Chương 37

Lúc này, bên phải công ty cách đó không xa, đèn đường mờ nhạt hắt xuống, một chiếc infiniti màu đen dừng lại trong bóng đêm phiếm lên ánh sáng yếu ớt.

Ngồi ở lái xe cùng phó lái là hai nam nhân, một thân đồ đen, vóc người to lớn, tóc dựng đứng lên, tại buổi tối vẫn còn mang kính râm, lúc này gắt gao nhìn chằm chằm hai người đang đứng trước mắt.

Nam nhân ngồi hướng lái xe đột nhiên mở miệng, "Là nàng, bắt đầu đi"

Nói, liền mở cửa xuống xe, nam nhân ngồi bên kia cũng thượng chân đi xuống

Hai người liếc mắt nhìn nhau, liền nhất trí hướng hai người đứng đầu kia đi đến, mới vừa đi được hai bước đã bị một người chặn lại.

Hai người cảnh giác tính ngẩng đầu, thì thấy ánh mắt âm lãnh của một nam nhân đang nhìn bọn hắn chằm chằm, không biết vì sao, sau lưng không khỏi một trận cảm giác lạnh gáy.

Ổn định tinh thần, hai người vóc dáng to lớn thế kia, còn một cái ẻo lả như thế, thể trạng như vậy, bọn họ hai người lẽ nào có thể sợ hắn.

Nam nhân lái xe hướng tên phó lái kia nói, "Ở đây giao cho ngươi "

Tên kia gật đầu, ý bảo hắn đi đi, ở đây bản thân có thể đối phó.

Ai biết nam nhân gầy yếu chỉ lạnh lùng mà câu hạ khóe miệng, còn muốn trực tiếp chạy lại chặn tên nam nhân lái xe.

"Còn muốn đi sao, không dễ dàng như vậy "

Nói xong, cũng không chờ hắn phản ứng, liền cấp tốc dang tay đánh đến, nam nhân bị đánh trở tay không kịp, vội vã lui về sau tránh né, cơ hội xuất thủ cũng không có.

Tên kia thấy như thế vội vã đi hỗ trợ, nam tử gầy yếu kia nhìn lướt qua, hướng ngay mặt tên lái xe đánh một quyền, rất nhanh di chuyển hai bên, tay phải nắm lại, mạnh một phát đánh xuống, tên nam nhân kia trong nháy mắt ngã xuống đất.

Ngay sau đó nam tử thoạt xoay người, một cước vào bụng tên còn lại, thắt lưng bị ăn đau, vừa một cước vào bụng thì sau đó lên đến cổ, lại một lần rên lên ngã xuống đất.

Nam tử gầy yếu kia quét mắt liếc nhìn hai người, sau đó quay đầu nhìn phía trước hai người vẫn như cũ đứng nhìn nhau, con ngươi âm lãnh hẹp dài hơi mị mị, xoay người đi đến chiếc xe việt dã màu đen .

Bất quá hắn cũng không có đi, chỉ là ngồi trên vị trí lái xe, hai mắt thủy chung không rời phương hướng hai người phía trước, từ lúc nãy cho tới bây giờ, kia hai người hầu như không động đậy, chính là đứng nhìn nhau, tại trong bóng đêm, có vẻ trong trẻo lạnh lùng nhưng cô tịch, nam tử từ túi quần móc ra một gói thuốc lá, rút đến một điếu để bên môi, sau đó đưa tay cầm lấy hộp zippo mà quẹt lên, thật sâu mà hút một hơi, đầu ngón tay thon dài kẹp lấy điếu thuốc, con ngươi sâu thẳm đen láy kia trong bóng đêm lóe lên một tia lợi hại, chăm chú mà để ý động tĩnh.

Tại bóng đêm u ám, mơ hồ có thể thấy được, kia chỗ yết hầu trắng nõn một mảnh bằng phẳng...

Dì Vương đứng trong bếp đang chuẩn bị thức ăn, thường thường liếc mắt về phía Thương Thiên Mặc đang xem TV tại phòng khách.

Dì Vương cảm thấy rất kỳ quái, bình thường tiểu thư đều là đi đến khuya mới về, thế nhưng mấy ngày nay không biết xảy ra chuyện gì, liền rất sớm đã về nhà, còn bình thường ở nhà ăn cơm chiều.

Trừ lần đó ra, dì Vương hoàn phát hiện, tiểu thư này dáng vẻ tươi cười so với lúc trước càng thêm bội phần, hơn nữa cũng thường thường ngồi đằng kia mà cười khúc khích một mình.

Dì Vương nhịn không được nghĩ, này tiểu thư có đúng hay không đang yêu a, có người thích nên mới có thể như vậy. Nghĩ vậy, dì Vương cũng đả tâm vui vẻ, nàng hầu như là nhìn Thương Thiên Mặc lớn lên, tại trong tư tưởng nàng, Thương Thiên Mặc cùng hai tử đều coi như nhau.

"Tiểu thư, có thể ăn rồi ", Dì vương cười đối Thương Thiên Mặc nói

Thương Thiên Mặc quay đầu lại, "Ai, được rồi, ta trước lên lầu gọi mẹ xuống, ba ta lại không về ăn cơm sao?"

Dì Vương gật đầu, "Tiên sinh nói buổi tối còn có việc, sẽ không về ăn "

"Ba ta cũng thật là, cũng không theo ta bồi mẹ , nữ nhân này chính là khen một chút đã vui vẻ, cũng không cần phải làm chi nhiều a " , Thương Thiên Mặc một bên nói một bên đi lên lầu

Dì Vương nghe chỉ là ở đằng kia cười, lắc đầu, này tiểu thư cùng hài tử thật giống như đúc.

Cơm nước xong sau đó, Thương Thiên Mặc bật người mà đặng đặng chạy lên lầu, Bạch Như nhìn bộ dạng sốt ruột của nàng, nhìn không được cười trêu ghẹo nói

"Tiểu Mặc, làm cái gì gấp như vậy, có đúng hay không sợ người yêu chờ sinh nóng nảy a "

Thương Thiên Mặc đứng ở lầu hai đi xuống nhìn Bạch Như nháy một mắt quyến rũ, " Mẹ đây là đang ghen sao "

Nói xong, dịu dàng cười, xoay người liền chạy vào phòng, sau đó đóng cửa phòng lại

Lấy điện thoại ra, trước tiên nhắn cho Hứa Nghiên một tin, "Christal, bây giờ nghe điện thoại được không?"

Một lát sau, tin nhắn hồi lại, Thương Thiên Mặc có điểm khẩn trưởng mở ra, dáng vẻ tươi cười lập tức tràn đầy khuôn mặt, sau đó thì cầm điện thoại gọi đi.

Buổi tối hôm đó, Thương Thiên Mặc cố ý một phen thân trang, còn hơn bình thường điểm mị hoặc, bất quá nàng sẽ không mặc đồ sεメy như thường ngày, bởi vì nàng nghĩ Hứa Nghiên hẳn là không thích như vậy.

Thương Thiên Mặc tâm tình rất khẩn trương, trước đây cũng chưa thấy qua, tuy rằng nàng từng có nhiều kinh nghiệm. Khó có được một lần Thương Thiên Mặc đi hẹn hò, tạm thời gọi là hẹn hò đi, cũng không muộn, so với dự định đã đến sớm hơn nhiều, bất quá lúc nàng đi tới, Hứa Nghiên sớm đã đợi nàng.

Hứa Nghiên đối nàng phất phất tay, Thương Thiên Mặc cười đi qua.

"Xin lỗi, ta tới muộn, Christal chờ thật lâu đi "

Hôm nay Hứa Nghiên mặc một kiện thân váy đen có dây lưng thắt ngang eo, vừa tao nhã lại không mất vẻ gợi cảm, cùng ba năm trước đây nàng càng thêm mê người, điểm thêm vẻ ý nhị.

Hứa Nghiên mỉm cười, "Ta chỉ vừa mới đến thôi "

Hai người gọi món xong, thì bắt đầu trò chuyện, Thương Thiên Mặc hỏi Hứa Nghiên ngày đó ở đâu, Hứa Nghiên là trở lại New York, Thương Thiên Mặc có điểm kỳ quái, kia vì sao không tìm được nàng, bất quá nàng cũng không có hỏi, dù sao các nàng cũng chỉ gặp qua có một lần, thậm chí đều không tính là quen biết, đột nhiên hướng đến nói cho người ta là tìm nàng đã lâu, sẽ làm nàng nghĩ kỳ quái đi.

"Vậy ngươi sau đó đi chỗ nào "

"Ngay Z thành, công ty trước đó không lâu mới vừa thành lập, tạm thời do ta phụ trách "

"Ha ha, ta đây sau này có thể mang ngươi đi hết nơi đây "

"Ta rất chờ mong "

"Được rồi, công ty các ngươi chuẩn bị cùng tập đoàn Tình Uyển hợp tác sao?"

"Đang hiệp đàm, còn chưa xác định có hay không cơ hội hợp tác, lần trước thấy ngươi đi Tình Uyển, ngươi cùng Diệp tổng biết nhau?"

"Đâu chỉ là quen biết, chúng ta là bạn thân "

Hứa Nghiên cười cười, "Thảo nào, nàng với ngươi như nhau, đều đẹp như vậy"

Rất nhiều người nói qua như vậy, Thương Thiên Mặc không cho là đúng, thế nhưng lời từ miệng Hứa Nghiên nói ra, cư nhiên là hài lòng, còn song song có điểm xấu hổ.

"ha ha, ta thế nào so được với băng nhân, nàng nha, không chỉ có lớn lên hại nước hại dân, còn đặc biệt có khả năng khôn khéo, ngươi xem một cái tập đoàn Tình Uyển lớn như vậy đều được nàng quản lý thật tốt "

Hứa Nghiên đoan khởi nhấp một ngụm rượu, "Kia hẳn là có rất nhiều người yêu thích Diệp tổng đi "

"Kia đương nhiên, đều có thể xếp trong vài chiếc xe lửa, hơn nữa là nam nữ đều có "

Hứa Nghiêng ngẩng đầu nhìn Thương Thiên Mặc, cười giỡn nói, "Bạn trai Diệp tổng kia đều không phải rất khổ cực sao "

Thương Thiên Mặc đoan khởi cầm ly rượu huých ly Hứa Nghiêng một cái, "Nàng còn không có đối tượng "

"Úc? Đây là vì sao? " Hứa Nghiêng hơi hạ mi

Thương Thiên Mặc buông ly rượu trong tay ra, "Băng nhân này còn quá mức hy vọng chờ một người, còn chưa buông bỏ được "

Hứa Nghiêng như có suy nghĩ mà tới một câu, "Thì ra là thế "

Từ lúc kia, Thương Thiên Mặc thật đúng là trở thành hướng dẫn viên du lịch, mang theo Hứa Nghiêng đi khắp Z thành, sau đó mang nàng đến những địa phương có thức ăn ngon, còn có đi xem phim, rồi đến quán bar ngồi uống, đều là những chỗ yên tĩnh đi, bởi vì Thương Thiên Mặc biết, Hứa Nghiêng không thích những nơi ầm ĩ.

Cũng là bởi vì....dạng này, cho nên gần đây Thương Thiên Mặc đều rất ít lui tới quán bar, cũng không đến những quán ăn quá mức ồn ào. Hơn nữa gần nhất nàng còn lo lắng khi nào vào công ty, tuy rằng trong tư tưởng nàng là không muốn đi, nhưng là vì tình yêu, cũng chỉ có mức liều mạng!

Đại khái gọi hơn nửa giờ mới treo điện thoại. Thương Thiên Mặc nghe bên kia đã tắt, một lát sau mới buông điện thoại, nhưng tâm tình hảo tốt a. Xoay người vừa mới định vào phòng tắm thì điện thoại lại vang lên, vừa nhìn là Diệp Dĩ Tình thì tiếp nghe.

"Uy, băng nhân, ngươi đều không phải cùng tiểu quỷ đi sao, thế nào, đột nhiên phát giác muốn xin lỗi ta "

"...."

Bên kia có chút trầm mặc quỷ dị, làm Thương Thiên Mặc có chút lo lắng

"Băng nhân "

"...."

Bên kia nói xong sau đó thì treo điện thoại, Thương Thiên Mặc có chút sững sờ mà nhìn màn hình di động, sau khi lấy lại tinh thần, tùy tiện đổi áo quần đi ra khỏi nhà, lúc này đã 8:25.

Vừa nãy Diệp Dĩ Tình chỉ nói một câu, "Diệp Thanh Dương tại nhà hàng cơm tây XX "

Thương Thiên Mặc cảm giác hình như đã xảy ra chuyện gì, hơn nữa rất nghiêm trọng, bởi vì nghe thấy thanh âm của Diệp Dĩ Tình, có chút quái....

Nhà hàng cơm tây XX

Diệp Thanh Dương nhìn màn hình điện thoại, 19:30, đã qua nửa giờ.

Diệp Thanh Dương nhìn nhà hàng đã ngồi đầy người, trên cơ bản hơn một nửa đều là các cặp tình nhân. Quay đầy nhìn phía dưới lầu, mẹ là người hết mực tuân thủ giờ giấc, nếu đáp ứng rồi bản thân nhất định sẽ đến, hay là công ty vừa vặn có việc làm lỡ, chờ một chút thì tốt rồi, Diệp Thanh Dương ở trong lòng tự nói như thế.

Nhân viên đến hỏi Diệp Thanh Dương có hay không muốn gọi món, Diệp Thanh Dương ngẩng đầu lễ phép cười cười, "Không cần, ta còn đang đợi người, sẽ gọi sau "

Ly nước trước mặt đã mau thấy đáy, Diệp Thanh Dương đoan khởi uống hết một ngụm.

20:00

Đã lục tục có người ăn xong rồi ly khai, sau đó lại có người đến.

Diệp Thanh Dương nhìn ly nước trước mắt đã cạn, nãy giờ đã uống qua năm ly, hình như uống hơi nhiều, lại đứng lên hướng toilet đi đến.

Sửa sang tóc có một chút rối loạn, lúc này mới đi ra.

Vị trí đối diện vẫn không một bóng người.....

Mặt mang vẻ mỉm cười tiêu sái đi đến, ngồi xuống, đột nhiên bao tử kêu một chút, hình như có điểm đói đi.

Vừa xoay đầu, lại thấy nhân viên hướng bên này đi tới....

20:30

Người trong nhà hàng đã vơi đi phân nửa, Diệp Thanh Dương trước mặt như cũ vẫn là một ly nước, bất quá lần này bên trong vẫn còn hơn phân nửa ly.

Diệp Thanh Dương cúi đầu mắt nhìn điện thoại, tám giờ ba mươi, quay đầu nhìn ra cửa sổ, nhìn một hồi, vẫn như cũ không thấy thân ảnh quen thuộc kia

Quay đầu lại nhìn chằm chằm điện thoại, do dự một hồi, chính là quyết định gọi Diệp Dĩ Tình,

Diệp Thanh Dương nhịn không được hít một hơi, trên mặt dáng vẻ tươi cười vẫn sáng lạn.

Mới vừa gọi, bên kia truyền tới một giọng dễ nghe, "Thuê bao quý khách..."

Diệp Thanh Dương suy nghĩ một chút, lại gọi một lần nữa, kết quả vẫn tương tự.

Hay là hiện tại mẹ đang trên đường tới, không có biện pháp bắt máy, cho nên không tiếp điện thoại nàng, mội hồi sẽ đến, một hồi sẽ đến là được rồi, một hồi mẹ sẽ đến.

Nhân viên đi tới, "Hiện tại gọi món sao "

Diệp Thanh Dương có chút lăng lăng ngẩng đầu, cười cười "Trước tiên cho ta một chai rượu đỏ "

Nhân viên nói nhanh, "Hảo, thỉnh chờ "

Chỉ chốc lát sau, nhân viên đem rượu tới, Diệp Thanh Dương nhìn chai rượu trước mắt được đóng gói đẹp mắt, cười đến hai má lúm đồng tiền sáng lạn

Trước tiên cứ ăn bít tết đi, không thì một hồi nguội đi thì không thể ăn....

21:00

Nhà hàng chỉ còn lẻ loi vài người ngồi

Diệp Thanh Dương cầm điện thoại lên, lại gọi một lần nữa, bên kia vẫn như cũ.... Có chút mờ mịt ngẩng đầu, vừa vặn nhân viên bên này nhìn qua

Có điểm chậm chạp giơ tay lên phất phất, nhân viên đi tới

"Giúp ta đem mở rượu này "

Người bán hàng mở rượu sau đó nhìn Diệp Thanh Dương, "Xin hỏi ngài có cần gọi thêm món không?"

Ánh mắt từ ngoài cửa sổ chuyển sang, "Ta muốn một phần bít tết nữa "

Nhân viên nghe xong liền xoay người muốn đi, Diệp Thanh Dương đột nhiên gọi hắn lại

"Ta còn chưa gọi xong "

Diệp Thanh Dương nhìn vị trí đối diện trống trơn, khinh khinh phiêu phiêu câu lên khóe miệng

"Cho ta.... Thêm một phần bít tết nữa"

Không lâu sau, hai phần thịt bít tết được đem lên, đều đặt trước mặt Diệp Thanh Dương, nhân viên đứng một bên liền rót đầy rượu vào ly.

Diệp Thanh Dương đoan khởi cầm ly rượu nhẹ nhàng hướng tới ly kia, lộ ra vẻ mặt tươi cười sáng lạn, sau đó ngửa đầu đem rượu uống xuống, rượu vừa vào đến, đột nhiên có một dạng khổ sở như muốn khóc, rượu này thực sự không hảo uống a, Diệp Thanh Dương ở trong lòng nghĩ như vậy nói.

Lại cấp bản thân thêm một ly nữa, sau đó khéo tay bắt đầu lấy thịt bò ăn, vừa đưa vào miệng thì hận không thể nhổ ra, tất cả đều sinh vị đạo, còn là ép buộc bản thân nuốt xuống, sau đó lại cắt một khối to, không nhai hai miếng thì nuốt xuống, tốc độ càng lúc càng nhanh, cứ như vậy mà trực tiếp nuốt xuống.

Trước đây, Diệp Thanh Dương cùng Diệp Dĩ Tình hay đến chỗ này, đều là thịt bò được làm chín.

"Khụ khụ "

Nghẹn lại trong cổ họng, nguyên bản làm cho gương mặt trắng nõn phiếm hồng, Diệp Thanh Dương một tay cầm lấy ly rượu phía trước, một ngụm đem toàn bộ uống hết.

Lưỡng chủng vị đạo hỗn cũng một chỗ, có chút kỳ quái khi kẻ khác nhìn vào sẽ nghĩ rằng nàng ta vui vẻ, nào ngờ chính là tột cùng khó chịu, một giọt nước mắt chảy xuống rơi trên cánh tay.

Diệp Thanh Dương chậm rãi móc từ trong túi ra cái hộp nhỏ tinh xảo kia, mở ra liền thấy một sợi dây chuyền được khắc tinh xảo, mặt dây chuyền là hình giọt mưa đính một viên thạch màu đen, viên thạch màu đen tản ra một cỗ ưu nhã, đẹp không nói nên lời.

Đây là quà mà Diệp Thanh Dương nghĩ tặng cho Diệp Dĩ Tình, dùng chính tiền nàng kiếm ra để mua, còn có hoa hồng cùng bữa cơm, đều là tiền bản thân đi làm dành dụm có được.

Khi đó, Diệp Thanh Dương nói là muốn ở trọ trường để tiện bề học tập, kỳ thực nàng là vì đi làm công kiếm tiền, nàng nghĩ đến sinh nhật Diệp Dĩ Tình sẽ tặng cho nàng món quà đặc biệt, nàng cũng không muốn dùng tiền Diệp Dĩ Tình cấp cho mà mua, nàng muốn dùng tiền của bản thân kiếm được, tuy rằng không đáng giá, thế nhưng cũng là một lòng tâm ý.

Thế nhưng sau lần ngoài ý muốn kia, Diệp Dĩ Tình cũng không cho nàng trọ lại trường nữa, mà khi đó nàng chỉ mới làm được nửa tháng lương, tuy rằng lão bản rất tốt, cuối cùng cấp cho nàng 1500 ngàn, thế nhưng Diệp Thanh Dương có hỏi qua, chí phí của nhà hàng cơm tây này tương đối cao, chừng này tiền căn bản vẫn thiếu.

Sau lại, dưới sự trợ giúp của Lâm Mục, Diệp Thanh Dương buổi tối bắt đầu chơi game, để dành lấy hai trăm đồng, cùng người khác chơi vào ban ngày sẽ không có lợi, cho nên Diệp Thanh Dương thường chơi đến nửa đêm, có lúc thậm chí liền hai buổi tối thức trắng, cuối cùng mới kiếm được.

Diệp Thanh Dương nghĩ đây là chai rượu lâu năm, một lọ cũng hơn một trăm đồng tiền.

Diệp Thanh Dương ngẩng đầu nhìn đối diện, có chút ngây ngốc mà cười cười, mẹ nàng là nghĩ loại rượu này không tốt nên mới không cho nàng uống sao, bản thân cũng hiểu được rất khó uống đi.

Đem cái hộp nhỏ thả xuống bàn, sau đó đoan khởi cầm trên tay ly rượu, đầu đã bắt đầu trở nên mơ hồ.

21:30

Diệp Thanh Dương chống tay lên đầu, nhìn ly rượu đối diện khồng hề động đậy

"Mẹ uống không xong? Ta giúp ngươi uống đi"

Cứ như thế tống vào trong miệng, ngậm nguyên một ngụm còn chưa nuốt xuống, một ly, hai ly, ba ly đều uống xong.

Mặt Diệp Thanh Dương phiếm đỏ có chút dọa người.

Vừa một ly xuống cổ họng, cứ dần dần, cùng uống nước đều giống như nhau.

Diệp Thanh Dương có điểm mê ly giương mắt nhìn lên, cũng nhìn thấy một khuôn mặt quen thuộc đến khắc cốt ghi tâm.

"Mẹ, ngươi rốt cuộc cũng tới, ta, ta biết ngươi nhất định sẽ đến "

Diệp Thanh Dương vừa nói vừa chậm rãi giơ tay lên hướng khuôn mặt tuyệt mỹ kia mà đưa đến....

Diệp Thanh Dương mắt nhắm lại nằm trên giường, vùng xung quanh lông mày nhíu lại, mà khóe miệng lộ vẻ tươi cười làm người nhìn có điểm mê hoặc

"Mẹ, đây là ta tặng cho ngươi quà sinh nhật, thích không "

"Mặc dù, tuy rằng không đắt, mà, thế nhưng đó là dùng tiền bản thân kiếm ra được mà mua"

"...."

Diệp Thanh Dương nhắm mắt lại, lời lẽ ngắt quãng nói, thỉnh thoảng tay lại còn động đậy một chút.

Ánh sáng trong phòng tắm hắt ra, bên trong chính là tiếng nước ào ào chảy xuống

Chỉ chốc lát sau, cửa phòng tắm mở ra.

Chính vào lúc này, điện thoại di động đặt đầu giường ong ong vang lên.

Người kia cầm khăn tắm đi tới đầu giường, vươn tay xuống cầm lấy điện thoại, thấy điện thoại hiện tên người gọi, ngón cái nhẹ nhàng nhấn xuống, sau đó trực tiếp tắt máy.

Buông điện thoại ra, quay đầu nhìn người còn đang thì thào tự nói trên giường, nghe không rõ lắm nói cái gì, liền đưa tai từ từ đi đến

"Mẹ, ta, ta thích ngươi, không, là, là.....ta, yêu, ngươi "

Ngày thứ hai

Ánh nắng tươi mát, khí trời rất tốt.

Ánh nắng xuyên thấu qua cửa phòng chiếu vào, hắt vào khuôn mặt dễ nhìn đang nằm kia, tóc ngắn óng lên thêm điểm thu hút.

Kia khuôn mặt trắng nõn bị ánh nắng chiếu xuống, tản ra một tầng nhu hòa, giống trẻ con mới sinh đều là nói tinh khiết hẳn không quá.

Chỉ là vùng lông mày hơi nhíu lại, còn ngươi đột nhiên giật giật, hàng mi khẽ động vài cái, sau đó chậm rãi mở mắt, nhìn thấy chính là con ngươi đen láy mà trong suốt, thoáng mang theo điểm mờ mịt.

Thân người Diệp Thanh Dương cử động, chăn trên người trượt xuống, một tia cảm giác mát lạnh kéo tới, Diệp Thanh Dương vô thức mà cúi đầu, nhưng không sai chính là phát hiện bản thân.......

Còn chưa hết khϊếp sợ lấy lại tinh thần, bên cạnh đột nhiên truyền đến một thanh âm khác, Diệp Thanh Dương mạnh quay đầu, thấy cũng một thân da thịt, vai trắng nõn, kia một khối đẫy đà mềm mại, còn có mặt trên in dấu đỏ rực chói mắt.

Giang Chỉ Mỹ mở mắt ra, tiếu ý dịu dàng mà ngơ ngác nhìn người bên cạnh mình

" Sáng tốt lành ~ "