Chương 3

Mùa xuân, tôi ngồi ở trong nhà, cái đầu tròn bị nón của hoodie màu đen gần như che hết trán.

Tôi đang livestream.

Chủ nhật cuối cùng của mỗi tháng tôi đều ngồi ở chỗ này, trên giường mình, livestream giao lưu với fan hâm mộ.

Cũng không có gì quá trọng đại, chỉ nói vài chuyện lặt vặt, chia sẻ này nọ nọ kia, lâu lâu còn giúp mấy em fan nhỏ giải bài tập.

"Dạo gần đây chị có thử làm cái gì mà trước giờ chưa từng làm không?"

Một câu hỏi hiện trên màn hình, tôi đọc lên, hứng khởi nói, có chứ.

Nào là chơi game bắn súng, nào là bắt đầu nấu ăn, nào là chơi gôn, nào là đọc sách...

Sách?

Là Fanfiction thì đúng hơn.

Có một khoản thời gian, người đó đến ở nhà tôi, chính là lúc người đó chia tay với tên bad boy khoa xây dựng.

Tôi khi ấy đang hot, phim mới vừa ra rạp đã bùng nổ, leo một phát lên vị trí số một, trở thành sao hạng A, sự nghiệp phất lên như diều gặp gió.

Vào một buổi chiều chủ nhật của mùa thu, tôi ngồi ở trên giường livestream, còn người đó thì nằm ở bên cạnh, ôm laptop làm việc.

Có fan hỏi tôi về cuộc sống kí túc xá, về cuộc sống thời đại học.

Tôi như cá gặp nước, kể không dứt về bạn giường trên của mình.

Cũng là kể về người đó.

Còn nhân tiện cho fan xem hình ảnh của người đó, nói một câu, chị ấy hiện tại đang được tôi bao nuôi.

"Cơm chị mày nấu mà mày dám bảo là bao nuôi tao, không thấy ngượng à? Mọi người, đến cả quần áo, mỗi lần mua là mua một lố 31 cái, mặc luân phiên rồi để đó, sau một tháng mới chịu đi giặc đồ."

"Chị đừng có được dịp rồi bóc phốt em. Chị đang ở nhà em chứ bộ. Còn nữa, chị rõ ràng bảo nấu ăn cho em cả đời, bây giờ thì lại than.

"Có à?"

"Có!!!"

Người đó mỗi khi công tác từ nước ngoài trở về đều ghé qua chỗ phim trường, tặng quà cho tôi.

Quan hệ giữa tôi và người đó cứ như thế, từng ngày từng ngày, phô bày trước mắt của mọi người, một cách thật tự nhiên.

Có người nói, tình bạn của chúng tôi thật đẹp.

Có người lại nói, đó không còn là tình bạn nữa, đó là tình yêu.

"Mê man"

2M lượt đọc 1M bình chọn, 1,2M comment.

"Viết hay thiệt sự."

"Cảm động quá."

"Tôi khóc như chó."

"Hên là HE đó các chị em. Nếu không chắc tôi sẽ khóc đến nỗi nhập viện vì mất nước quá nhiều."

HE sao?

Nhìn thấy hai kí tự đó, phản ứng đầu tiên của tôi chính là cười, một nụ cười tự giễu.

Tôi biết không thể, thực sự không tài nào diễn ra loại kết cục viên mãn thế này.

Nhưng tôi vẫn click vào, chọn đọc.