Chương 1

Nửa đêm.

"Rầm! Rầm!"

Tôi nửa tỉnh nửa mê trở mình, chỉ là tôi không có ý định thức dậy xem xét vấn đề, cái tính ham ngủ đã kìm chân tôi lại.

Người bên cạnh sột soạt vài tiếng, hình như cũng phát giác tiếng động kì lạ kia.

Tôi thầm nghĩ, được rồi, thôi thì cứ để người ấy lo liệu.

Người ở bên cạnh nhẹ nhàng ngồi dậy, giở chăn ra rồi bước xuống giường, trước khi đi xem xét còn cẩn thận lấy một mảng chăn ở cuối kéo lên, đắp kín chân tôi.

Một lát sau, tiếng động dừng, người bên cạnh quay trở lại, nằm xuống bên cạnh tôi.

"Rầm! Rầm!"

Tiếng động đó một lần nữa tiếp diễn, người ở bên cạnh lại nhẹ nhàng ngồi dậy, giở chăn ra rồi bước xuống giường, trước khi đi xem xét còn cẩn thận lấy một mảng chăn ở cuối kéo lên, đắp kín chân tôi.

Một lát sau, tiếng động dừng, người bên cạnh quay trở lại, nằm xuống bên cạnh tôi.

"Rầm! Rầm!"

Người ở bên cạnh nhẹ nhàng ngồi dậy, giở chăn ra rồi bước xuống giường, trước khi đi xem xét còn cẩn thận lấy một mảng chăn ở cuối kéo lên, đắp kín chân tôi.

Một lát sau, tiếng động dừng, người bên cạnh không quay trở lại, cũng không nằm xuống bên cạnh tôi.

Tôi giật mình tỉnh giấc.

Xung quanh im lìm, cả người tôi đổ mồ hôi, chìm vào bóng tối.

Tôi không dám đem chăn đang đắp trên người mình đặt sang một bên, ngược lại, tôi càng quấn chặt lấy nó.

Bởi vì, tôi không thể vừa khóc vừa mếu máo vừa ôm chặt người bên cạnh, để bản thân cảm nhận được hơi ấm của đổi phương, để bản thân mình cảm nhận được sự an toàn, đánh bay mọi cảm giác hoảng loạn mà ác mộng mang tới.

Bởi vì, trong căn phòng rộng lớn này, chỉ có một mình tôi.

Tay tôi run run, với lấy chiếc điện thoại ở trên bàn.

Tai nghe đã được cắm sẵn vào điện thoại từ rất lâu, phải nói là chưa lần nào tháo ra, bởi vì tôi phải thường xuyên dùng âm thanh trong chiếc điện thoại đó để trấn an chính mình.

Ánh vàng của đèn ngủ, sắc đỏ của thiệp hồng, tôi lúc đó chưa đeo kính vào, nhìn không rõ hoạ tiết ngoài bìa của nó.

Nhưng mà tôi biết, ở mục chú rể để tên Trần Thanh Hải, ở mục cô dâu để tên Nguyễn Trịnh Kim Ngân, gần cuối còn có một dòng, mời Lê Ngọc Thảo đến chung vui.

Rõ ràng đã bị quăng vào một góc, ánh sáng cứ như cố tình chiếu tới, cứ như cố tình muốn tôi nhớ rõ, người đó sắp trở thành cô dâu của người khác rồi.

Mà tôi, tận sâu trong trái tim đang đập mạnh của mình, giống như diễn không được vai bạn thân, giống như...bắt đầu sinh ra vài thứ xấu xa nào đó.