lần nữa, như ma chú hủy không được cũng xóa không xong, không ngừng nhắc nhở nàng nhớ đến một đoạn ký ức trống rỗng kia rốt cuộc đã có chuyện gì, nàng đã từng làm gì.

Nàng phạm vào một sai lầm không thể vãn hồi, nàng chiếm một thân thể a di hơn mình 14 tuổi, cái này cũng chính là người mà mẹ muốn mình cách xa, nghiêm trọng nhất chính là Diệp Thanh Dương cũng không yêu nàng, nhưng lại đối với nàng làm chuyện mà chỉ có những người yêu nhau mới làm được.

Diệp Thanh Dương không biết sau này tột cùng phải đối mặt với Giang Chỉ Mỹ như thế nào, lại mang theo thân phận gì để cùng nàng ở chung, lại như thế nào mới có thể giải thích chuyện phát sinh đêm qua. Nguyên bản chính là không muốn cùng nàng dính dáng đến việc gì, mặc kệ nàng tột cùng là người như thế nào, Diệp Thanh Dương đều dựa theo lời Diệp Dĩ Tình nói mà làm, thế nhưng hiện tại hôm nay, các nàng trong lúc đó dính dáng không rõ cũng sẽ phải để ý đến.

Mà đối với chuyện trong lòng yêu mẹ, Diệp Thanh Dương không biết hiện tại nàng có hay không tư cách nói ra suy nghĩ, cho dù có không sợ nàng thì cũng không nói nên lời. Quấn quýt đã lâu như vậy, nàng thật vất vả mới có dũng khí thổ lộ, mà chưa đợi nàng mở miệng thì đã thành chuyện như vậy. Mẹ từ trước đến nay cảm tình không đúng không được phép nhận thực sự là căm thù đến tận xương tủy, mà nàng lại vừa hảo phạm vào điều kiêng kỵ, mẹ là không có khả năng tha thứ cho nàng đi.

Cơ bản mẹ cùng nàng một phần vạn khả năng cũng không thể đến với nhau, hiện tại, sợ rằng một tia khả năng nhỏ bé cũng bị nàng chôn vùi, đoạn tình cảm còn chưa bắt đầu đã tuyên cáo chấm dứt.

Đột nhiên tiếng kèn chói tai liên tiếp vang lên, còn kèm theo thanh âm ma sát của lốp xe tiếp xúc với mặt đất, Diệp Thanh Dương có điểm mờ mịt ngẩng đầu, kinh hoảng không sai chính là phát hiện bản thân đang đứng giữa đường cái, mà lúc này đang là đèn đỏ.

Diệp Thanh Dương dại ra mà quay đầu nhìn người trong xe, những người đó đều dùng ánh mắt dữ tợn nhìn nàng, thật nhiều ánh mắt cùng nhau, nàng hoảng hốt tựa hồ như thấy được con ngươi hàn băng kia, bên trong tràn đầy nỗi thất vọng, phẫn nộ cùng thần sắc thống khổ, Diệp Thanh Dương cả kinh bất giác lùi về phía sau, sau đó đột nhiên phát cuồng chạy thẳng về phía trước, chạy thẳng đến khi hơi thở hồng hộc mới dừng lại, không ngừng thở dốc...

Qua một hồi lâu Diệp Thanh Dương mới động đậy, trên trán đã tràn đầy mồ hôi, nhìn phía trước không xa chính là trung tâm thương mại lớn, giật mình sửng sốt một hồi rồi chậm rãi đi tới.

Cách một đường cái, nhìn biệt thự đối diện kia gần trong gang tấc, Diệp Thanh Dương chậm chạp không vội nhấc chân đi. Cúi đầu nhìn xuống áo sơ mi trên người, đã đầy nếp uốn, thoạt nhìn cùng áo cũ tựa như nhau. Đây là mẹ mua riêng cho nàng, nàng thế nhưng biến nó thành như vậy.

Không biết hiện tại mấy giờ, mẹ bây giờ còn ở nhà sao, có hay không đã đi làm đi, có hay không phát hiện bản thân tối qua không về nhà, đêm qua sinh nhật thế nào, có người cùng nhau bồi nàng sao, chính là nói với bản thân một người.....

Diệp Thanh Dương vẫn đứng ở kia miên man suy nghĩ, không chú ý tới bên trái xa xa kia dừng lại một chiếc việt dã màu đen, không biết ở bên ngoài đứng bao lâu, đột nhiên lầu một mở cửa.

Diệp Thanh Dương trong tư tưởng hoảng hốt, vô ý thức muốn né tránh, cũng không biết nói thế nào, nhưng cuối cùng cũng không có động đậy, đi ra chính là Trương mụ, hình như liếc mắt thì thấy được nàng, Diệp Thanh Dương vội vã đi qua đường cái.

Diệp Danh Dương đi vào nhà, sau đó Trương mụ một bên vừa đóng cửa vừa hỏi

"Tối hôm qua đi đâu vậy, thế nào lúc này mới về"

Diệp Thanh Dương không nói gì, tại cửa một bên cởi giày một bên nhìn lên lầu hai, mới vừa vào phòng khách thì kinh không sai thấy Diệp Dĩ Tình ngồi đằng kia, thần sắc băng lãnh, con mắt nhàn nhạt đến vành mắt thâm đen, thoạt nhìn đêm qua hẳn là không ngủ tốt.

Diệp Thanh Dương dừng lại cước bộ, trong tư tưởng vừa khẩn trương vừa bất an, mắt thấy Diệp Dĩ Tình ánh mắt càng ngày càng lạnh, cuối cùng thanh âm mở miệng

"Mẹ, ta..."

Diệp Thanh Dương mắt nhìn Diệp Dĩ Tình, kia ánh mắt tựa như lưỡi dao sắc bén tùy thời có thể khiến nàng mình đầy thương tích. Diệp Dĩ Tình cảm giác bản thân như đè nén một đêm lửa giận, tại giờ khắc này mà bạo phát

Cũng khó trách Diệp Dĩ Tình hội như vậy tức giận, đêm qua nghe được Trương mụ nói Diệp Thanh Dương còn chưa về, bật người thì khởi động máy nhấn số Diệp Thanh Dương gọi, ai biết vừa mới đổ chuông không được hai tiếng đã bị cắt đứt, gọi lại thì đã tắt máy, đem Diệp Dĩ Tình giận đến mức không kiềm chế, ngay sau đó thì gọi cho Thương Thiên Mặc, cũng chính là tắt máy, sau đó nàng phải lái xe đi đến nhà Thương Thiên Mặc.

Khi đó Thương Thiên Mặc chính là đang ngủ, thình lình bị một người thu chăn, vừa định nổi bão liền nhìn thấy Diệp Dĩ Tình thì thôi.

"Diệp Thanh Dương đâu "

Thương Thiên Mặc mạnh ngáp một cái , "Đều không phải ngươi đã đưa về nhà sao"

Vừa mới dứt lời, trực giác phía sau khởi lên một trận ý lạnh, Thương Thiên Mặc hoảng hồn ngẩng đầu, nhìn người trước mắt biểu tình như một mực muốn gϊếŧ người, hậu tri hậu giác phản ứng đến, này nếu như Diệp Dĩ Tình đem người về thì cần gì phải đến chỗ nàng.

"Nói như vậy nữ nhân kia đều không phải ngươi"

Thương Thiên Mặc từ trong nhà đi ra sau đó, mới vừa đi không bao lâu thì đột nhiên nhớ tới lúc tối gọi điện thoại cho Hứa Nghiên có cuộc hẹn, sau đó thì đổi hướng đi đón Hứa Nghiên, sau đó cùng Hứa Nghiên đi đến nhà hàng cơm tây cùng lúc là hướng họ đi, vì thế Thương Thiên Mặc trên đường nhắn tin cho Diệp Thanh Dương đợi nàng đến đón. Thế nhưng khi Thương Thiên Mặc đến thì không thấy Diệp Thanh Dương ở nơi nào, vừa nghĩ nguy đến nơi rồi, vạn nhất đem người đánh mất thì không phải băng nhân sẽ mắng chết nàng a, sau lại hỏi nhân viên thì biết được không lâu trước đã được một nữ nhân xinh đẹp đến đón đi.

Thương Thiên Mặc vừa nghĩ , là một nữ nhân, lớn lên hoàn đẹp, hoàn cùng tiểu quỷ thân quen, ngoại trừ Diệp Dĩ Tình ra thì còn ai, thì yên tâm, trên đường về cũng đả số gọi cho Diệp Dĩ Tình, bất quá đều là tắt máy, nghĩ mình có đúng hay không không để ý đây, hiện tại xem ra việc này ắt lớn, chuyện dở một chút thì kinh hách đến không thấy bóng người, nhìn Diệp Dĩ Tình lạnh mặt xoay người ly khai thì nàng lập tức mặc áo quần liền đi ra ngoài.

Căn cứ theo lời Thương Thiên Mặc nói, Diệp Dĩ Tình vừa nghĩ đến thì đoán được nữ nhân kia là ai, cái gì cũng không nói liền trực tiếp lái xe đến hoa viên Giang gia

Tới Thương gia liền hỏi mới biết được căn bản là buổi tối Giang Chỉ Mỹ không có về nhà, Diệp Dĩ Tình hỏi bình thường Giang Chỉ Mỹ có khả năng đi địa phương nào, sau đó mới tiếp tục lái xe đi tìm.

Tìm một vài địa phương, lăn qua lăn lại đến ba giờ sáng hừng đông, chính là vẫn không thấy bóng người, Diệp Dĩ Tình thoạt nhìn sắc mặt thập phần xấu xí, trực tiếp lái xe trở về, Thương Thiên Mặc ngồi trên xe gan có lớn cũng không dám nói, nàng còn chưa từng thấy qua Diệp Dĩ Tình tức giận đến thế.

Về đến nhà sau đó Diệp Dĩ Tình cũng không trở về phòng, hai tay khoanh lại an vị tại phòng khách chờ, sắc mặt cực kỳ không tốt, Thương Thiên Mặc cũng không nói một tiếng, vừa đến định ngồi xuống thì bị Diệp Dĩ Tình lạnh lùng nói, "Ngươi lên lầu đi ngủ" , cuối cùng nàng đành phải đi lên lầu.

Diệp Dĩ Tình cứ như vậy ngồi chờ đến sáng, trong lúc chờ vẫn đều đả số Diệp Thanh Dương gọi, mãi cho đến điện thoại hết pin mà tắt máy.

"Vì sao tắt máy "

Diệp Dĩ Tình lời nói hàm ẩn tức giận, giống như tùy thời sẽ bạo phát.

Tắt máy?Diệp Thanh Dương vô thức nhìn xuống túi, trống không, điện thoại đâu? Chẳng lẽ đi nhanh quá nên rơi mất, rơi vào phòng khách sạn chăng?

Diệp Dĩ Tình đột nhiên đứng lên, "Tối qua đi đâu "

"...."

Diệp Thanh Dương ngẩng đầu mắt nhìn Diệp Dĩ Tình, không biết phản ứng thế nào, lẽ nào nói nàng cùng Giang Chỉ Mỹ ở khách sạn sao? Hay chính nói nàng ở nhà bạn học? Vô luận là ai nàng đều không muốn.

Vì vậy, Diệp Thanh Dương lần nữa trầm mặc triệt để chọc giận Diệp Dĩ Tình, rốt cuộc nhịn không được bạo phát

"Diệp Thanh Dương, ta mặc kệ đêm qua ngươi đi đâu, cũng không quản ngươi làm gì, ta chỉ yêu cầu ngươi nói một tiếng, việc này rất khó sao?"

Diệp Thanh Dương cúi đầu, cúi đầu mà nói một câu, "Xin lỗi mẹ, sau này ta sẽ không "

Lần đầu tiên phát sinh loại sự tình này, Diệp Thanh Dương chính là nói như vậy, lần thứ hai cũng hoàn như vậy, tựa hồ trong mắt nàng, mọi việc đều chỉ cần xin lỗi một tiếng là xong, nên sự gì cũng không có, sau đó không nên phạm, sau đó lại tiếp tục phạm!

Đột nhiên biến mất vô tung vô ảnh, sau đó dường như không có việc ấy xuất hiện, phong khinh vân đạm nói một tiếng ta đã trở về, Diệp Dĩ Tình hận thấu loại cảm giác này, hậu thấu loại dằn vặt trong vô vọng đợi người này,

Diệp Thanh Dương đột nhiên từ trong túi quần móc ra một hộp quà nhỏ tinh xảo.

"Mẹ, ngươi không cần sinh khí, này, đây là ta..."

Không đợi Diệp Thanh Dương nói xong, Diệp Dĩ Tình một tay đoạt lấy sau đó hung hăng ném xuống đất, 'ba' một tiếng, hộp nứt ra thành hai, Diệp Thanh Dương nghe như trong tư tưởng phát ra thanh âʍ ѵậŧ gì nát, ngơ ngác mà cúi đầu, viên thạch màu đen nhanh như chớp rơi ra lăn đến chân nàng.....