Chương 46: Ám Dực

Cố gắng bày ra một biểu cảm buồn bã, đáng thương, Vi Hiểu Lam mi mắt run run:

“Tôi tìm được nơi này thông qua cơ quan tình báo của thành phố, đã rất nhiều năm rồi họ mới thông báo cho tôi biết tin tức về gia đình…”

“Cô về làm gì vậy? Muốn nhận người thân?” Vi Nhã Hân không hiểu.

“Đương nhiên là để nhận gia đình của mình.” Trong ánh mắt cô tràn ngập bi thương, khóe môi run run, giống như một người thiếu thốn tình thân lâu ngày nên sinh mới đau khổ nhu vậy. Người không biết còn nghĩ cô thật sự bị thất lạc bao năm nay, vì tìm về được gia đình mà kích động. Vi Nhã Hân im lặng một lát rồi mới nói:

“Theo vai vế thì tôi là em họ của cô…”

Sau một hồi nói chuyện qua lại, Vi Hiểu Lam rốt cuộc cũng từ trong miệng Vi Nhã Hân gom đủ được thông tin.

Vi Thiệu là anh cả trong Vi gia, bên dưới có một cậu em trai tên Vi Cẩn - cha của Vi Nhã Hân trước mắt. Sau khi cả nhà Vi Thiệu, bao gồm cả Vi Tuệ Văn gặp tai nạn qua đời thì Vi Cẩn nghiễm nhiên trở thành chủ nhân của nơi này. Căn nhà mà họ sở hữu là nhà ba tầng kiểu dáng phục cổ, xây dựng theo phong cách châu Âu, giá trị không cần phải nói, chắc chắn rất đắt đỏ.

Biết Vi Hiểu Lam muốn tìm về Vi gia, Sở Dật đã thu xếp gửi cho cô một vài thông tin cần thiết, để cô biết rằng gia đình cô sở hữu không ít bất động sản. Anh không cần tiền, tài sản Vi gia đối với anh cũng giống như một bữa cơm chiều, tiện tay là có thể cầm được. Ban đầu anh nghĩ vợ mình đã mất nên chỉ chăm chăm tìm kẻ phản, chưa kịp nghĩ đến việc sẽ ra tay với Vi gia.

Trong đầu Vi Hiểu Lam lúc này bật ra giọng nói của Sở Dật: “Hiểu Lam, họ không đáng tin. Hiện tại trên thế giới này ngoại trừ anh ra, những kẻ khác đều không đáng tin.”

Đúng thật, ngoại trừ bản thân ra, cô không thể tin được ai cả.

Vi Hiểu Lam ở lại Vi gia đến tận chiều tối, Vi Cẩn và vợ mình mới từ bên ngoài trở về. Họ vừa tham gia một bữa tiệc rượu mừng khai trương khách sạn mới, uống không ít, lúc đặt chân vào nhà nhìn thấy Vi Hiểu Lam, họ suýt chút nữa tự dọa chết bản thân.

Bà Vi run cầm cập chỉ tay vào mặt Vi Hiểu Lam:

“Cô, cô…”

“Mẹ, đây là Hiểu Lam!” Vi Nhã Hân vội lên tiếng để không khiến cha mẹ mình thất thố, sau đó chạy nhanh qua, nhỏ giọng giải thích vào tai họ sự việc.

Cả ba người đều mang vẻ mặt nghiêm trọng ngồi xuống đối diện, Vi Cẩn quan sát kỹ đứa cháu gái đột nhiên xuất hiện này, cẩn thận thăm dò:

“Cháu là Vi Hiểu Lam?”

“Vâng.” Vi Hiểu Lam gật đầu.

“Trước giờ cháu sống ở đâu vậy?”

“Một nơi khá xa, cần phải đi tàu xe mới được ạ.”

Thấy cô bình tĩnh đối đáp, không hề có chút dấu hiệu nói dối nào, Vi Cẩn và vợ nhìn thoáng qua nhau, đều thầm giật mình. Chẳng lẽ thật sự có chuyện ôm nhầm một đứa con đi sao? Nhưng họ chưa từng nghe Vi Thiệu nói về việc vợ chồng họ có một cặp sinh đôi!

Trong lòng Vi Cẩn vừa sợ hãi vừa xoắn xuýt, ông ta không biết nên làm gì, đột nhiên hỏi:

“Cháu có biết… chuyện của cha mẹ và chị gái mình không?”

“Chuyện gì ạ?” Vi Hiểu Lam giả vờ đến cùng. “Cháu vừa nhận được địa chỉ nhà liền chạy thẳng đến đây, cũng không rõ…”

Sau đó, Vi Cẩn nói cho cô nghe về tai nạn ba năm trước, ánh mắt đau xót:

“Vậy là cháu chưa biết, cha mẹ và chị gái của cháu đã… không còn nữa rồi.”

Ông ta mặt mũi đỏ bừng vì vừa uống rượu về, khi cúi đầu còn nặn ra vài giọt nước mắt, kế tiếp vừa kể lể, than trời trách đất, vừa tỏ vẻ chân thành đau lòng thay cô.

Vi Hiểu Lam ngồi thẳng lưng trên ghế, đưa hai tay che miệng, nước mắt từng giọt từng giọt rơi xuống. Khi họ nhắc lại tai nạn năm ấy, cảm xúc trong cô có chút dao động. Vào khoảnh khắc cô bật khóc trước mặt họ, có một phần là cảm giác thật của cô.

Đau nhức, khó chịu, xót xa… Những cảm xúc này trộn lẫn vào nhau khiến cô vô cùng khó thở, cô khóc tức tưởi khiến Vi Cẩn cũng phải sững sờ, lên tiếng an ủi:

“Cháu đừng quá đau lòng!”

Vi Hiểu Lam cúi đầu, một tay ôm lấy ngực, một tay giữ chặt góc bàn. Trong đầu cô có một đoạn ký ức mơ hồ lướt nhanh qua, tuy rằng đứt quãng nhưng vẫn đủ để cô thấy được đó là hình ảnh của gia đình mình trong tai nạn!

Cha mẹ chết ngay trước mắt, Vi Hiểu Lam thoi thóp cố gắng bò ra khỏi xe. Hình ảnh cuối cùng mà cô nhìn thấy là một người đàn ông mặc đồ đen cùng với hình xăm đôi cánh trên mu bàn tay!

L*иg ngực phập phồng dữ dội, Vi Hiểu Lam thở hồng hộc ngã quỵ xuống đất làm ba người xung quanh hoảng hốt.

Vi Cẩn lao tới đỡ cô:

“Hiểu Lam!”

Vi Nhã Hân thì sợ chết khϊếp cầm điện thoại lên rồi nói:

“Con, con, con gọi cứu thương ngay!”

Trên đầu truyền tới cảm giác chóng mặt, quay cuồng, Vi Hiểu Lam cắn chặt răng chống tay xuống đất, mồ hôi trên trán thấm ra chảy dọc theo thái dương đến gò má. Ký ức cũ cuồn cuộn kéo đến làm cô không cách nào chịu nổi, đau quá, giống như đầu sắp nổ tung vậy, khốn kiếp!

Vi Hiểu Lam nhắm chặt mắt, hình xăm đôi cánh kia một lần nữa hiện ra trong đầu cô. Cô nhận ra một số việc khiến bản thân hốt hoảng, không ngờ trước kia cô lại là người của Ám Dực!